Anh xa nhà gần nửa năm, liên tục trong các đợt công tác, tuy , mỗi tháng đều nhờ em chiến hữu gửi trợ cấp về gia đình. Giờ đây, chẳng rõ tình hình nhà cửa .
Anh tự thấu hiểu tính nết cô vợ ở nhà, đến bản cô còn tự lo liệu vẹn , chắc hẳn khi , cất công lên đây chăm nom mà thôi.
Ban đầu, Lâm Quân Trạch vẫn lòng với cô vợ , vốn dĩ từng nghĩ đợi đến khi thăng chức cao hơn sẽ xin cấp cho vợ con theo đơn vị.
Chỉ là , hai chẳng dịp gần gũi nhiều, cô cũng dần nguội lạnh phần tình cảm thuở ban đầu trong lòng . Vì thế, Lâm Quân Trạch cũng dần dẹp bỏ ý định đưa vợ con theo .
Dù đơn vị là nơi công tác mà vài ba bữa gây chuyện ầm ĩ, chẳng sẽ khiến em đồng đội bàn tán, chê ?
Tuy giờ đây tình cảm vợ chồng chẳng còn mặn nồng như thuở ban đầu, nhưng Lâm Quân Trạch là một quân nhân, dù cô thế nào nữa, vẫn gánh vác trách nhiệm của một quân nhân, một chồng, một cha. Cùng lắm thì vợ chồng họ sẽ sống bằng mặt bằng lòng, nhưng vẫn sẽ bảo bọc cô chu cả đời.
Chỉ là hiện tại… tương lai của , chính còn , mà cô vợ là quen nuông chiều từ tấm bé…
Nghĩ đến đây, Lâm Quân Trạch khẽ thở dài một tiếng, lòng đầy bất lực.
Thôi , giờ phút chỉ thể tính toán từng bước , nếu quả thực sự thể vãn hồi, cũng sẽ sắp xếp thỏa bề cho cuộc sống của cô về .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-21.html.]
Cùng lúc đó, tại thành phố Triều xa xôi, Cố Tri Ý chợt nhận bức điện tín khẩn cấp từ chồng danh nghĩa của cô. Cô , lúc đang giường bệnh, mà đang tính chuyện ly hôn, tìm cho cô một lối thoát.
Lúc , Cố Tri Ý tỉnh giấc giấc ngủ trưa. Bởi vì đang mang thai nên cái cứ rã rời, thèm ngủ triền miên.
Hai nhóc rời giường, chạy sân chơi đùa cùng đám trẻ trong xóm. Cố Tri Ý sợ rằng giữa trưa bọn trẻ tiểu tiện mà cô kịp, nên cẩn thận kê mấy chiếc ghế gỗ cạnh giường, xếp thành bậc thang nhỏ để bọn trẻ dễ dàng tự bước xuống.
Khi Cố Tri Ý tỉnh giấc, trời quá trưa, cô bước xuống giường, liền thấy hai đứa trẻ đang nghịch nước ngoài sân, chúng ướt sũng. Chỉ thoáng , cô đoán ngay, chắc hẳn là Nhị Bảo tinh nghịch bày trò, rủ rê Đại Bảo cùng chơi.
Đại Bảo tự nhận là cả, thường ngày gì cũng đều nhường nhịn đứa em út. Mà Nhị Bảo là một nhóc lanh lợi, hễ chuyện gì sai là y như rằng Đại Bảo gánh chịu .
Trước mắt, cô cần nhanh chóng đồ cho hai đứa bé. Bọn trẻ còn nhỏ dại, sức đề kháng yếu ớt, dù đang mùa hè nhưng cô vẫn sợ chúng nhiễm lạnh.
Đại Bảo thấy Cố Tri Ý tỉnh giấc, lon ton chạy đến mặt cô, nhanh nhảu khoe: “Mẹ ơi, đúng là heo lười! Con và em trai dậy lâu , con còn đỡ em xuống giường, sân tiểu nữa đó.” Nói , thằng bé vẻ ngoan ngoãn, ngụ ý mau khen ngợi.
Cố Tri Ý điệu bộ khao khát khen của Đại Bảo, vẻ tự hào mặt khi cả, khỏi bật thành tiếng.
---