Mấy họ trò chuyện một lát, những lời cảm ơn cũng xong xuôi. Giữa trưa Cố Tri Ý còn mời họ ở dùng bữa cơm trưa, nhưng Ngô Anh Tử thấp thỏm yên vì đứa bé còn ở nhà, nên đành từ chối.
Tiễn hai vợ chồng Ngô Anh Tử , Cố Tri Ý thở phào nhẹ nhõm.
Dù thì bây giờ cũng đón con về bên . Nếu thì cuộc sống của Ngô Anh Tử sẽ .
Có đôi khi kỳ lạ , một đứa bé sức mạnh lớn đến thế, thể khiến cả nhà lo sốt vó.
Cố Tri Ý vui mừng cho hai họ.
Chờ khi tiễn họ khuất bóng, Đại Bảo mới đến gần Cố Tri Ý, ngạc nhiên hỏi: “Mẹ, đứa bé của dì tìm thấy ạ?”
Cố Tri Ý thấy lúc là cơ hội thể hơn để mở mang chút kiến thức cho các con.
Tuy đó Cố Tri Ý kể ít.
“Lần , đến bệnh viện để sinh em trai và em gái, ở giường bên cạnh, một cô kẻ đánh tráo mất đứa con trai…” Cố Tri Ý xong một câu thì Nhị Bảo há hốc mồm kinh ngạc.
“Vậy bây giờ đứa bé đang ở ạ?”
Cố Tri Ý liếc Nhị Bảo, Nhị Bảo hiểu ý , im bặt, chờ kể hết câu chuyện.
“Bây giờ, thằng bé tìm thấy, hôm nay hai vợ chồng họ đến đây là để tạ ơn cha của các con đó.”
“Ối trời! Cha đúng là một hùng mà, ạ?” Tam Bảo đôi mắt sáng rực, hớn hở reo lên hỏi.
Cố Tri Ý gật đầu, : “ , cha là hùng!”
Cố Tri Ý dứt lời, cả ba em đều ngưỡng mộ sang Lâm Quân Trạch. Làm một cha như Lâm Quân Trạch, chút ngượng ngùng.
“Cha, con nhất định noi gương cha, con cũng sẽ là hùng.” Nhị Bảo vô cùng trịnh trọng .
Đại Bảo và Tam Bảo cũng gật đầu theo.
“Được . Bây giờ các con chăm học cho giỏi , thì sẽ giỏi giang như cha.” Lâm Quân Trạch xoa đầu các con động viên.
Sau khi ăn cơm trưa xong, nghỉ trưa một lát, Cố Tri Ý mới giao ba đứa nhỏ cho Hà Thúy trông nom, hai vợ chồng mới đạp xe ngoài.
“Vợ , chúng ?” Lâm Quân Trạch đầu hỏi Cố Tri Ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-761.html.]
Cố Tri Ý chống tay lên cằm suy tính một lát đáp: “Trước hết, chúng dạo một vòng quanh đây !”
Lâm Quân Trạch đạp chiếc xe đạp những con phố phồn hoa của kinh thành.
Lúc Cố Tri Ý chủ yếu là tìm xem gian hàng mặt phố nào ưng ý.
“Vợ , em chú ý nhé, nếu thấy chỗ nào hợp ý thì cứ ghi nhớ .” Lâm Quân Trạch cũng ý định của Cố Tri Ý, đạp xe dặn dò.
“Ừm, .”
Cố Tri Ý cũng đang mải mê tìm kiếm. Cô , những vị trí đắc địa ở thời điểm , dù phát triển đến mấy, ở các thập kỷ cùng lắm cũng chỉ ở vành đai thứ tư, thứ năm của thành phố mà thôi. Cô vẫn nhắm đến những khu vực trung tâm, sầm uất hơn.
Ngay lúc đó, Cố Tri Ý chợt nghĩ đến một địa danh quen thuộc vẫn thường dân kinh thành nhắc tới: Tây Đơn.
Vị trí đó lúc cũng là một nơi vô cùng sầm uất và nhộn nhịp.
Dù thì, đến tận thập niên 90, khu đất vẫn coi là một trong những khu thương mại sầm uất bậc nhất Bắc Kinh.
Bất cứ ai từng hoài niệm về những câu chuyện cũ của kinh thành đều khỏi nhắc tới khu vực .
Vì , Cố Tri Ý cũng nảy ý định mở một cửa hàng ở đó.
“Chúng đến Tây Đơn xem thử !” Cố Tri Ý vỗ nhẹ vai Lâm Quân Trạch, .
“Đến ngay!”
Lâm Quân Trạch đạp xe chở Cố Tri Ý đến Tây Đơn. Vừa đặt chân đến nơi, khí náo nhiệt đặc trưng của chốn đô hội ùa mặt hai .
Lâm Quân Trạch đạp xe, còn Cố Tri Ý chăm chú quan sát ngóc ngách.
Đường phố bên quả nhiên tấp nập, sầm uất vô cùng.
Cố Tri Ý xuống xe, Lâm Quân Trạch tìm kiếm một nơi để gửi xe.
Bên một bãi gửi xe đạp chuyên biệt. Bây giờ đang là mùa hè, một đội nón rơm thu tiền, lưng vắt chiếc bao vải bạc màu, đựng đầy tiền lẻ thu phí.
Lâm Quân Trạch đạp xe , cẩn thận dựng xe, khóa càng xe thì thu phí tới bên cạnh.
---