Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi trộn đều, cô đổ hỗn hợp từng chén nhỏ, gõ nhẹ vài cái xuống bàn để bọt khí thoát , giúp bánh nở đều. Tiếp đó, cô dùng màng bọc thực phẩm bao kín miệng chén, chọc mấy lỗ nhỏ lên cho nồi hấp trong ba mươi phút.
Trước đó, hai em tiếng động lách cách trong bếp liền tò mò chạy đến chờ, nhưng Cố Tri Ý nhẹ nhàng bảo chúng sân chơi. Nhị Bảo liền lôi kéo Đại Bảo chạy tìm mấy đứa bạn trong xóm, mục đích chính là để khoe khoang về bữa bánh sắp tới của . Đương nhiên, Cố Tri Ý nào suy tính của thằng bé.
Cố Tri Ý bếp lò, cho thêm mấy thanh củi. Cô chợt nhớ đến đống quần áo hai em . Thấy lúc rảnh rang, cô liền mang chúng giặt giũ. Lúc tìm đồ cho hai đứa bé, Cố Tri Ý khỏi chạnh lòng khi thấy tủ quần áo của chúng ít ỏi đến đáng thương, mà hầu hết đều chi chít những miếng vá, cũ sờn.
Trong nhà, phần lớn đều là quần áo của chủ cũ để . Cố Tri Ý những bộ đồ cũ kỹ, vá víu chằng chịt mà khỏi thở dài. Đến ma quỷ thấy mấy miếng chắp vá cũng ngao ngán lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-24.html.]
Thôi thì, giờ cô đặt chân đến đây, mà chuyên ngành của cô là thiết kế thời trang, mấy chuyện may vá thể khó cô. Trước khi xuyên , Cố Tri Ý chẳng hiểu tích trữ nhiều quần áo và vật dụng cho lũ trẻ, tất cả đều cất sẵn trong gian riêng. Chỉ điều, hầu hết chúng đều phù hợp với nếp sống thời , nên cô nghĩ nhất là nên tìm mua vải vóc về tự tay may cho hai đứa nhỏ vài bộ đồ mới. Cố Tri Ý thầm tính, thời gian sẽ một chuyến xuống thị trấn. Có như , cô mới cớ để giải thích cho những món đồ lạ lẫm thể xuất hiện trong nhà. Dù cho đều ở xa, chỉ hai đứa trẻ con, nhưng để phòng bất trắc, Cố Tri Ý vẫn dám lấy đồ trong gian một cách lộ liễu. Dù thì thời buổi vẫn còn nhiều điều nhạy cảm. Cô nghĩ, lấy quần áo của hai đứa bé giặt sạch, phơi lên mấy cọc tre dựng sân. Lúc đang là mùa hè, đến tối thì quần áo cũng khô cong, phẳng phiu.
Giặt xong quần áo, chiếc bánh bông lan trong nồi hấp cũng chín tới. Tiện tay, Cố Tri Ý cho thêm nắm gạo nồi, nấu nồi cháo loãng thanh đạm cho bữa tối. Khi bánh lò, mùi trứng gà thơm lừng lan tỏa khắp gian bếp nhỏ. Cũng may Cố Tri Ý dọn nhà đến nơi khá xa thôn xóm, nếu , mùi thơm bay ngoài, chắc chắn lũ trẻ trong làng sẽ thèm thuồng đến phát vì đói mất. Cô đặt chiếc bánh lên bàn, cửa gọi hai đứa nhỏ về ăn.
Hai nhóc con khoe khoang một lượt với lũ bạn trong xóm, thu về ít ánh mắt hâm mộ và sự thèm thuồng từ chúng, liền thỏa mãn mà về nhà. Cố Tri Ý tính ngoài tìm hai em thì thấy chúng sẵn ở cửa. Không cần cô gọi, hai đứa nhỏ đánh thấy mùi bánh thơm lừng.
Nhị Bảo mặc kệ Đại Bảo đang kéo tay, thằng bé buông chạy tót nhà ngay lập tức. Cố Tri Ý ở ngưỡng cửa, dáng vẻ Nhị Bảo sốt ruột chờ đợi nữa mà bật mắng yêu: “Chạy chậm chút! Bánh còn đó, chân mà chạy mất!”
---