Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Làm hỏng hôn sự phải làm nữ chính - Chương 234

Cập nhật lúc: 2024-10-01 18:11:03
Lượt xem: 1

Một khắc Tần Mặc cũng không chịu nổi ông cụ Tần hết sức vội vã nhìn chằm chằm người cùng với mang mấy thứ kỳ kỳ quái quái chất đống trong phòng họ.

Mới đầu Tần Mặc nhìn thấy mấy thứ kia, ảo tưởng từng cái mặc trên người Tô Song Song sẽ cảm thấy rất đáng yêu, nhưng bị truyền thụ của ông cụ Tần giống như nhồi cho vịt ăn, thật sự không chịu nổi.

Sáng sớm hôm sau ngay cả điểm tâm cũng không ăn, Tần Mặc đã mang theo Tô Song Song trực tiếp đi sân bay, ngồi chờ trong phòng Vip, Tô Song Song đứng bên cạnh ghế dựa, nhìn Tần Mặc dáng vẻ đại gia ung dung tự tại, hơi mơ hồ.

Cô nhìn trái nhìn phải, dường như chỉ nhìn thấy một cái bọc nhỏ ôm trong n.g.ự.c mình, Tô Song Song chớp chớp mắt, nếu như cô nhớ không lầm, hình như trong bọc của cô cũng chỉ có vài món đồ nội y tình thú hình con mèo chọn ngày hôm qua, sau đó cái gì cũng không có!

Tô Song Song giơ cái bọc nhỏ của mình lên, run lên ở trước mặt Tần Mặc, thật sự không có ý tứ nói ra khỏi miệng rằng trong túi xách của cô nhét thứ gì.

Chỉ tiếc Tần Mặc ngây ngốc giả bộ như không biết, nhíu mày nhìn Tô Song Song, nói ra chỉ thiếu không tức giận c.h.ế.t cô: “Nếu em cầm mệt mỏi, có thể đặt trên ghế bên cạnh.”

“...” Tô Song Song ôm bọc tiến tới, ghé vào bên cạnh tai Tần Mặc, nhỏ giọng nói: “Anh tạm thời giả bộ, trong giỏ xách này là bộ đồ kia, chúng ta ra nước ngoài như thế nào?”

Tần Mặc vừa quay đầu, chạm khẽ một cái lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn hồng của Tô Song Song, Tô Song Song bị sợ đến đột nhiên nâng người lên, kết hợp lùi về sau mấy bước, khi nhìn lại Tô Mặc, ánh mắt cũng thay đổi.

Tần Mặc vừa ăn trộm đậu hũ nhà người ta này thật sự là nam thần cao ngạo lạnh lùng nhà cô sao, sao một giây biến thân thành tiểu cầm thú, để cho cô cảm thấy sợ sệt.

Tần Mặc ngược lại không có vẻ mặt đặc biệt gì, giống như mới vừa rồi hôn trộm Tô Song Song vốn không phải là anh vậy, anh đưa tay vỗ vỗ cái ghế bên cạnh mình, ý bảo cô tới đây.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tô Song Song theo bản năng ôm chặt cái bọc nhỏ trong ngực, cảnh giác nhìn Tần Mặc, Tần Mặc thu tay lại, bình tĩnh nói: “Biết em thích bộ đồ đó, nhưng cũng không cần ôm chặt như vậy.”

Tô Song Song vừa nghe, mới phản ứng được bản thân mình đang ông món đồ chơi gì, theo bản năng định ném nó đi luôn, nhưng mới vừa đưa tay ra lại cảm thấy ném loạn đồ không tốt, thêm nữa đò này còn do ông cụ Tần đưa, ngượng ngùng ôm nó vào trong ngực.

Tô Song Song đi về phía trước mấy bước, nhưng không ngồi ở trên ghế, cô đón lấy ưu thế này, từ trên cao nhìn xuống khán giả Tần Mặc, hừ hừ, bất mãn nói: “Anh đừng có đổi chủ đề, anh còn chưa nói, hai chúng ta không có gì cả làm sao ra nước ngoài!”

Tô Song Song liếc nhìn Tần Mặc, anh chỉ mặc một bộ đồ ngủ, túi nhỏ như vậy, vốn không thể để hộ chiếu gì đó.

Tần Mặc không trả lời câu hỏi của Tô Song Song, mà là đưa tay, bất ngờ không kịp đề phòng kéo Tô Song Song vào trong n.g.ự.c của mình, cánh tay đảo một cái, để cho cô ngồi ở bên cạnh, sau đó cánh tay giữ chặt cả đầu vai của cô.

Tô Song Song bị Tần Mặc túm lấy, chỉ có thể dựa vào trong n.g.ự.c anh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đỏ lên, nhìn chung quanh, thấy không có ai nhìn sang, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Bàn tay Tô Song Song kéo ống tay áo của Tần Mặc, khẽ ngửa đầu hỏi: “A Mặc, anh đây là muốn náo loạn kiểu nào?”

“Em tin anh không?” Tần Mặc cúi đầu nhìn thẳng vào mắt Tô Song Song, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói thong thả.

Tô Song Song không hề nghĩ ngợi gật gật đầu, sao có thể không tin anh được, khóe miệng Tần Mặc đột nhiên khẽ nhếch lên, lộ ra ý cười, mê loạn mắt Tô Song Song.

Chỉ nghe anh nói: “Vậy thì ngoan ngoãn dựa vào anh một lát thôi, tất cả đã có anh.” Tần Mặc nói xong, nắm thật chặt cả cánh tay Tô Song Song, để cho cô càng dựa thêm vào trong n.g.ự.c mình.

Vì tránh né ông cụ Tần, chưa tới sáu giờ Tần Mặc đã kéo Tô Song Song dậy, mang theo cô lên đường chạy trốn, bây giờ cũng mới hơn bảy giờ, nghe Tần Mặc vừa nói như thế, Tô Song Song thật sự hơi mệt nhọc.

Cô tìm một vị trí thoải mái trong n.g.ự.c Tần Mặc, cọ cọ, chỉ muốn nhắm mắt một lát, không ngờ ở trong lồng n.g.ự.c ấm áp của Tần Mặc lập tức ngủ thiếp đi.

Chờ đến khi Tô Song Song tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình đang ở trên máy bay rồi, đang dựa vào đầu vai Tần Mặc ngủ được mơ mơ màng màng, cô ngẩng đầu lên, tầm mắt đảo qua, đã nhìn thấy trên đầu vai Tần Mặc mà mình mới dựa vào, một mảnh nước đọng.

Tô Song Song chuyển mắt, làm như không thấy, sau đó cười khan rồi nói: “A Mặc, chúng ta lên máy bay từ khi nào!”

Tần Mặc rất bình tĩnh, cầm khăn lông bên cạnh lau đầu vai của mình, sau đó cởi áo khoác ra, ném lên chiếc ghế trống bên cạnh.

Lúc này Tần Mặc mới quay đầu nhìn về phía Tô Song Song, mặt không tỏ vẻ gì nói: “Khi em chảy giọt nước miếng đầu tiên.”

Tô Song Song lập tức lúng túng hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, cô dẩu dẩu môi, mặc dù miệng Tần Mặc rất độc, nhưng anh nói là sự thật, cô không có cách nào cãi lại.

Tô Song Song nói không lại Tần Mặc, nên định không bạo lực không chống cự, cô ngồi yên trên chỗ ngồi, buồn bực không lên tiếng, mặc dù trong lòng nghi ngờ bọn họ góp đủ đồ đạc như thế nào, nhưng như cũ nhịn lấy không lên tiếng.

Đột nhiên trước mặt xuất hiện một thanh chocolate, tầm mặc Tô Song Song bị hấp dẫn trong nháy mắt, cho đến bây giờ cô còn chưa ăn điểm tâm đâu, chẳng qua khi nhìn thấy thanh chocolate mê người kia ở trên tay Tần Mặc thì Tô Song Song quật cường quay đầu.

Kẻ sĩ thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, Tô Song Song dẩu dẩu môi, vẻ mặt đáng thương, thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục.

Tần Mặc không ngờ ý chí của Tô Song Song lại ương ngạnh như thế, anh bóc vỏ chocolate cầm trên tay ra, sau đó lại lắc lư một vòng trước mặt Tô Song Song.

Hương vị ngọt ngào của chocolate hành hạ thần kinh của Tô Song Song, cô cắn răng, mới chịu đựng không một miếng mà cắn thanh chocolate mê người này vào trong miệng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-hong-hon-su-phai-lam-nu-chinh/chuong-234.html.]

Tần Mặc nhìn mặt Tô Song Song nhăn thành bánh bao, không nói gì, thu thanh chocolate lại, sau đó bỏ vào trong miệng của mình, đôi tai Tô Song Song khẽ giật giật, rõ ràng nghe thấy tiếng giấy bọc, nghe thấy tiếng Tần Mặc ngậm chocolate vào.

Cô chậm rãi hít vào một hơi, trong không khí tất cả đều là vị chocolate, giờ khắc này Tô Song Song hối hận, dù sao ở trước mặt Tần Mặc cô đừng nói tới mặt mũi, ngay cả bên trong cũng mất sạch, cô rốt cuộc mới vừa già mồm cãi láo cái gì.

Khi Tô Song Song đang biết vậy chẳng làm, hận không thể quay đầu lại cướp lấy chocolate trong miệng Tần Mặc, Tần Mặc lại đột nhiên đưa tay giữ chặt cái gáy của cô, cúi đầu trực tiếp hôn lên môi cô.

Tô Song Song nhìn thấy đầu tiên là nửa miếng chocolate kia, không hề nghĩ ngợi trực tiếp ngậm vào trong miệng, ngay sau đó, cô càng hối hận, đặc biệt em gái nó, ai có thể nói cho cô biết, vì sao ở đầu kia của chocolate không phải là tay của Tần Mặc, mà là miệng của Tần Mặc không!

Chỉ có điều trong nụ hôn ngọt ngào mang theo vị ngọt của chocolate ở đây, Tô Song Song đã không có ý định dư thừa đi suy nghĩ tại sao, chỉ chốc lát sau đã hoàn toàn đắm chìm trong hương thơm tinh khiết này.

Đợi đến khi môi mỏng của Tần Mặc rời khỏi cái miệng nhỏ nhắn của Tô Song Song, Tô Song Song đã hoàn toàn mơ hồ rồi, cô khẽ nguyền rủa một tiếng trong lòng, tiểu cầm thú âm hiểm này, lại dùng chocolate tẩm rượu!

Cô ấy chỉ cần dính hơi rượu thôi sẽ choáng!

Chỉ có điều chocolate tẩm rượu có nồng độ không cao, Tô Song Song chỉ hơi choáng váng, tay chân như nhũn ra, còn chưa tới mức thần trí không rõ, say khướt.

Khi Tô Song Song đang tựa vào ghế, liếc mắt nhìn thấy Tần Mặc bưng một tô cháo, múc một muống, đang quơ quơ trước mặt Tô Song Song.

Lúc này Tô Song Song một chút cũng không hề do dự, không biết có phải dưới tác dụng của rượu cồn không, tính tham ăn nguyên thủy nhất của cô bị khuếch tán, một miếng này giống như sói đói vồ mồi, nếu không phải muống nhỏ bằng nhôm, đoán chừng đã bị cô cắn một nửa.

Tô Song Song cứ mơ mơ màng màng như vậy bị Tần Mặc đút vào cho nửa chén, có đồ xuống bụng, cảm giác choáng váng đó tốt hơn nhiều, lúc này Tô Song Song mới bắt đầu hậu tri hậu giác đỏ mặt.

Cô đoạt lấy cái chén trong tay Tần mặc, nói lắp bắp: “Em... Em tự làm...”

“Một chén cháo này, cũng chỉ còn một nửa.” Tần Mặc nói xong liếc mắt nhìn bụng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Song Song lập tức đỏ hơn, cô vội vàng nhét nửa chén cháo còn lại vào trong tay Tần Mặc.

Tần Mặc lại không nhận, thản nhiên nói: “Mới vừa rồi anh cho em ăn rồi, để huề nhau, bây giờ em đút cho anh.”

“!” Phản ứng đầu tiên của Tô Song Song chính là ném chén, sau đó gầm nhẹ một tiếng: Đại gia anh. Chỉ có điều Tô Song Song cũng chỉ suy nghĩ một chút.

Trước không nói tới vị đại nhân hiện tại kiêu ngạo yêu nghiệt này là ông xã của cô, hay trên cái máy bay nhỏ này không biết bay đi đâu, ngày nghỉ tương lai của cô tất cả đều dựa vào vị đại nhân giàu có này!

Vừa rồi Tô Song Song đã ăn thiệt thòi thà c.h.ế.t chứ không chịu khuất phục rồi, vào lúc này lập tức biến thân thành Tô chân chó, cười híp mắt múc một muỗng cháo, giả bộ giống như thổi nguội cho anh, thật ra là tốn sức thổi thêm nhiều nước miếng vào bên trong.

Trình độ ác liệt kia thật sự muốn ói, ánh mắt Tần Mặc vẫn nhìn động tác mờ ám của Tô Song Song, thấy mặt mày cô cong cong, dáng vẻ âm mưu nhỏ được thực hiện, cũng không nói gì, cứ như vậy uống một miếng cháo tăng thêm nước miếng của Tô Song Song vào bụng.

Tô Song Song dĩ nhiên đã thấy Tần Mặc nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của mình rồi, vốn định chọc anh, nào biết anh cứ thật sự uống cháo vào như vậy, bị sợ đến tay Tô Song Song run lên, thiếu chút nữa đ.â.m cái muỗng vào trong cổ họng Tần Mặc.

Tần Mặc vội vàng cầm tay Tô Song Song, lấy cái muỗng ra, lúc này Tô Song Song mới phản ứng được, mình thiếu chút nữa g.i.ế.c lầm Tần Mặc, bị sợ đến tay nhỏ bé run lên, vội vàng tươi cười.

Tần Mặc liếc nhìn Tô Song Song, đã tập mãi thành thói quen với hành động thiếu gân thiếu cốt của cô, lười phải so đo, anh liếc mắt nhìn nửa chén cháo còn lại, ý bảo cô tiếp tục.

Nếu vậy đã tốt, Tần Mặc còn cố tình nói thêm một câu: “Dù sao mới vừa rồi còn ăn không ít nước miếng của em, còn là vị chocolate.”

“Tôi nhổ!” Hai chữ này hoàn toàn khắc họa nội tâm giờ phút này của Tô Song Song! Cô trợn to mắt tròn trịa nhìn Tần Mặc bộc bạch, một lần nữa hoài nghi, có phải Tần Mặc bị yêu nghiệt nhập thân không.

Tần Mặc đương nhiên nhìn thấy vẻ hoảng sợ trong đôi mắt nhỏ của Tô Song Song, không hề để ý liếc cô một cái, nói: “Anh chỉ rất nhanh thức thời thôi.”

“Anh! Đại ca! Đại đại ca! Ngài có thể học tốt một chút không!” Tô Song Song vô lực kêu rên một tiếng, hiện giờ hoàn toàn tin tưởng, người này muốn học xấu thật sự là chuyện chỉ cần một phút đồng hồ.

Nhất là Tần Mặc có trí thông minh tràn đầy, cái này nếu muốn học hư, thật sự là một giây sau biến thành cầm thú, còn là một cầm thú yêu nghiệt, cơ thể cực kỳ tiến hóa đấy!

“Chưa ăn no đấy.” Tần Mặc lại liếc nhìn cái chén Tô Song Song bưng trong tay, vào lúc này Tô Song Song không dám chọc giận Tần Mặc rồi, chỉ sợ anh vô sự tự thông *, một giây đồng hồ từ yêu nghiệt biến thành yêu quái, trực tiếp ăn cô luôn, nên ngoan ngoãn cho anh ăn cháo.

(*) vô sự tự thông: không cần dạy cũng biết

Tần Mặc ngược lại rất hưởng thụ, trong lòng nghĩ đến, xem ra bản “Tình yêu kế trong kế” * kia còn rất có tác dụng, cảm giác mình và Tô Song Song càng ngày càng thân mật, tốt hơn trước kia nhiều.

(*) Tình yêu kế trong kế là một tác phẩm do Hồng Thường sáng tác

Yêu nghiệt “Tình yêu kế trong kế” trong nháy mắt loạn vào, hừ hừ một cái thể hiện sự tồn tại của mình: “Tất nhiên, cũng không nhìn xem tôi do ai viết!”

Bạch Tiêu ở bệnh viện phía xa, đột nhiên hắt xì, anh vuốt vuốt lỗ mũi của mình, tiện thể nhíu mày, luôn cảm giác mình lạnh cả sống lưng đây này.

Loading...