Ngày thường, khi Cố Tri Ý ở nhà, hai đứa đều tự giác rửa bát mà chẳng cần ai nhắc nhở.
Ngày hôm nay, chúng nó việc với vẻ miễn cưỡng, cứ như bố ép buộc .
Hai đứa còn rửa bát ríu rít buôn chuyện, kể lể về ông bố khó tính của .
Tam Bảo tự chơi một ở bên cạnh, còn Lâm Quân Trạch thì bắt đầu nũng với Cố Tri Ý.
"Vợ , chúng sinh một đứa con gái nha."
Ước mơ con gái bất diệt của Lâm Quân Trạch trỗi dậy.
"Bộ em học ? Hay là đợi đến kiếp thì hơn?"
Cố Tri Ý , đúng là chuyện chẳng nghĩ gì. Chuyện con cái sinh là sẽ sinh luôn ? Hơn nữa, ai mà liệu đứa tiếp theo tiếp tục là con trai nữa ? Đến lúc đó, trong nhà thể trực tiếp thành lập "một đội bóng" luôn .
Lâm Quân Trạch Cố Tri Ý đến mức nên lời. Hiện tại đúng là là thời điểm thích hợp để sinh con, nhưng mà...
Lâm Quân Trạch ghé sát tai của Cố Tri Ý, nhẹ giọng : " mà, vợ , nếu như mang , chúng liền sinh ."
Cố Tri Ý lập tức chằm chằm , còn cho là khác đoán tâm tư của ?
Thế nào là " mang liền sinh" chứ? Chẳng con thì cũng chịu khó "gieo hạt" ?
Chỉ là, "diệu kế" của , thì em đây cũng "mưu mẹo" của riêng . Cố Tri Ý vẫn vẻ phối hợp, gật đầu liên tục.
Cố Tri Ý dễ dàng đồng ý, đương nhiên là lấy Mông Mông cái cớ. Dù thì chỉ cần Lâm Quân Trạch là . Cô còn đang thầm tán thưởng sự cơ trí của bản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-553.html.]
Trong lòng Lâm Quân Trạch thầm nghĩ, nếu chịu khó "nỗ lực" thêm một chút trong quãng thời gian , chừng con gái nhỏ của hai vợ chồng sẽ thực sự xuất hiện.
Tối đến, đợi đến khi mấy đứa nhỏ "tống" sang căn phòng bên cạnh, đêm riêng tư của hai vợ chồng Lâm Quân Trạch mới thực sự bắt đầu.
Người đàn ông vốn cục mịch, thô lỗ , chẳng tự khi nào trở nên mềm mỏng hơn hẳn. Bản tính mạnh bạo ngày nào, giờ đây điểm thêm một chút ôn nhu.
Lần , còn vồ vập như những bận , mà thủ thỉ, chậm rãi. Từng cử chỉ tràn ngập nhu tình mật ý, khơi dậy từng tấc da thịt cô, dần dà thắp lên ngọn lửa nóng bỏng.
Hơi thở của cả hai quấn quýt lấy ...
Đêm. Vẫn còn dài.
Có điều, rốt cuộc thì nhờ Cố Tri Ý sức ngăn cản, đàn ông mới chịu kiềm chế phần nào.
Ừm, cũng chỉ là đôi chút mà thôi.
Sáng hôm , Cố Tri Ý hề dậy muộn, thế nhưng cả vẫn rã rời thôi.
Nhị Bảo đang ôm ngang lưng, vẻ mặt xót xa hiện rõ mồn một.
“Mẹ ơi. Có cũng giống con hồi , ngủ ngoan nên lăn xuống gầm giường ạ?”
Cố Tri Ý trong lòng thầm kêu trời: Thằng bé tự lăn xuống thì thôi, lôi chứ! Cô chực giận, nhưng thấy biểu cảm ngây thơ cùng ánh mắt lo lắng Nhị Bảo dành cho , cô chỉ đành nuốt ngược cơn giận xuống họng. Cô gượng đáp thằng bé: “Không con, đây là ba ba 'đụng' đó mà.”
Cố Tri Ý bèn ngần ngại, "đẩy" hết trách nhiệm sang cho chồng.
---