Làm Nũng Là Ưu Điểm - Chương 131

Cập nhật lúc: 2025-09-15 06:01:59
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bỗng nhiên Đoàn Tiêu tới cô, nhẹ nhàng ôm cô lòng.

Đây là đầu tiên ôm cô lòng bằng cách , Sở Tiểu Điềm cứng đơ , nhưng nhanh thả lỏng trong thở của .

“Dọn qua đây .” Anh nhỏ bên tai cô: “Một em ở đó, yên tâm.”

mà... Nhà của em vẫn sửa sang trang trí gì cả.”

“Chuyện em cần quan tâm. Em thích phong cách như thế nào, sắp xếp trang trí cho em, thích đồ gia dụng gì, mua cho em.” Anh : “Em dọn qua đây, thể yên tâm hơn một chút.”

Dù mỗi xảy chuyện gì, đều sẽ đến ngay lập tức, nhưng dù cách cũng quá xa, ai đoán thời gian sẽ xảy chuyện gì.

Nếu buổi tối cô sợ hãi, cũng thể tới bên cạnh cô ngay .

Vậy nên, cách nhất chính là cô dọn qua đây, dù khi xảy chuyện mặt, còn thể nhờ những khác tới giúp.

Sở Tiểu Điềm gật đầu và : “Được, em sẽ dọn qua đây. đồ gia dụng em gần như chọn xong , chỉ còn thiếu mỗi trang trí thôi.”

Trước đây căn nhà của cô từng trang trí, nhưng nhiều chi tiết cô cảm thấy lắm, cho nên trang trí . Hơn nữa, khi nào Sở Hàn Giang về, việc đẩy nhanh tiến độ .

“Được, em trang trí như thế nào cứ , sắp xếp cho.”

Sở Tiểu Điềm do dự một lát: “ bận rộn như , phiền quá ?”

Đoàn Tiêu lên tiếng, Sở Tiểu Điềm nghiêng đầu, bỗng nhiên nhéo chóp mũi.

“Sau em quen.”

“Quen cái gì?”

chuyện.” Đoàn Tiêu thản nhiên : “Chuyện phiền, là trách nhiệm của .”

Sở Tiểu Điềm còn lên tiếng, bụng kêu .

Cô sờ mũi: “Vừa xem mắt, em ăn cơm kéo .”

Đoàn Tiêu ôm chặt cô hơn, giọng trở nên trầm thấp: “Nói là em còn ăn cơm ?”

“Không, , tuyệt đối !”

Sở Tiểu Điềm lập tức tỏ thái độ: “Anh từng bảo em đừng ăn cơm với lạ mà... Ơ? Trước ? Hình như chỉ em đừng chuyện với lạ thôi thì ?”

“Vậy thì cộng thêm điều nữa, phép ăn cơm với lạ.”

“... Vâng ạ, tổng giám đốc Đoàn.”

Anh buông cô , xoay , xoa đầu cô: “Ngoan.”

Sở Tiểu Điềm mắt , tay vẫn đặt eo cô, cách gần như , cô thể rõ ràng cảm xúc lay động trong đáy mắt .

Sự dịu dàng độc nhất vô nhị, khiến khó phát hiện giống như ẩn nấp lòng biển sâu tĩnh lặng.

“Hiện giờ em hai lựa chọn. Một là để nấu cơm cho em, hai là để dẫn em đến căn tin của công ty ăn cơm.”

Sở Tiểu Điềm rầu rĩ chau mày.

Đương nhiên cô ăn cơm Đoàn Tiêu nấu, nhưng cũng tò mò cơm căn tin của Long Phong Đặc Vệ như thế nào.

“Em ăn hết, bây giờ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-nung-la-uu-diem/chuong-131.html.]

Đoàn Tiêu im lặng một lát : “Vậy thì cho em lựa chọn thứ ba.”

“Gì thế?”

“Bây giờ ăn cơm nấu , đến chiều đói bụng thì đến căn tin ăn.”

Có lẽ Đoàn Tiêu sắp xếp , mặc dù tạm thời ở chỗ , nhưng trong nhà bếp đủ thứ, tủ lạnh cũng đầy ắp.

Sở Tiểu Điềm uống nước ép, lấy rau từ trong tủ lạnh : “Anh cần em giúp thiệt ?”

Đoàn Tiêu ngẩng đầu lên: “Không cần, em chơi .”

“Ồ...” Sở Tiểu Điềm hai bước, đầu: “Vậy em thể lên lầu xem thử ?”

Cuối cùng động tác của Đoàn Tiêu khựng , xoay đầu cô.

Khoảnh khắc đó, Sở Tiểu Điềm hiểu ý trong ánh mắt của , cô lập tức nghiêm túc : “Em hiểu , em cần hỏi , em đây!”

Cô bước lên cầu thang, chạy lót tót lên lầu.

Trên lầu ba phòng, phòng khách nối liền với ban công, ánh mặt trời bên ngoài cửa sổ chiếu khiến cả căn phòng trông sáng sủa.

Cửa sổ tầng hai lớn, ban công còn ghế , cô qua đó một lúc, tới cửa một căn phòng.

Dựa bố cục, căn phòng chắc là phòng ngủ chính, cũng chính là phòng ngủ của Đoàn Tiêu.

“Nếu tùy ý, em khách sáo nữa.” Sở Tiểu Điềm: “Em chỉ một cái, một cái thôi.”

Cô mở cửa phòng, đập mắt là căn phòng tối thui.

Trực giác đây chắc chắn là phòng ngủ của Đoàn Tiêu.

Rèm cửa trong phòng kéo , nhưng do rèm cửa dày , mà bên trong lấy một tia sáng. Cô cảm thấy như bước một thế giới u ám khác, đối lập rõ ràng với sự sáng sủa bên ngoài.

Cô tìm kiếm công tắc đèn trong phòng, nhưng thấy, chỉ thể lờ mờ thấy một chiếc giường lớn trong phòng, bên cạnh là tủ quần áo, bên còn hình như còn sofa và bàn.

Bởi vì nền nhà trải thảm, cho nên bước lên cảm giác mềm mại. Sở Tiểu Điềm cởi dép lê , dè dặt giẫm lên tấm thảm.

Cô dần thích nghi với bóng tối trong phòng, nhưng bên trong thật sự tia sáng nào, chỉ thấy đường nét đại khái.

Phòng ngủ của Đoàn Tiêu chính là như ?

Thường ngày cô ở nhà cũng thường xuyên kéo rèm cửa .

Trước , nếu như ngày nghỉ thì cô ngủ đến trưa, lúc tỉnh dậy thấy phòng tối như sẽ cảm thấy sợ hãi, thậm chí là cô độc.

Sau dần quen, cũng còn ngủ lâu như thế nữa.

hai bước, bỗng nhiên điện thoại trong túi vang lên.

Bởi vì trong phòng thực sự quá yên tĩnh, tối, cho nên âm thanh khiến cô giật nảy .

Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại , nhưng cô quen thuộc với bộ quần áo , lúc lấy điện thoại cẩn thận điện thoại bay ngoài.

“Á...”

Sở Tiểu Điềm nhịn mà la lên, cô đưa tay đón lấy điện thoại nhưng đón , nó rơi bịch ngoài.

Vài giây , lầu truyền đến tiếng bước chân vội vã.

 

Loading...