Mặc dù phía các quầy hàng, những tấm khẩu hiệu với dòng chữ “Chọn nhiều, hỏi nhiều, xin đừng ngại” vẫn treo cao, nhưng ai cũng ngầm hiểu đó chỉ là lời gió bay.
Thế nhưng, Cố Tử Ý cũng chẳng thèm chấp nhặt với kiểu , bởi lẽ đây chẳng chính là cái “đặc sản” khó chối cãi của thời đại !
Cô ghé qua khu đồ dùng sinh hoạt, sắm mấy hộp kem dưỡng da Tuyết Hoa Sương và dầu vỏ ngao. Cả hai đều đựng trong những chiếc hộp thiếc be bé xinh xinh. Một hộp Tuyết Hoa Sương giá ba hào, còn dầu vỏ ngao thì một hào, may mắn là đều cần phiếu mua hàng. Ở đây còn một loại kem dưỡng da khác, ai mua thì cứ tự mang vò, hũ đến đong theo cân, giá tiền sẽ tính theo khối lượng.
Cố Tử Ý chần chừ, nhanh tay cầm lấy mấy hộp. Bởi lẽ, đối với phụ nữ thời bấy giờ, nếu lựa chọn, kem Tuyết Hoa Sương và dầu vỏ ngao ắt hẳn là những món đồ trang điểm đầu tiên và duy nhất. Cô tính toán trong lòng, sẽ lúc dùng đến.
Tiếp đó, cô mua thêm mấy cân bánh ngọt. Cô chăm chú nhân viên hợp tác xã, thấy gạch xoẹt vài nét sổ, thu tiền đặt tiền thối chiếc giỏ treo lủng lẳng sợi dây thừng. Chiếc giỏ liền trượt nhẹ xuống bên cạnh quầy, nhân viên mở phiếu , gạch thêm một nét nữa, đó mới trả phiếu cho khách.
Toàn bộ quá trình diễn tuy chậm rãi nhưng khá trôi chảy. Chỉ điều, tiếng huyên náo quá đỗi, chuyện với thì gân cổ lên mà gọi thật lớn mới mong rõ.
Khi Cố Tử Ý bước khỏi hợp tác xã, cô lập tức cảm thấy đôi tai dễ chịu hơn hẳn. Quả thật, những âm thanh ồn ào hỗn tạp bên trong khiến khó lòng chịu đựng nổi, cứ như nổ tung màng nhĩ.
Không còn thứ gì cần mua nữa, Cố Tử Ý xách theo lỉnh kỉnh những món đồ sắm, gót bước .
Cô ngước mặt trời, thấy trời vẫn còn sớm chán. Cố Tử Ý nghĩ bụng, vẫn còn thừa thời gian, chi bằng ghé qua trạm phế liệu xem thể nhặt nhạnh món đồ cũ nào còn dùng .
Trước , khi những cuốn tiểu thuyết xuyên , Cố Tử Ý thường thấy nhân vật chính đều tìm đến các trạm thu mua phế liệu. Đó là nơi tập trung vô thứ hỏng, hoặc coi là đồ bỏ , chẳng còn đáng giá một xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-29.html.]
Nghe thời buổi , nhiều cổ vật quý giá phá hủy một cách đáng tiếc. Cố Tử Ý tức thì nảy ý định đến đó thử vận may, thể 'cứu' vài món. Cô thể mượn gian của để cất giấu, nếu tìm thứ gì thật sự giá trị, cô sẽ lập tức đưa đó.
Cố Tử Ý hề ý định cao xa cứu vãn tất cả các cổ vật đời. Thế giới quá rộng lớn, chỉ dựa sức lực của một cô thì vẫn quá đỗi nhỏ bé mà thôi.
Trong phạm vi khả năng của , nếu thể thì cô sẽ cố hết sức. Còn những việc khác, đành thuận theo ý trời. Trước mắt, điều quan trọng nhất vẫn là chăm sóc thật cho bản và những yêu quanh cô .
Thấy đồ đạc trong tay khá nhiều, Cố Tử Ý cố tình rẽ một con hẻm nhỏ vắng , mang tất cả những thứ mua sắm cất gọn gian. Sau đó, cả cô trở nên thảnh thơi, ung dung bước tiếp đến trạm thu mua phế liệu.
Tại trạm thu mua, cánh cửa sắt chỉ hé mở một nửa, lấp ló bên trong. Dưới bóng cây râm mát ngay cạnh cửa, một đàn ông trung niên chừng bốn mươi, năm mươi tuổi đang đó, vẻ mặt chút uể oải.
Lúc , ông cụ đang phe phẩy chiếc quạt nan tay, bên cạnh còn một ấm xanh bốc nghi ngút. Cố Tử Ý đẩy cửa bước , ông cụ cũng chẳng mấy bận tâm, chỉ hờ hững bảo cô cứ tự xem xét, còn ông thì vẫn thong thả nhấp ngụm .
Cố Tử Ý đảo mắt quanh. Bên trong sân dựng một tấm tôn sắt che chắn, tất cả đồ vật đều chất đống ngổn ngang lên .
Chắc hẳn là để tránh nắng tránh mưa. Bên trong còn những chiếc giường gãy chân, bàn, và một ghế bằng gỗ hoa lê.
đến giờ chúng hầu như hỏng hóc, tiêu điều. Cố Tử Ý mấy bận tâm đến những món đồ cồng kềnh như , bởi chúng chiếm quá nhiều diện tích và thể tùy tiện thu gian của .
Phía sân là mấy gian phòng bằng gạch đất, bên trong phòng đặt một sách vở, tài liệu và đồ sứ.
---