Rõ ràng chỉ là một cái tên bình thường, nhưng phát từ miệng như trở thành câu tình cảm động lòng , tê dại từ vành tai đến đáy lòng.
Cánh tay ôm hông của cô kìm mà siết chặt, cô vùi mặt lồng n.g.ự.c : “Hả?”
“Anh từng ...” Đôi môi nhẹ nhàng ma sát vành tai cô, giọng dần trở nên khàn đặc: “Anh thật sự thích em ?”
Hình như... Chưa từng.
, cô nhớ nữa, cũng nhớ .
Bởi vì lúc đầu cô chỉ còn câu hiện giờ của , thể nhớ những thứ khác.
“Em cũng... Rất thích .”
Tay cô kìm mà siết chặt quần áo của , giọng yếu ớt nhưng dường như trộn lẫn thêm sự dũng cảm kiên định từng : “Rất thích, thích.”
Cho dù là ai cũng từng tỏ tình một cách thẳng thắn như .
cũng chính lúc , lời thẳng thắn như trông đặc biệt động lòng .
Khi Tuyết Cầu chậm rãi bước từ ban công, Karl cũng theo.
Tuyết Cầu nghiêng đầu, bóng dáng hai nương tựa , nó chần chừ giây láy.
Karl trở về ban công.
Tuyết Cầu ban công, hai , cũng theo Karl ban công.
Khi thấy tiếng bước chân của hai con chó, Sở Tiểu Điềm còn đang nghĩ, lỡ như Karl và Tuyết Cầu thấy ?
Ôi trời, hổ quá.
lúc bàn tay của Đoàn Tiêu nhẹ nhàng đặt lên gáy cô, cô quên Karl và Tuyết Cầu ngay lập tức.
Đây nụ hôn đầu của cô.
Nụ hôn đầu của cô bất ngờ cướp khi còn ở nước K .
khi đó cô thực sự quá căng thẳng, cả đều cứng ngắc.
Mà lúc đây, cả cô như hòa lòng .
Nụ hôn của lúc mới đầu thì dịu dàng, dần dần trở nên nồng nhiệt, như một ngọn lửa gói trong băng bỗng chốc phá băng mà , ngay cả bàn tay v**t v* mái tóc cô cũng tỏa nhiệt độ nóng bỏng.
Cho đến khi Sở Tiểu Điềm thể thở , Đoàn Tiêu mới ôm cô lòng, dịu dàng v**t v* mái tóc và lưng khiến cô dần định .
“Hai hôm nay ngủ ngon ?”
“Sao ?”
Không lẽ quầng thâm mắt của cô hiện lên ?
buổi sáng cô còn đặc biệt một , hình như hề quầng thâm mắt.
Mấy hôm nay trong đầu cô suy nghĩ quá nhiều việc, quả thực cô ngủ ngon giấc.
“Em thiếu tinh thần.”
Sở Tiểu Điềm ngẩng đầu khỏi lòng .
Cái ngẩng đầu trán của cô cọ cằm .
Khoảng thời gian ở nước K bận rộn đến nỗi thời gian cạo râu, khi trở về cạo sạch , nhưng vầng trán mềm mại của cô chạm , vẫn cảm nhận chút râu tơ cằm .
Sở Tiểu Điềm kìm đưa tay sờ.
Cô chợt nhớ một câu .
Râu của hổ thể sờ, cằm đàn ông cũng tùy tiện chạm .
đàn ông là của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-143.html.]
Cho nên cô sờ vài cái chắc vấn đề nhỉ?
Mắt của Đoàn Tiêu nheo .
Mặc dù nhúc nhích, mặc cho cô sờ, nhưng Sở Tiểu Điềm cảm nhận thở nguy hiểm, nên vội vàng bỏ tay xuống dù sờ .
Đoàn Tiêu tóm lấy tay cô, đặt bên môi, nhẹ nhàng hôn lên.
Sở Tiểu Điềm tiền đồ như thế, nhưng cô vẫn hổ đến nỗi co rúc , vùi đầu lên vai .
Một lúc , cô mới hỏi: “Khi nào thế?”
“Buổi chiều , buổi tối tới .”
“Vậy mau về thu dọn đồ đạc .”
“Không vội.”
Đoàn Tiêu ôm lấy cô: “Ngủ một lúc, ?”
“Không, đợi em ngủ.”
“Đợi em thức dậy, vẫn ở đây.”
“Thật ?”
“Anh lừa em bao giờ ?”
Tuy rằng Sở Tiểu Điềm cảm thấy nhất định ngủ , dù cũng sắp , cô còn ở thêm một lúc với nữa, cho dù chỉ vài phút cũng trân trọng.
giọng dỗ dành cô ngủ của Đoàn Tiêu ấm áp như thôi miên, một lúc cô dựa lòng ngủ .
Đoàn Tiêu ôm cô phòng ngủ, đặt lên giường.
Phòng ngủ của Sở Tiểu Điềm sạch sẽ ngăn nắp hơn nơi việc của cô nhiều, ngay cả ga trải giường cũng ngay ngắn.
Vừa chạm giường, Sở Tiểu Điềm lập tức tóm lấy quần áo .
Đó là động tác theo bản năng của cô.
Đột nhiên rời khỏi lồng n.g.ự.c ấm nóng của , cô lập tức cảm thấy bất an.
Đoàn Tiêu dừng , dựa đầu giường, ôm cô lòng.
Sở Tiểu Điềm cứ thế dựa lòng , ngủ say.
Ở bên cạnh Đoàn Tiêu, giờ cô luôn ngủ ngon. Trong giấc ngủ ngon lành , cô mơ thấy một giấc mơ.
Trong mơ, lớp vỏ bọc mà cô giấu kín phát hiện .
Người xung quanh đều vây quanh cô thì thầm.
“Hóa cô là Phạn Âm ? Đùa gì thế, vẫn luôn coi Phạn Âm là nam thần, thể là nữ ?”
“Trước đây một Phạn Âm từng là nữ, nhưng đều là đùa, cô thể là nữ ?”
“ đó, Phạn Âm thể là nữ chứ? Hơn nữa còn là kiểu như cô ?”
“ tin...”
“ cũng tin!!!”
“Lột vỏ bọc của cô , xem thử rốt cuộc cô là ai!”
“Nhất định là lừa đảo! Cô chính là kẻ lừa đảo! Cô Phạn Âm!”
“Cô nam thần của ! Đồ lừa gạt , cô là Phạn Âm!”
Sở Tiểu Điềm chính giữa, giọng xung quanh từ thì thầm đến tức giận chỉ trích, ngơ ngác khắp nơi.
“... Chưa bao giờ lừa gạt mấy , cũng từng nghĩ đến việc lừa gạt mấy ...”