Cố Tri Ý chờ một hồi lâu, cô mới thấy tiếng thông báo loa phát thanh rằng máy bay chuẩn cất cánh. Sau khi cất cánh, Cố Tri Ý liền cảm nhận một luồng khí lạnh phả xuống từ khoang hành lý phía đầu. Nếu là đầu máy bay, hẳn ai cũng sẽ đoán rằng chăng máy bay đang rò rỉ lạnh. Cố Tri Ý nảy suy nghĩ đó, thì phía vội vã gọi đồng chí tiếp viên hàng .
“Thưa đồng chí, chuyện gì đang xảy ? Có máy bay hở ? Xem kìa, còn bốc khói nữa chứ.”
“Thưa đồng chí, đồng chí cần quá lo lắng về chuyện , đó chỉ là luồng khí lạnh từ hệ thống thông gió đang vận hành thôi ạ.” Chiêu đãi viên hàng kiên nhẫn giải thích.
Nhờ mà tránh một phen ầm ĩ.
Cố Tri Ý thật sự ngờ rằng máy bay thể hút thuốc. Thậm chí, tiếp viên hàng còn phục vụ cả xì gà. Cô sững khi chứng kiến cảnh tượng , nhưng cũng chỉ còn tặc lưỡi chấp nhận.
Mùi khói thuốc, mùi ẩm mốc và đủ thứ mùi tạp nham khác vẫn vương vấn khắp khoang máy bay, chẳng khác gì xe lửa, chỉ là nhanh hơn đôi chút mà thôi. Đa hành khách đều là cán bộ, công nhân viên, ai nấy đều giữ nền nếp, chuyện gì trái với quy củ.
Trên máy bay còn phục vụ một bữa ăn. Cố Tri Ý chỉ dùng lấy lệ vài miếng thôi.
Chẳng mấy chốc, máy bay đến Dương Thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-943.html.]
Khi máy bay hạ cánh, quả nhiên mỗi hành khách đều nhận một bình rượu Mao Đài. Thời điểm , một bình Mao Đài giá mười đồng bạc. Mọi ai nấy đều nghĩ bụng của thì cứ cầm, dù cố tỏ dè dặt, nhưng với món rượu quý , mấy ai nỡ chối từ. Cố Tri Ý nghĩ đến giá rượu Mao Đài sẽ vọt lên tới chín tầng mây, bèn tính giữ , cất gian mang theo cũng chẳng tệ. Bởi , cô cũng từ chối nhận.
Ngay khi máy bay hạ cánh, cái nóng hầm hập của Dương Thành ập thẳng mặt. Cố Tri Ý cảm thấy chỉ cần thêm chút nữa thôi, lẽ cô sẽ ướt như chuột lột. Vậy nên, cô lập tức xách hành lý, vội vã theo biển chỉ dẫn mà rời khỏi sân bay.
Bấy giờ ở Dương Thành cũng chỉ duy nhất một sân bay Bạch Vân.
Vừa bước khỏi sân bay, Cố Tri Ý thấy một chiếc taxi màu đỏ rực đậu sẵn ngay cổng, xe ghi rõ hai chữ “Taxi”. Thấy khách , tài xế lập tức cất tiếng rao bằng giọng phổ thông lơ lớ, ngắt ngứ: “Cô gái, xe ?” “Ông chủ, xe ?” Hễ thấy ai trẻ tuổi, ăn vận bảnh bao là ông mời chào nhiệt tình.
Cảnh tượng quen thuộc khiến lòng Cố Tri Ý bỗng dâng lên một nỗi niềm xao xuyến khó gọi tên. Cô cảm giác như đang dấn bước con đường mà cha từng trong kiếp . Chợt nhận , chuyến thật sự đầy ý nghĩa và hoài niệm.
tiên, cô vẫn nên tìm một chỗ nghỉ ngơi. Cố Tri Ý tiến lên chặn một chiếc taxi đang chạy ngang đường. Lúc xe lăn bánh, cô nhân tiện hỏi chuyện tài xế về tình hình ở Dương Thành.
Tuy tiếng phổ thông của tài xế chẳng sõi cho lắm nhưng vẫn đủ để giao tiếp. “Cô từ Bắc Kinh đến ? Hiện tại bên của chúng đổi nhiều đó.” Tài xế nhiệt tình kể về vài danh lam thắng cảnh nổi tiếng của vùng. Cố Tri Ý mỉm cảm ơn.
Nơi khác xa so với những gì cô hình dung. Thế nên, Cố Tri Ý hỏi han nhiều điều, tài xế chở cô đến một khách sạn con phố Giang Tây. Nghe ông tài xế , khu tương đối sầm uất, nhộn nhịp, hơn nữa giao thông cũng khá thuận tiện. Cố Tri Ý cảnh vật ngoài cửa sổ, quả thật thể công nhận, so sánh với những cao ốc chọc trời của đời , Dương Thành những năm 80 vẫn mang một vẻ riêng, khác lạ đến ngỡ ngàng.
---