Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-09-17 10:16:49
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Cập nhật lúc: 2025-09-17 10:16:49
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
Rõ ràng đến là Karl và Tuyết Cầu.
tai Sở Tiểu Điềm thành Đoàn Tiêu như đang gặp cô ngay lập tức .
Cô khỏi buồn , cô : “Thật trùng hợp, em cũng nhớ tụi nó .”
“Thật may.” Đoàn Tiêu bình tĩnh : “Trên thực tế, bọn chúng lúc nào nhớ đến em, gặp em.”
“Em cũng .” Sở Tiểu Điềm : “Hiện giờ em gặp bọn chúng, em thể tìm bọn chúng , nhân tiện...”
“Nhân tiện cái gì?”
“... Nhân tiện gặp .”
Nói xong, Sở Tiểu Điềm cảm thấy phiền não.
Sao nhân tiện chứ?
là cô gặp Karl và Tuyết Cầu, nhưng cũng gặp .
“Được.”
“Vậy đợi em chút, em ngay đây.”
“Ừ.”
Sở Tiểu Điềm bỏ điện thoại xuống, quần áo.
Cô cũng tại , thể là vì Đoàn Tiêu sắp công tác, cũng thể là do lời , cô từng gặp một cách khẩn cấp như bao giờ.
Cô mất năm phút chuẩn xong, cầm chìa khóa định ngoài.
khi cô tới cửa, định mở cửa thì bỗng nhiên cô thấy tiếng sủa quen thuộc.
“Gâu.”
... Là ảo giác ?
Sao cô cảm thấy như thấy tiếng sủa của Tuyết Cầu nhà thế?
Tình huống cũng xảy nhiều , nếu Tuyết Cầu ở cạnh cô, thỉnh thoảng cô cũng sẽ nhớ nó, cảm thấy tiếng sủa của nó. Đôi khi ở bên ngoài thấy chó của sủa, cô cũng vô thức cảm thấy đó là Tuyết Cầu, nhưng thực đều là ảo giác của cô mà thôi.
Cô lấy tinh thần, khoảnh khắc mở cửa , cô thấy tiếng “gâu gâu”.
Sau đó chính là móng vuốt của chó con nhảy nhót nền nhà, tiếng móng vuốt khều cửa.
Sở Tiểu Điềm ngẩn , kéo mạnh cửa .
Khi cô mở một nửa, cơ thể của Tuyết Cầu chui bên trong, ôm lấy chân cô, leo lên cô.
Sở Tiểu Điềm ẵm nó lên, thấy một con ch.ó chăn cừu Đức cửa, đang ngửa đầu cô.
“Tuyết Cầu... Karl?”
Sở Tiểu Điềm vô cùng ngạc nhiên: “Tụi em, tụi em ở đây?”
Cô nhớ đến một khả năng, mắt mở to: “Lẽ nào... Karl, lẽ em tự dẫn Tuyết Cầu đến chỗ chị ?”
đúng, bọn chúng dây xích chó, cho dù Karl và Tuyết Cầu chạy khỏi căn cứ, cũng sẽ thấy. Dựa tính nghiêm ngặt của Long Phong Đặc Vệ, ngay cả một con mèo cũng thể tùy ý chạy ngoài, hai con ch.ó càng thể nào, chắc là dẫn bọn chúng .
“Là Đoàn Tiêu dẫn tụi em tới ?”
Karl dường như hiểu câu hỏi của cô, nó về một hướng, Sở Tiểu Điềm thả Tuyết Cầu xuống, theo Karl ngoài.
Đoàn Tiêu cửa sổ ở cuối hàng lang, lưng với cô.
Sở Tiểu Điềm sững , cô chạy mấy bước qua ôm lấy từ đằng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-140.html.]
Không hiểu cô cảm thấy chút vui mừng, lúc lên tiếng giọng cũng run rẩy: “Sao đến mà em ?”
Đoàn Tiêu lên tiếng, giây tiếp theo xoay , ôm chặt cô lòng.
“Vừa em dối .” Sở Tiểu Điềm ôm chặt lấy hông , vùi đầu lòng : “Em gặp Karl và Tuyết Cầu, nhưng cũng gặp ... Không kiểu nhân tiện.”
Cô thấy tiếng rung chuyển ở lồng n.g.ự.c của Đoàn Tiêu.
Giây tiếp theo, tiếng khe khẽ của truyền tai cô.
“Thật trùng hợp, cũng dối .”
Muốn lập tức gặp cô chỉ mỗi bọn chúng.
Còn một nóng lòng gặp cô hơn cả bọn chúng.
Sau khi hai nhà, Tuyết Cầu vui sướng chạy tới chạy lui trong nhà, nó một thời gian về đây , nên chạy loạn khắp nơi trong phòng Sở Tiểu Điềm và ổ của , còn hừng hực khí thế kiểm tra lãnh địa của mặt Karl.
Tuyết Cầu huấn luyện một thời gian, mặc dù còn nhát gan lắm, nhưng ở chung với một đám chó bảo vệ oai phong, nên trông nó đáng thương. Về đến nhà thì khác, chỗ nhiều nơi đều là địa bàn của nó, Karl cũng nhường nó.
Đoàn Tiêu quan sát cô một chút, bỗng nhiên hỏi: “Em ngoài?”
“ thế, em ngoài tìm các đó.”
“Mang dép lê ?”
Sở Tiểu Điềm ngẩn , cúi đầu .
“...”
Cô quả thực còn đang mang dép lê.
Trước cũng tình huống như xảy , một cô ngoài quá vội vàng, cũng quên mất giày, mang dép trong nhà chạy ngoài, nhưng khi đó ai nhắc nhở cô. Cô xuống lầu thấy bản ở trong gương mới phát hiện , nên vội vàng về nhà giày.
“Anh ăn cơm ? Em nấu ít đồ cho ăn nhé?”
Đây đầu tiên Đoàn Tiêu đến nhà cô, nhưng tính là đầu tiên khi hai xác định mối quan hệ, Đoàn Tiêu dẫn theo (Karl) đến nhà cô, cho nên Sở Tiểu Điềm tránh khỏi cảm thấy hồi hộp.
“ tài nấu ăn của em , nếu để ý thì ăn tạm nhé?”
Vốn dĩ Đoàn Tiêu cô nấu ăn, nhưng thấy dáng vẻ thấp thỏm của cô, đổi ý, gật đầu : “Được.”
“Vậy em nấu mì cho ?”
“Em nấu gì, ăn đó.”
Trước đây đều là Đoàn Tiêu nấu cho cô ăn, hiếm khi cơ hội nên cô quyết định thể hiện cho .
Cũng may lúc Đoàn Tiêu nhét đầy đồ tủ lạnh cho cô, nên thiếu nguyên liệu.
“Tuyết Cầu, em tiếp đãi khách giùm chị nhé, đừng quậy phá đó.”
Tuyết Cầu đang ngậm đồ chơi chạy loạn trong phòng: “Gâu.”
Tuyết Cầu sự huấn luyện của nhân viên và Trình Nhượng lời, lúc ngoài cũng sẽ ăn đồ lung tung hoặc sủa bậy với qua đường, bớt nhiều phiền phức và nguy hiểm cần thiết. Có điều, nó về đến nhà, Sở Tiểu Điềm thấy dáng vẻ coi trời bằng vung của nó thì vẫn vui vẻ.
Lúc Sở Tiểu Điềm rửa rau, bỗng nhiên thấy âm nhạc dựng tóc gáy, cô vội vàng chạy khỏi nhà bếp, thấy Tuyết Cầu đang ngậm món đồ chơi Đoàn Tiêu với vẻ mặt vô tội.
Đoàn Tiêu sofa, trầm mặt.
“Tuyết Cầu, mau bỏ xuống, em , em dọa Karl sợ kìa.”
Tuyết Cầu lập tức bỏ đồ chơi trong miệng xuống.
“Tuyết Cầu chuyện gì thường thích chơi mấy món đồ kỳ quái .” Sở Tiểu Điềm hề đổi sắc mặt, lấy Tuyết Cầu bia đỡ đạn: “Không dọa chứ?”
“Không , em thì ?”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.