Bản Trần Nguyệt Hương là thành phố, nhưng chị chẳng hề cái thói khinh miệt nhà quê. Ấy là bởi, Trịnh Quang Huy dù cũng từ nông thôn lên, nếu chị chướng mắt dân quê thì thuở chẳng tìm đến chi.
Quê của Trịnh Quang Huy ở nông thôn, còn hai cả lo việc chăm sóc già. Phía chỉ cần mỗi tháng gửi chút tiền về dưỡng già, nên Trịnh Quang Huy vẫn khá là nhẹ gánh. Chuyện mâu thuẫn chồng nàng dâu vì thế cũng chẳng hề xảy .
Đến lúc sinh nở, chị cũng bên ngoại đến chăm nom. Nói chung là Trần Nguyệt Hương vẫn thuộc dạng khá là may mắn.
Những mà chị Trần Nguyệt Hương nhắc tới, Cố Tri Ý cũng lặng lẽ ghi nhớ trong .
Tam Bảo cứ thế ngoan trong chiếc địu lưng Cố Tri Ý, chẳng lóc, cũng quấy phá, chỉ hé lộ đôi mắt tròn xoe tò mò ngó khắp nơi.
Hai chừng non nửa tiếng đồng hồ mới tới Cung Tiêu Xã. Xung quanh đó khá rộng rãi, Trần Nguyệt Hương chỉ tay về một hướng cho Cố Tri Ý, dặn dò: “Nếu em đến bưu cục thì cứ thẳng lối , sẽ thấy. Phía bên là một cái xưởng sắt thép, cạnh đó cũng một khu nhà ở tập thể.”
Nói đoạn, chị khẽ ghé sát tai Cố Tri Ý, giọng đầy vẻ bí ẩn: “Nếu em mua chút hàng khan hiếm hàng mới lạ thì sớm một chút, bên đó mối đó.”
Trong nháy mắt, Cố Tri Ý hiểu ý chị. Vốn dĩ cô còn đang định bụng tự dò hỏi xung quanh, ngờ chị dâu chủ động mách cho cô mối hàng quý .
Như cũng tránh cho cô lúng túng dò la một . Gật đầu xong, hai chị em cùng trong. Lúc cũng khá muộn nên quầy thực phẩm vơi nhiều, chỉ còn độc một bộ lòng heo.
“Em gái ơi, mua lòng heo ? Cuối buổi nên chị bán rẻ cho em đó.” Cô mậu dịch viên đon đả hỏi với vẻ sốt sắng.
Cố Tri Ý thấy chẳng còn gì để mua, bụng nghĩ đành lấy chút lòng heo về dùng . Vậy nên cô cũng từ chối, bỏ một hào để mua trọn bộ lòng heo đó.
“Cái thứ rửa sạch tốn công lắm đó em.” Trần Nguyệt Hương thấy Cố Tri Ý mua bộ lòng heo thì khỏi nhắc nhở.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-346.html.]
“ là rửa sạch tốn công thật, nhưng hương vị thì cũng tệ ạ. Trưa nay em xong, sẽ mang sang biếu chị dâu một ít để chị nếm thử.” Cố Tri Ý đáp.
“Ôi trời, cần em ơi, trong nhà chị ai thích ăn thứ cả. Em đừng lãng phí công sức nấu nướng chi.”
Trần Nguyệt Hương đúng là từng nếm qua tài nấu nướng của Cố Tri Ý, nhưng chị cũng nhận đồ ăn của khác gì.
Thời buổi , nhà nào mấy đứa trẻ mà cuộc sống chẳng chật vật cơ chứ?
Cố Tri Ý cũng gì thêm. Vốn định mua đồ ăn là chính nhưng hết hàng, đành mua thêm chút đồ dùng sinh hoạt .
mà mấy chiếc khăn mặt thô ráp quá mức. Chi bằng cứ dùng đồ trong gian của . Còn vải vóc thì nên mua thêm một chút, với cả mua chiếc phích nước nóng thì thôi mua thêm gì nữa.
Trần Nguyệt Hương mua một chai nước tương, tiện tay sắm thêm ít kim chỉ. Ấy là vì trong nhà mấy đứa nhỏ, kim chỉ cũng hao mòn trông thấy, ngày nào mà chẳng cần may vá liên tục.
Trên đường trở về, chị Nguyệt Hương : “ , trong sân nhà em mảnh đất trống ? Chờ khi thời tiết ấm áp hơn chút thì chị mang cho em ít giống rau, em ở nhà cũng thể tự cấy ít rau xanh. Khoảng thời gian nhà chị cũng chẳng nhiều thức ăn, ngoài vườn thì rau cải trắng, nếu em ăn cứ việc sang mà hái.”
Thực Cố Tri Ý ngờ chị chu đáo đến , cô vội vàng gật đầu đồng ý.
Trong bụng cô thầm nghĩ, lát nữa về sẽ biếu chị ít lòng lợn.
Về đến nơi, hai chào tạm biệt Cố Tri Ý về nhà . Tam Bảo ngủ say, Cố Tri Ý bèn đặt thằng bé trong gian. Vừa vặn, trong gian còn sẵn một chiếc nôi đưa êm ái dành cho trẻ con.
---