Đám nhỏ chơi đùa suốt cả buổi sáng trong sân. Vừa trông thấy Đoàn Đoàn, chúng ào đến, reo hò ngớt, miệng líu lo gọi “Cô ơi, cô ơi!” Đoàn Đoàn tuy ngày nào cũng bận rộn, nhưng đám nhỏ thấy cô ti vi nhiều , bởi giờ đây gặp cũng hề cảm thấy xa lạ chút nào. Đoàn Đoàn cũng vui vẻ chơi đùa với đám nhỏ một lát, cô xổm xuống, ôm mấy đứa lòng, ôm hôn thắm thiết từng đứa cháu một.
“Nào các cháu, mau trong nhà , xem cô mang quà gì về cho các cháu ?” Đoàn Đoàn bước nhà, để mặc Viên Viên ở phía âm thầm thu dọn đồ đạc còn .
Vừa thấy quà, đám trẻ còn thiết tha gì việc chơi bời bên ngoài nữa, đứa nào đứa nấy háo hức đặt đồ chơi đang cầm tay xuống, rồng rắn theo Đoàn Đoàn chạy ào nhà.
Cụ ông cao tuổi, bởi giấc ngủ cũng chẳng sâu, sáng sớm dậy bộ qua trong sân để rèn luyện cốt.
Nghe Đoàn Đoàn trở , ông cũng chẳng cần đỡ, tự chống quải trượng mò gian sảnh chính.
“Cháu gái Đoàn Đoàn của ông về đó ?” Giọng của cụ ông nở nụ rạng rỡ.
Đoàn Đoàn khi còn nhỏ vẫn ông nội bà nội chăm sóc một thời gian, nên cô bé vẫn luôn thiết với hai cụ ông bà.
Cô bé ngọt ngào, ngoan ngoãn khiến trái tim hai cụ cứ ngỡ ngàng, dù cho hồi bé lâu lâu mới về thăm một chuyến, nhưng tình cảm giữa hai cụ và cô bé vẫn hề xa lạ chút nào.
Mấy năm nay, sức khỏe cụ ông , nếu ngang qua huyện Triều, cô bé đều sẽ ghé qua thăm hỏi cụ một chút.
Cho nên, chẳng trách ông Lâm yêu thương cô cháu gái nhỏ đến thế.
“Ông nội, cháu về đây ạ! Nào, ông nội, cháu mua cho ông một bộ quần áo mới, ông mau tới thử xem nhé.” Đoàn Đoàn nũng nịu , đoạn bước tới đỡ lấy tay ông Lâm.
“Được , Đoàn Đoàn của ông nội thật tấm lòng. Gần đây con bé bận việc gì thế?”
Hai ông cháu huyên thuyên chuyện trò, mải miết quên bẵng mấy đứa cháu trai, cháu gái đang đó.
“Anh xem, ông nội thấy chúng trở về cũng chẳng hồ hởi đến thế.”
“Thôi , đều là những sắp cha cả , còn tị nạnh với em gái gì?” Lâm Hạo Đình , liền giọng trách cứ trêu chọc.
Thật bọn họ cũng chỉ đang đùa thôi, mấy khi dịp quây quần chăm sóc ông lão già yếu. Nay khí sum vầy náo nhiệt, ông Lâm cũng vì thế mà vui lây.
“Ái chà, đại minh tinh của nhà về ?” Giọng của Lâm Thúy Vân vang lên từ ngoài cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-1055.html.]
Dọc đường tin đại minh tinh về, chẳng cần nghĩ cũng ngay, ở thôn Phúc Lâm , ngoài Đoàn Đoàn thì còn thể là ai khác !
“Bác ba, bác đang chọc ghẹo cháu ?” Đoàn Đoàn xoay thấy Lâm Thúy Vân, cũng tủm tỉm đáp lời.
Chẳng mấy chốc, gian nhà chính cũng vì thế mà rộn ràng hẳn lên. Đoàn Đoàn tháo chiếc rương, lượt lấy từng món quà biếu tặng trong nhà.
Bọn trẻ cảnh , lập tức hoa mắt chóng mặt, mãi hết.
Trời ơi! Có cả chiếc điện thoại di động đời mới mắt, quần áo thời thượng, những món đồ chơi lạ mắt, còn cả kim cương lấp lánh nữa chứ.
Trời ơi!
Sau khi Đoàn Đoàn trao quà xong xuôi, ai nấy tay cầm món quà của riêng . Quả đúng là Đoàn Đoàn dốc tâm dốc sức chọn quà cho từng một.
Ấy mà, một vòng quanh, cô bé mới chợt nhận ba mặt ở nhà.
“À, ba nhỉ?”
“Đoàn Đoàn , chị ngốc quá mất. Sáng sớm tinh mơ như vầy, ba còn nữa? Chắc chắn là tập thể dục .” Viên Viên ở một bên giọng hờn dỗi.
“Phải nhỉ.” Đoàn Đoàn vốn định sẽ ngoài tìm ba , nhưng nghĩ tới cảnh tượng khi bà con trong thôn bao vây hỏi han, liền lập tức gạt phăng ý định đó .
Thế nhưng, một lúc , Lâm Quân Trạch và Cố Tri Ý chậm rãi chạy bộ về đến nhà.
Vừa khi gặp bà con trong thôn, báo tin Đoàn Đoàn về, cho nên khi nhà thấy Đoàn Đoàn, hai cũng chẳng lấy lạ.
“Con gái của ba về ư?”
Ai cũng cảm nhận rõ sự ân cần, dịu dàng trong giọng của Lâm Quân Trạch.
Làm mà ân cần cho cơ chứ? Cô con gái nhỏ trở , trong nhà cũng rộn ràng lên bội phần.
---