Suốt thời gian qua, Cố Tri Ý hoặc vắng, hoặc bận bịu việc nhà, đều là Mẹ Lâm giúp đỡ chăm sóc Tam Bảo. Hai bà cháu thành quyến luyến, gắn bó. Không ngờ thoáng cái chia ly.
“Mẹ ơi, chúng con chắc là chỉ còn ở nhà thêm vài ba ngày nữa thôi. Bên đơn vị bộ đội còn đôi chút việc thu xếp thỏa.”
“Vậy...” Mẹ Lâm còn gì đó thì Cha Lâm cắt ngang lời.
“Được , bà đừng bận tâm nữa. Bọn trẻ sắp , bà chuẩn cho chúng chút đồ ăn. Đến nơi, thể biếu chút quà cho các vị lãnh đạo ở đơn vị.” Cha Lâm trực tiếp sắp xếp công việc, cũng là cách để Mẹ Lâm vơi phần nào nỗi ưu tư.
Mẹ Lâm đến chuyện chuẩn thức ăn, xoay dậy, vội vàng kiểm kê xem nhà còn những thứ gì, chỉ hận thể gói ghém tất tật để Lâm Quân Trạch mang .
“Cha, con và Tiểu Ý đến đơn vị, đến lúc đó trong nhà phiền bố nhiều .”
“Được, con đến lúc đó đưa cho bố một bộ chìa khóa, bố dặn con nếu thời gian rảnh thì sang đó giúp dọn dẹp chút ít.”
Vừa lúc đó Lâm Quốc Đống trở về. Nghe Lâm Quân Trạch sắp , mấy em trong nhà từ nhỏ tình cảm gắn bó.
Chỉ là Lâm Quốc Đống vốn khéo bộc lộ cảm xúc.
Anh chỉ tiến lên vỗ vỗ bả vai Lâm Quân Trạch, : “Được , em yên tâm , trong nhà còn ở đây lo liệu.”
“Em ! Chuyện bố ở đây, xin nhờ cậy cả đấy nhé!” Nói với Lâm Quốc Đống xong, sang Cha Lâm.
“Cha, con và Tiểu Ý cũng chẳng khi nào mới thể về thăm, chúng con xin phép gửi tiền sinh hoạt cho bố năm nay.”
Lâm Quân Trạch dứt lời thì lấy sáu mươi tệ từ trong túi . Khoản coi như tiền phụng dưỡng tuổi già cho cha Lâm và Lâm trong hai năm tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-306.html.]
Khi phân chia gia tài cũng rõ, một năm là ba mươi tệ hoặc là đổi bằng lương thực.
Cha Lâm nhận lấy tiền đó ngay mặt con trai cả. Ông vì thấy rõ, dù ông yêu thương con út đến mấy thì chi phí sinh hoạt cho bố , Lâm Quân Trạch cũng sẽ chu cấp như thường. Ông cũng tránh cho em còn lời đàm tiếu.
Có thể , về khoản , cha Lâm suy nghĩ rõ ràng là chu đáo hơn hẳn Lâm nhiều.
Bên thu xếp thỏa đó , Lâm Quân Trạch chuẩn lên về nhà.
Mẹ Lâm từ phòng bếp , bà vội vàng gọi: “Thằng Tư , con chờ một chút, lấy ít đồ gửi con mang theo.”
Lâm Quân Trạch bất đắc dĩ dừng bước, : “Mẹ, chúng con vội đến thế , cần cuống quýt lên.”
“Ôi, sợ đến lúc thì quá gấp gáp. Được , để xem , đến lúc đó gom góp cho con một thể hãy mang !”
Mẹ Lâm cũng bất đắc dĩ, bà chỉ sợ đến lúc đó quên chỗ , sót chỗ .
Mà còn bao giờ mới trở . Vừa nghĩ đến đó, lòng bà già kìm mà buồn rầu.
Lâm Quân Trạch cũng , bản chắc đến Tết, mấy ngày nghỉ mới mong về thăm nhà một chuyến, nên cũng hiểu tâm trạng của Lâm.
Vì thế nhẹ nhàng : “Mẹ, cũng đừng nghĩ nhiều. Đến lúc đó ngày nghỉ con sẽ đưa Tiểu Ý và mấy đứa nhỏ cùng về thăm . Hoặc là nếu nhớ chúng con, cũng thể theo cha Lâm đó ở chơi một dạo.”
Mẹ Lâm cũng ngờ thằng Tư nhà mấy lời , vì giờ tính tình vốn ít lời như , nay lời an ủi, quan tâm khác.
Lòng bà già xem như an ủi chút ít.
---