Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-09-15 13:53:45
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Từ lầu lên phòng, ít nhất cũng mất hơn một phút, mà Đoàn Tiêu lẽ chỉ dùng hơn ba giây một chút.
Thậm chí Sở Tiểu Điềm còn rõ tiếng bước chân của , giây tiếp theo thấy bóng dáng cao to của xuất hiện cửa.
Cô vươn tay cứu lấy điện thoại còn kịp thu tay về, cứ thế ngơ ngác Đoàn Tiêu.
“... Em đang gì đấy?”
Điện thoại vẫn đang reo lên, nhưng trong lòng Sở Tiểu Điềm nỗi chột chiếm cứ.
Mặc dù Đoàn Tiêu cô thể tùy ý phòng , nhưng dù đây cũng là phòng ngủ của , nơi riêng tư, bí mật nhất mà ngoài thể xâm phạm, điều cô vẫn lén lút .
Đi ...
Còn giẫm lên thảm trong phòng của , còn hét lớn nữa.
Nếu đổi thành khác, chắc chắn sẽ xách cô ném ngoài nhỉ?
“Em... Em cố ý...”
Không đúng, như hình như đúng lắm, rõ ràng là cô cố ý mà.
Cho nên Sở Tiểu Điềm, mày vẫn nên thừa nhận .
Cổ họng cô chuyển động, cúi đầu yếu ớt : “Em xin ... Thực em cố ý đó.”
Vừa lúc cô cứu lấy điện thoại, cẩn thận vấp ngã, cho nên tư thế hiện giờ là đang thảm, cả đều chìm trong bóng tối.
Mà Đoàn Tiêu cửa, ánh sáng bên ngoài hình thành đường giao với căn phòng tối tăm, vì cô cũng rõ biểu cảm mặt .
“Anh... Anh giận ?”
Đoàn Tiêu lời nào mà về phía cô, khom xuống, ôm lấy cằm cô.
“Bị thương ?”
“Không .”
“Nếu em thương, sẽ tức giận.” Anh dừng một lát, nhỏ giọng : “ giận em.”
“... Vậy giận ai?”
“Anh vẫn đang một việc, đó là bảo vệ em thương, nếu em thương trong phòng , em xem, nên giận ai?”
Trong bóng tối, đôi mắt của sâu thẳm mà sáng rực, bàn tay v**t v* má cô chậm rãi và dịu dàng.
Ngay cả thở cũng vô cùng dịu dàng.
Trong phòng quá yên tĩnh, nhịp tim đập bắt đầu trở nên rõ ràng.
Khi tay đặt tay khóe mắt cô, Sở Tiểu Điềm kìm mà nhắm mắt .
Giây tiếp theo, cô cảm nhận thấy thở của Đoàn Tiêu phả lên trán .
Bỗng dưng chuông điện thoại vang lên, Sở Tiểu Điềm giật , lập tức hít một ngụm .
“Dọa, dọa c.h.ế.t em .”
Đoàn Tiêu cầm điện thoại cô lên và : “Em dễ hoảng sợ quá .”
“Hết cách, em thể chất dễ hoảng sợ mà.”
Sở Tiểu Điềm cầm điện thoại , là dì cô gọi tới.
Khi Đoàn Tiêu đón , Sở Tiểu Điềm gửi tin nhắn cho Lương Nghiên, cô Thẩm Nam Phong , bạn trai của cô đến đón, thể do Lương Nghiên lo lắng nên khi đó cô dỗ bạn trai , đừng quan tâm chuyện gì khác, bên Thẩm Nam Phong để bà chuyện. Bây giờ thể vẫn yên tâm, nên bà gọi điện tới hỏi thăm.
“Điện thoại của dì em, em máy chút.”
Sở Tiểu Điềm dè dặt máy: “A lô? Dì ạ.”
“Bây giờ thế nào ?”
“Bây giờ... Bây giờ con ạ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-132.html.]
“Dì hiện giờ con , dì đang hỏi đàn ông của con hiện giờ .”
“Người đàn ông của con?” Sở Tiểu Điềm lặp câu mới cảm thấy bình thường.
Người đàn ông của cô... Không đúng, Đoàn Tiêu còn đang ở trong phòng đó!
Câu phát từ miệng cô, mức độ hổ quả thật sắp bùng nổ .
Cô che mặt, lúc lên tiếng thì lắp bắp: “Anh, , , cũng ạ. Dì cần lo lắng, bọn con đều , thật đó.”
“Vậy thì , thằng bé hiểu nhầm là . Dì còn lo lắng hai đứa sẽ vì chuyện mà rạn nứt, thì dì tội quá.” Lương Nghiên thở phào, bà : “Nhanh dẫn thằng bé về nhà , để dì và con xem thử, rốt cuộc đàn ông thể khiến Tiểu Điềm Điềm của chúng rung động là như thế nào.”
“... Dạ.”
Sau khi tắt máy, Sở Tiểu Điềm cảm nhận ánh mắt của Đoàn Tiêu đang , cô sang, phát hiện Đoàn Tiêu cũng đang thảm như , đang cụp mắt cô.
Cô đang , chung trực giác cô trong mắt nét .
Sở Tiểu Điềm vội vàng đổi chủ đề: “... À, phòng tối quá, em tìm thấy công tắc.”
Đoàn Tiêu: “Tiểu C, giúp ở rèm cửa.”
Anh dứt lời giọng điện tử trả lời: “Vâng, thưa chủ nhân.”
Tiếp đó, rèm cửa từ từ mở , ánh sáng bên ngoài cửa sổ chiếu trong nháy mắt và dừng ở giường, thắp sáng cả căn phòng.
Trong phòng chắc thiết điều khiển bằng âm thanh, đèn và rèm cửa đều điều khiển bằng nó.
Hóa phòng của Đoàn Tiêu hề tối tăm, mà gồm ba màu đen xám trắng, giường là hai màu trắng đen, thảm sàn nhà màu kem dịu bớt sự lạnh lùng của hai màu trắng đen, tạo nên vài phần dịu dàng, ấm áp.
Trước lúc đó, Sở Tiểu Điềm vẫn luôn cho rằng phòng ngủ của chắc chắn giống hệt như phòng khách bên , đều là phong cách lạnh lùng, cứng ngắc, khi , cô cũng cho là như thế.
khi thấy bức tranh sơn dầu tường, cô mới phát hiện, hóa phòng của vẫn còn một mặt ấm áp như thế.
Cô hắng giọng, học theo giọng điệu của Đoàn Tiêu: “Tiểu C, kéo rèm cửa .”
Một giây, hai giây, ba giây...
Không phản ứng.
Cô đầu, ngượng ngùng Đoàn Tiêu.
Đoàn Tiêu đang chằm chằm bức tranh sơn dầu, giống như đột nhiên cảm thấy hứng thú với bức tranh trong phòng ngủ của .
Sở Tiểu Điềm tới bên cạnh bức tranh chung với , một lúc cô nhỏ giọng hỏi: “Tại nó quan tâm đến em?”
“Bởi vì nó quen em.” Đoàn Tiêu bình tĩnh : “Em cho nó , em chính là nữ chủ nhân của nơi , nó mới lời em.”
“... Anh đang chọc em ?”
Đoàn Tiêu nghiêng đầu cô: “Em thấy ?”
Sở Tiểu Điềm đỏ mặt, đẩy ngoài: “Anh nấu ăn, nấu ăn .”
Đoàn Tiêu tới cửa, bỗng nhiên , nắm lấy vai cô và : “Có chuyện thì gọi tên , tác dụng hơn gọi nó nhiều.”
“Ừ.” Sở Tiểu Điềm gật đầu.
Đợi Đoàn Tiêu xuống lầu, Sở Tiểu Điềm trong phòng ấp ủ hồi lâu, cuối cùng nghiêm túc : “Tiểu C, nếu như em còn quan tâm đến chị, chị sẽ cướp chủ nhân của em đó.”
“...”
Sở Tiểu Điềm: “...”
Bỏ , quan tâm thì thôi .
Dù câu nữ chủ nhân , cô thể nào .
Nửa tiếng , Đoàn Tiêu nấu xong.
Anh ba món rau, một món canh, còn cả cơm trắng.