Nếu thời gian quá gấp, ông tính đến chuyện nhận cô con nuôi cũng chẳng tồi. Nhìn tướng mạo cô gái trẻ sáng sủa, ông thấy mắt, hợp duyên với cái lão già .
Cố Tri Ý thầm nghĩ, năm nào cũng vài chuyện kỳ lạ, mà năm nay, kể từ khi xuyên sách, cô càng gặp ít chuyện quái lạ.
Cô vội vàng kéo Chu Khang Đức , bất đắc dĩ giải thích: “Thưa ông Chu, cháu còn mấy đứa nhỏ ở nhà đang ngóng trông cháu về. Cháu thực sự thể chậm trễ . Hay là để hôm nào rảnh rang, cháu sẽ ghé nhà ông chào hỏi ạ?”
Nghe Cố Tri Ý , vẻ mặt Chu Khang Đức lộ rõ sự tiếc ngẩn tiếc ngơ, ông thốt lên: “Cô kết hôn ư? Ôi chao, uổng quá! Lão già còn định giới thiệu cho cô mấy thanh niên giỏi giang, triển vọng trong thành đấy chứ, tiếc thật là tiếc!”
Ngay từ lúc Cố Tri Ý cô là thôn họ Cố, Chu Khang Đức ngờ rằng cô lập gia đình. Thế nhưng, vẻ mặt ông vẫn đầy tiếc nuối, y như thể món đồ quý báu trong nhà bỗng kẻ khác dòm ngó mất .
Cố Tri Ý thầm nghĩ: "Cái là ai chứ!"
Rồi đó, ông sang Cố Tri Ý: “Nếu con cái ở nhà, cô cứ về . Hôm khác và con gái sẽ ghé thăm nhà cô, chuyện còn dịp cảm ơn cô một cách đàng hoàng .”
Chu Khang Đức cũng điều, thấy gia đình đang việc gấp thật nên cũng giữ . Ông địa chỉ nhà cho Cố Tri Ý, bảo cô nếu rảnh thì dắt các con đến nhà ông chơi.
“Được , cô xe về cẩn thận nhé.” Chu Khang Đức phất phất tay, tạm biệt Cố Tri Ý.
Mãi cho đến khi bóng Cố Tri Ý khuất hẳn, Chu Khang Đức mới về nhà với vẻ mặt tươi rói, hớn hở.
“Cha, hôm nay tới nhà chú Trần gặp chuyện gì ? Mà cha vui thế?”
Về đến nhà, con gái của Chu Khang Đức là Chu Thu Nguyệt tò mò hỏi han.
Chu Khang Đức ha hả ngớt, còn hứng thú chơi trò đố vui với con gái: “Con đoán xem hôm nay cha gặp ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-255.html.]
Hiển nhiên Chu Thu Nguyệt quá hiểu tính nết của cha , hùa theo hỏi: “Gặp ai ?”
Chần chừ một lát, Chu Khang Đức mới : “Gặp cô gái trẻ cứu cha trong ngõ , trời ạ, cuối cùng cha cũng tìm ân nhân .”
Cố Tri Ý: "Cái ông chuyện chẳng chút ý tứ gì cả!"
Chu Thu Nguyệt bất đắc dĩ về phía cha ruột của , cái giọng điệu mà là lời lớn ư? Tìm ư?
mà cô vẫn tò mò hỏi: “Vậy tên đồng chí là gì, nhà ở ?”
Vẻ mặt Chu Khang Đức khinh khỉnh, liếc xéo con gái: “Con cũng xem cha con là như thế nào? Có chuyện gì mà cha thành công chứ?” Vẻ mặt ông vô cùng đắc ý.
Ha ha~ Sợ là cha quên chuyện cha hỏi thì nhanh chân bỏ mất ?
mà vì là hiểu rõ tính cha , Chu Thu Nguyệt sẽ vạch mặt cha ngay bây giờ.
Sau đó Chu Khang Đức thao thao bất tuyệt kể hết những tin tức cho con gái : “Thật ngờ chúng cùng ở trong một thôn.”
Chu Thu Nguyệt chỉ lắc đầu ngao ngán, mỗi bấy nhiêu thôi ?
Cô nhớ rõ từ bé ở huyện thành , từ khi nào mà quê thêm một thôn mới? Mà khi cha cô giải thích xong, Chu Thu Nguyệt chỉ lắc đầu.
Dây mơ rễ má xa xôi, tính toán qua loa cũng thành cùng thôn với đồng chí Cố ? Đầu óc cha cô quả thực ngày càng lẩm cẩm. Cuối cùng cô đành hỏi: “Vậy cha với đồng chí Cố là hôm nào chúng tới nhà cảm ơn cô ?”
“Tất nhiên là , cha thể quên ?” Chu Khang Đức lườm con gái một cái, đó ông thở dài: “ mà đáng tiếc tuổi còn trẻ kết hôn sinh con, cũng cái nào rước mất , cha còn giới thiệu đối tượng cho đồng chí Cố đó.”
---