Khi ở nước K, Sở Hàn Giang từng : “Cậu đó, Tiểu Điềm nhà nhát gan, nếu như tối nào đó con bé mơ thấy ác mộng, hoặc sợ hãi tìm mà rõ nguyên nhân, yêu cầu trả lời con bé ngay lập tức, nhưng thiếu kiên nhẫn với con bé. Cậu thể chuyện , Đoàn Tiêu?”
Đương nhiên là .
Cho dù Sở Hàn Giang , cũng thể chuyện .
khi đảm bảo, Sở Hàn Giang thở dài, dường như chút buồn rầu.
Khi đó ai , ngay cả Đoàn Tiêu cũng nhận .
Sở Hàn Giang buồn rầu chỉ vì giao con gái cho đàn ông khác bảo vệ, còn một chuyện là con gái ông rõ ràng nhát gan như thế, nhưng công việc tính thử thách... Ít nhất, đối với cô mà , thực sự là to gan.
cô thích, cho dù sợ hãi cũng kiên trì , bố như ông chỉ đành ủng hộ mà thôi.
“Anh thế?”
Sở Tiểu Điềm tới mặt , và : “Là ngon ?”
Sao cô cảm thấy Đoàn Tiêu đang ngẩn một chốc nhỉ?
tại Đoàn Tiêu ngẩn ?
Anh nên là nên giữ tỉnh táo lúc, nhất định là đang suy nghĩ gì đó?
Cô cảm thấy chắc chắn nhầm nên cô tiến đến quan sát mắt .
Cũng chỉ trong nháy mắt, cô thấy mắt lấp lánh, đó khôi phục sự bình tĩnh.
“Không , chỉ là...” Đoàn Tiêu cụp mắt, đáy mắt lóe lên một cảm xúc rõ, nhưng nhanh rộ: “Chỉ cảm thấy quá ngạc nhiên .”
Ngạc nhiên?
Sở Tiểu Điềm cúi đầu đồ trong bát.
Mặc dù cô mất nhiều thời gian nghiêm túc nấu ăn, nhưng nếu ngạc nhiên...
Nụ trong nháy mắt của mới đúng là ngạc nhiên đó.
Người đàn ông ít khi , nhưng một khi lên thì mê , sẽ khiến bỗng dưng rung động.
“Em ăn ?” Đoàn Tiêu hỏi cô.
“Trước khi đến, em ăn .”
Đoàn Tiêu cầm đũa lên, định ăn thì bỗng nhiên Sở Tiểu Điềm : “Không , để em thử .”
Vừa nãy cô vội vàng thể hiện thành quả, lúc bưng cô mới nhớ quên nếm thử.
Cô cầm đũa lên, định gắp rau xanh cho miệng thì cổ tay Đoàn Tiêu tóm nhẹ lấy.
“Khoan .”
Đoàn Tiêu cầm lấy cổ tay cô, há miệng ăn miếng rau mà cô gắp.
Sau khi ăn xong, : “Em cần thử, chỗ đều là của .”
“... Không , em nhất định ăn thử.” Sở Tiểu Điềm chắc chắn: “Lỡ như chỉ nể mặt em, thực hề ngon thì ?”
Đoàn Tiêu gắp một miếng thịt bò để bên miệng cô: “Vậy em tự thử .”
Sở Tiểu Điềm há miệng ăn miếng thịt bò .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-142.html.]
Sau khi ăn xong, mặt cô bỗng đỏ lên.
Bởi vì cô đột nhiên nhận hai ... đút ăn.
Cô bật dậy, lắp bắp: “Em... Em chuẩn thức ăn cho Tuyết Cầu và Karl.”
Nói xong, cô nhà bếp.
Vào tới nhà bếp, cô ngó trái ngó .
Ủa? Mình gì nhỉ? Tại bếp?
À, đúng , chuẩn thức ăn cho Karl và Tuyết Cầu.
Rõ ràng ở bên một thời gian , vẫn kìm mà đỏ mặt thế!!!
Sở Tiểu Điềm buồn rầu gõ đầu .
Đoàn Tiêu Tuyết Cầu một cái.
Tuyết Cầu đang định lao đến bên , thấy ánh mắt của Đoàn Tiêu thì run cầm cập.
Chắc nãy nó cảm thấy Đoàn Tiêu sẽ dạy dỗ , nhưng hiển nhiên sự chú ý của Đoàn Tiêu hề ở nó, vẫn bình an vô sự nên Tuyết Cầu cũng yên tâm ăn cơm.
Đương nhiên Sở Tiểu Điềm tên nhóc vô tình tiết lộ bí mật lớn của cô.
Cô vẫn cảm thấy Đoàn Tiêu dường như đang suy nghĩ gì đó.
Đặc biệt là khi ăn xong, cô cảm thấy luôn cô, ánh mắt như đang suy ngẫm, nhưng khi cô khó hiểu sang thì vẻ như chuyện gì.
“Lại đây.” Bỗng nhiên Đoàn Tiêu .
Cuối cùng chuyện với cô ?
Sở Tiểu Điềm nhanh chóng bên cạnh , chớp mắt với , bày bộ dáng chuẩn sẵn sàng, chuyện gì cứ .
Đoàn Tiêu dựa sofa, đặt tay lên vai cô.
Dáng vẻ như thản nhiên, nhưng âm thầm ôm cô lòng.
“Em chuyện gì ?”
Sở Tiểu Điềm sững : “Không gì với em ?”
Đoàn Tiêu im lặng cô một lúc, bỗng nhiên thẳng , ôm chặt cô lòng, đó khẽ đặt cằm lên vai cô.
Đây là tư thế mật, đặc biệt là hai còn đang sofa mềm mại, cơ thể dính chặt , chút cách.
Karl và Tuyết Cầu ăn cơm xong, đang ngủ ở ban công, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng thở của hai .
Hai gì cả.
Sở Tiểu Điềm cũng quên mất câu hỏi là gì, đầu óc cô gần như trống rỗng, chỉ thể cảm nhận thở và nhiệt độ cơ thể của , những thứ khác đều cảm nhận .
Sự dịu dàng hiếm khiến chìm đắm và mê mẩn.
“Sở Tiểu Điềm.”
Bỗng nhiên Đoàn Tiêu khẽ gọi tên cô.
Thực , Sở Tiểu Điềm chịu nhất chính là dáng vẻ hiện giờ của , dùng giọng trầm thấp và từ tính khẽ gọi tên cô ở bên tai.