Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 297

Cập nhật lúc: 2024-10-02 20:31:26
Lượt xem: 1

Mấy ngày nay Tô Song Song như con thoi ở giữa bệnh viện và nơi tổ chức hôn lễ, bận túi bụi, bởi vì Tô Song Song không bài xích đồng hồ đeo tay định vị trên cổ tay, cho nên Tần Mặc cũng yên tâm, đi xử lý chuyện hôn lễ.

Hôm nay nhiệm vụ chủ yếu của Tô Song Song là đi chọn lễ phục cho ông cụ Tần, chỉ có điều Tô Song Song một chữ cũng không biết, mà trên tay Tần Mặc lại có một bản kế hoạch tương đối quan trọng cần bàn luận với phía hợp tác, Tô Song Song liền không đi quấy rầy Tần Mặc.

Cô ngồi dưới lầu cầm điện thoại di động hơi luống cuống, khi Tô Song Song định hỏi Chiến Hâm một chút, điện thoại đột nhiên reo lên.

Khi nhìn thấy hiển thị gọi đến là Tần Dật Hiên thì ánh mắt Tô Song Song đột nhiên sáng lên, cô cũng có thể hỏi Tần Dật Hiên, hơn nữa gần đây cô bận việc nên quên nói chuyện hôn lễ của mình với Tần Dật Hiên.

Điện thoại vừa tiếp thông, Tô Song Song liền thanh thúy kêu một tiếng: “Anh!”

“Nghe nói thứ ba tuần sau em sẽ cử hành hôn lễ?” Trong giọng Tần Dật Hiên mang theo ý cười, chỉ có điều vẻ mặt bên đầu điện thoại di động bên kia lại hơi cắn răng nghiến lợi.

“Vâng, gần đây bận việc ngay cả thời gian ăn cơm em cũng không có, không nói một tiếng với anh, xin lỗi!” Khi còn bé Tô Song Song cũng luôn mơ mơ màng màng, cho nên không cảm thấy không khí có bao nhiêu lúng túng.

“Em ấy, vốn là như vậy, có ông xã quên anh trai.” Giọng của Tần Dật Hiên nhẹ nhàng, tay đặt trên đầu gối lại nắm chặt thành quả đấm, trời mới biết khi anh nói ra câu nói này, có bao nhiêu đau lòng.

“Hì hì, anh, anh gọi điện thoại cho em có chuyện gì!” Tô Song Song lại lắc lắc cái ghế phía dưới dậm chân.

“Không có chuyện gì thì không thể gọi điện thoại cho em, em đồ không có lương tâm!” Kể từ sau khi Tần Dật Hiên tỏ rõ anh chỉ làm anh trai của Tô Song Song, quan hệ giữa hai người hòa hoãn rất nhiều.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Song Song rộng lượng, lại là người không nhớ kỹ người xấu, theo thời gian trôi đi, càng thêm chậm rãi quên không vui lúc trước.

“Không phải vậy đâu!” Trong giọng nói của Tô Song Song lộ ra một chút làm nũng như khi còn bé, một cơn gió lạnh thổi qua, Tô Song Song theo bản năng rụt cổ lại.

Tần Dật Hiên nghe bên Tô Song Song có tiếng gió thổi qua, vội vàng hỏi một câi: “Chuyện gì xảy ra, em đang ở bên ngoài?”

Tô Song Song nhìn hai bên một chút, bởi vì cô chưa nghĩ ra rốt cuộc định đi cửa hàng nào chuẩn bị lễ phục cho ông cụ Tần, cho nên cũng chưa bảo tài xế tới đây.

Vào lúc này Tần Dật Hiên vừa hỏi, cũng cảm thấy từng cơn gió lạnh, cô vội vàng đứng lên từ trên ghế, rung bông tuyết ở trên cây bên cạnh rơi xuống.

“Anh, em muốn đi chuẩn bị một bộ lễ phục cho ông nội, coi như là tâm ý của mình, nhưng anh biết em chưa từng mua.” Tần Dật Hiên coi như biết gốc biết tích Tô Song Song, cho nên ở trước mặt anh Tô Song Song không hề có một chút áp lực và ngượng ngùng, có sao nói vậy.

Đối với chuyện lần trước mình điều tra được, Tần Dật Hiên vẫn không nói cho Tô Song Song, chính là giữ lại định khi nào muốn gặp cô thì dùng cái này lấy cớ hẹn cô ra ngoài.

Không nghĩ tới lần này Tần Dật Hiên không dùng được đến cái này, đã có cơ hội, anh vội vàng cười nói, “Vậy anh giúp em, anh biết sở thích của ông cụ Tần, em ở đâu anh đi đón em.”

Tô Song Song vừa nghe vui vẻ, vội vàng đáng yêu gật đầu một cái, gật đầu xong mới nhớ được, Tần Dật Hiên không nhìn thấy, cho nên lập tức nói vị trí của mình ra.

Khi Tô Song Song đứng dưới lầu, đột nhiên nghĩ đến nếu mình ra ngoài với Tần Dật Hiên, Tần Mặc biết được nhất định sẽ mất hứng, cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, vừa định gọi điện thoại cho Tần Mặc, đột nhiên nhớ tới, Tần Mặc đang họp.

Tô Song Song đảo mắt một cái, đột nhiên lóe lên ý tưởng, cô gửi một tin nhắn hẹn giờ cho Tần Mặc, là sau nửa giờ, tránh cho lúc này anh nhìn thấy tin nhắn, sẽ phát bão tố, đuổi theo ra, phá hư hội nghị lần này.

Tần Dật Hiên tới rất nhanh, Tô Song Song vừa lên xe, trong nháy mắt cảm thấy một luồng ấm áp đánh tới, cả người cô run lên, xoa xoa đôi tay, Tần Dật Hiên thấy Tô Song Song lại chỉ mặc một chiếc áo nhỏ bằng vải đã đi dạo lung tung bên ngoài, lập tức nhíu mày.

Anh cởi áo lông trên người mình ra, khoác lên người Tô Song Song, Tô Song Song lập tức ngượng ngùng cười cười với Tần Dật Hiên.

“Anh, em đây không phải là tin tưởng tốc độ của anh sao!” Kể từ sau khi Tô Song Song bị Tần Mặc lây nhiễm, miệng cũng trở nên vô cùng ngọt.

Kể từ sau khi Tần Dật Hiên lừa gạt Tô Song Song, anh nằm mơ đều hy vọng có thể khiến cho Tô Song Song thả lỏng ở trước mặt anh, khi nghe thấy cô nói lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ mình, mặc dù Tô Song Song chỉ có tình cảm anh em với anh, nhưng vẫn khiến cho anh vui vẻ khẽ cười lên.

Tô Song Song chỉ nói một câu, không ngờ Tần Dật Hiên hé miệng cười, cười đến gương mặt hạnh phúc, cô chớp chớp mắt, không rõ ràng.

Đột nhiên Tô Song Song rộng mở suy nghĩ, nghĩ đến một khả năng, ánh mắt của cô sáng trong suốt nhìn Tần Dật Hiên, Tần Dật Hiên bỗng cảm thấy không xong.

Tần Dật Hiên rất quen thuộc với ánh mắt này, quả thật Tô Song Song vừa mới mở miệng, đã không phải bình thường, trực tiếp trở về nhị thứ nguyên rồi.

“Anh, có phải anh có bạn gái không! Có phải sắp kết hôn rồi không! Hay chính là chưa kết hôn mà có con sao? Định có con mới cưới?” Tô Song Song càng nói càng hưng phấn.

Tần Dật Hiên lại nghe đến đổ mồ hôi toàn thân, nụ cười trên mặt cũng không duy trì được nữa, vội vàng ngăn cản lời Tô Song Song định nói tiếp ra, nếu không Tần Dật Hiên sợ Tô Song Song sẽ nghĩ anh cưỡng bức dân nữ, bức người lương thiện làm kỹ nữ gì đó.

“Song Song, anh chỉ nghe được em sẽ cử hành hôn lễ, cho nên hỏi em một chút.” Tần Dật Hiên nói xong, lại nghĩ tới điều gì, căn bản không cho Tô Song Song cơ hội mở miệng.

Anh vội vàng nói tiếp, “Mới vừa rồi cười bởi vì nghĩ tới, rõ ràng khi em tè ra quần còn ở trước mắt, không ngờ em sẽ phải lập gia đình, cười cảm khái!”

“…” Tô Song Song vừa nghĩ tới chuyện năm mười tuổi không cẩn thận tè ra quần, sắc mặt lập tức trắng bệch, ngay sau đó ửng đỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-297.html.]

“Cái đó, anh à! Chúng ta đi đâu chọn lễ phục! Có cần chọn một bộ cho anh không?” Chuyện xấu khi còn nhỏ của Tô Song Song là một đống lại một đống, cô sợ Tần Dật Hiên lại viết cho cô một hồi ký về chuyện , vội vàng đổi chủ đề.

Tần Dật Hiên tự nhiên nhìn thấu tính toán của Tô Song Song, anh quen theo Tô Song Song, không nhắc lại chuyện này nữa, lại nói theo Tô Song Song: “Đi trung tâm thương mại dưới cờ của anh đi, nếu không không quá dễ chịu.”

Thành phố này, tất cả trung tâm thương mại lớn đều dưới cờ nhà họ Tần, một nửa thuộc về Tần Mặc một nửa thuộc về Tần Dật Hiên, Tô Song Song vừa nghe lời Tần Dật Hiên nói, liền nhớ tới khúc mắc giữa anh và Tần Mặc vĩnh viễn không tháo được.

Tô Song Song ỉu xìu thở dài, Tô Song Song cũng không có cách nào với “Thù hận” giữa hai người bọn họ, cô đảo mắt một cái, định đổi chủ đề lần nữa.

“Anh này, anh rốt cuộc có muốn em giúp một tay chọn bộ lễ phục không!” Tô Song Song nói xong đưa tay lục trong túi áo mình, lấy ra thẻ vàng sáng ngời.

Sau khi lấy ra, Tô Song Song mới nhớ tới, tấm thẻ vàng này chỉ có thể sử dụng trong cửa hàng dưới cờ của Tần Mặc, cô lại ủ rũ trong nháy mắt, còn chưa kịp mở miệng liền yên lặng thu thẻ vàng về.

Cô lại lục lọi ví tiền của mình, lục toàn bộ các góc nhỏ, túi áo cũng lật một lần, mới moi ra được hai trăm ba mươi mốt đồng năm xu nhăn nhăm nhúm nhúm.

Tô Song Song cúi đầu nhìn tiền đặt trên đầu gối mình, hơi khó xử, cô có thể tạm thời không mua quần áo cho Tần Dật Hiên, nhưng lễ phục của ông cụ Tần thì làm như thế nào? Cũng không thể để Tần Dật Hiên trả tiền đi!

Mặc dù Tần Dật Hiên đang lái xe, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tô Song Song, khi anh thấy Tô Song Song cầm thẻ vàng rồi lại yên lặng cất đi, là anh biết Tô Song Song đang suy nghĩ gì.

Anh lại liếc nhìn đống tiền lẻ trên đầu gối Tô Song Song, cười nói: “Nhóc ngu xuẩn, em có thể ký sổ, sau đó để Tần Mặc tới trả tiền.”

“Thật sao?” Tô Song Song vừa nghe trong nháy mắt khuôn mặt ỉu xìu lập tức biến thành trái táo lớn sáng ngời, nhìn Tần Dật Hiên giống như nhìn thấy bảo tàng.

Tần Dật Hiên đảo tay láy, xe quẹo vào khúc cua, thừa dịp này gật gật đầu, Tô Song Song nhất thời cười hì hì dè dặt cẩn thận cất toàn bộ gia sản của mình vào trong túi áo.

Chỉ có điều Tô Song Song hoàn toàn không ngờ, hai người bọn họ chạy gần nửa giờ mới tới trung tâm thương mại dưới cờ Tần Dật Hiên.

Tô Song Song thấy trung tâm thương mại của Tần Dật Hiên và Tần Mặc cũng phân vùng nam bắc, khí thế đan xen bổ sung, trong nháy mắt cảm thấy khoảng cách hữu nghị của bọn họ thật sâu không thể vượt qua.

Tô Song Song cúi đầu nhìn đồng hồ, còn có năm phút đồng hò, đúng giờ tin nhắn sẽ gửi đi, Tô Song Song hơi hốt hoảng.

Cô hít một hơi thật sâu, đè hốt hoảng trong lòng xuống, dù sao đưa đầu tới cũng một đao, rụt đầu lại cũng một đao, mặc dù Tần Mặc sẽ mất hứng, nhưng cũng không trở thành tức giận, anh còn không phải người nhỏ mọn như vậy.

Nghĩ như thế, cả người Tô Song Song lại tràn đầy lực lượng.

Khi Tần Dật Hiên dừng xe vẫn một mực chăm chú nhìn Tô Song Song, nhìn thấy khi cô cuối cùng lộ ra vẻ mặt vui vẻ, lúc này mới xuống xe, mở cửa xe cho cô.

“Nhóc ngu ngốc này, nếu em sợ Tần Mặc mất hứng, anh gọi điện thoại cho anh ta?” Tần Dật Hiên cố gắng để cho mình nhìn đại lượng một chút, triển lộ hình tượng đại ca hoàn mỹ vô cùng tinh tế.

Tần Mặc vừa nói như thế, Tô Song Song liền áy náy một trận trong lòng, vội vàng lắc đầu một cái, nhảy xuống xe, định đi một bước lại tính một bước, dù sao Tần Mặc cũng không thể làm gì cô, nhiều nhất chính là, như vậy như vậy, như vậy như vậy đi…

Nghĩ đến mấy ngày này Tần Mặc đại yêu nghiệt không cần thầy dạy cũng biết chơi đủ loại xấu hổ, khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ lên, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào.

“Song Song?” Tần Dật Hiên giảo hoạt nhường nào, hơn nữa từ nhỏ ở chung một chỗ với Tô Song Song, thấy vẻ mặt của cô, anh đều có thể nghĩ ra, cô đang suy nghĩ điều gì.

Thấy cô đột nhiên đỏ mặt tới tận mang tai, trong nháy mắt căng thẳng trong lòng, nhưng anh vẫn duy trì nụ cười trên mặt, Tần Dật Hiên đưa tay vuốt đầu Tô Song Song, oán trách một câu: “Nếu em lại nghĩ loạn nữa, Tần Mặc sẽ đuổi tới bắt em đi rồi!”

Tô Song Song bị Tần Dật Hiên nhạo báng một câu, ngượng ngùng gãi gãi đầu vừa bị Tần Dật Hiên vò rối, cô cười xấu hổ, lại giấu đầu lòi đuôi hét lên: “Em mới không nghĩ tới Tần Mặc! Em đang nghĩ… Đang nghĩ buổi trưa chúng ta ăn gì!”

“…”

“…”

Tô Song Song nói xong, đừng nói Tần Dật Hiên, ngay cả chính cô cũng bị ngu xuẩn của mình làm cho hết ý kiến, cô lên tiếng xin lỗi cười một tiếng, cũng không giải thích, trực tiếp kéo cánh tay Tần Dật Hiên, đi vào trong trung tâm thương mại.

Mỗi lần Tô Song Song đến trung tâm thương mại lớn như vậy, đều giống như già Lưu vào thăm Đại Quan Viên *, nhìn đủ thương hiệu quốc tế rực rỡ muôn màu, lại quét mắt lên giá niêm yết trên đó, Tô Song Song đã cảm thấy toàn bộ tim gan phèo phổi đều đau!

(*) Già Lưu vào thăm Đại Quan Viên: Già Lưu là một nhân vật trong tiểu thuyết Hồng Lâu Mộng của tác giả Tào Tuyết Cần, cá tính trong sáng, sức sống tràn đầy, còn có tác dụng tô điểm cho sự khắc hoạ đặc trưng tính cách của những nhân vật khác trong tác phẩm, làm cho những hình tượng nghệ thuật ấy phong phú hơn, phức tạp hơn và nổi bật hơn.

Đại Quan Viên là khu vườn giữ cho đám con gái được cách biệt với thế giới bên ngoài (lời tác giả Tào Tuyết Cần), hy vọng bọn họ ở lại trong vườn đó, sống tháng ngày tiêu d.a.o vô ưu vô sầu, không nhuốm mùi bẩn thỉu của lũ đàn ông. Đại Quan Viên chính là toà thành giữ gìn cho các cô. Ý của câu này tương tự câu “Nhà quê lên tỉnh”.

Tần Dật Hiên đi theo sau lưng Tô Song Song, nhìn thấy dáng vẻ Tô Song Song, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, mặt tỏ vẻ đau lòng nói: “Song Song, em thật sự muốn cử hành hôn lễ với Tần Mặc?”

“Hả? A!” Tô Song Song dừng bước, quay đầu lại nhìn Tần Dật Hiên, không hiểu sao anh đột nhiên nói như vậy.

Sắc mặt Tần Dật Hiên càng thêm khó coi, lộ vẻ đau lòng, anh do dự một chút nói: “Song Song, một khi hôn lễ cử hành, gần như người nửa thế giới đều biết rõ em là bà xã của Tần Mặc.”

Loading...