Cố Tri Ý cúi đầu liếc Đoàn Đoàn.
Đoàn Đoàn thầm nghĩ: Mẹ ơi, những điều ho, chuyện vớ vẩn thế !
Cái đứa nhỏ Cố càng thêm chột .
Cô sang Viên Viên.
“Cười hềnh hệch, , con, con chỉ là ngang qua thôi, ngang qua.”
Cố Tri Ý chỉ khẽ nhướn mày, như thể đang : Con nghĩ sẽ tin lời con ?
Viên Viên còn từ bỏ ý định, ở một bên giải thích: “Mẹ, phim truyền hình chẳng đều diễn như ? Gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ.”
“À, con đang về việc ? Vậy thì một tháng cả hai đứa đều cần xem TV nữa.”
“Vì cái gì?”
“Vì cái gì?”
Hai tiếng phản đối đồng thanh vang lên bên tai cô.
Có thể thấy cả hai vẫn vô cùng phản đối quyết định của .
Chỉ là Cố Tri Ý cũng bỏ qua cho chúng.
“Tại ư? Đầu óc hai đứa để ? Xem TV còn , học thì học cái thói hùng gì? Làm kẻ cầm đầu thì thế nào? Có tương lai lẫy lừng đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-giau-o-thap-nien-70-tu-nu-xung-thanh-nu-chu/chuong-1013.html.]
Hai đứa nhỏ trách mắng, chỉ cúi gằm mặt xuống đất. Ngay cả một lời biện minh cũng dám hé răng. Nghĩ đến một tháng trời xem ti vi, cả hai nức nở, những giọt nước mắt cứ thế lặng lẽ lăn dài má. Trong lòng dâng lên nỗi hối hận vô bờ! Sớm chẳng đánh, muộn chẳng đánh, cố tình hẹn bụi cây nhỏ để bắt gặp. Đoàn Đoàn thầm ghi mối hận lên đầu cô bạn nhỏ Hạ Đình Đình. Thế nhưng đến tối, khi mấy lớn xong bài tập và bắt đầu bật ti vi. Trong phòng, hai chị em Đoàn Đoàn và Viên Viên chỉ còn mà thở dài thườn thượt.
Không còn cách nào khác, vì xem ti vi ở phòng khách, Cố Tri Ý đành gọi cả hai phòng . Để cả hai sách, học bài thêm. Tránh cho việc suốt ngày ở trường thích vẻ thủ lĩnh của mấy trò nghịch ngợm.
Thế nhưng chẳng bao lâu , rõ hai đứa nhỏ lành với , đến khi Cố Tri Ý để ý , Đoàn Đoàn và Hạ Đình Đình quấn quýt bên , thiết như chị em ruột. Đoàn Đoàn thậm chí còn nhiệt tình kéo cô bạn nhỏ về nhà chơi chung. Cố Tri Ý khẽ lắc đầu thầm, quả thực lớn chúng khó lòng mà nắm bắt hết tâm tư của lũ trẻ. Tuy , Cố Tri Ý vẫn dạy dỗ hai đứa nhỏ, những trò đánh đ.ấ.m vặt vãnh thì thành vấn đề, nhưng tuyệt đối cô lập khác dùng bạo lực để giải quyết mâu thuẫn.
Nhờ Thị trưởng Quách Nghĩa đặc biệt chiếu cố, công ty Huy Đằng của Cố Tri Ý ở Thâm Thị cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Tất nhiên, thời gian đầu, vẫn ít tỏ vẻ tị nạnh với tốc độ phát triển như vũ bão của Huy Đằng. Cũng vì mà ít kẻ mang lòng kiêng dè, thỉnh thoảng vài tên đầu đường xó chợ mò đến gây rối. Khi chuyện tái diễn nhiều , Cố Tri Ý bắt đầu trăn trở, liệu nên bố trí thêm vài võ nghệ ở công trường . Khi Lâm Quân Trạch trở về nhà, Cố Tri Ý đem chuyện kể với . Không ngờ Lâm Quân Trạch, vốn dĩ đang cau mày lắng , bỗng nhiên khẽ nhướng mày lên.
“Có chuyện gì ?”
“Vợ , em còn nhiều chiến hữu xuất ngũ ?”
Lâm Quân Trạch cất lời, cô hiểu ý ngay lập tức.
“Anh sắp xếp cho các chiến hữu của một công việc ư?”
Lâm Quân Trạch gật đầu xác nhận, nhưng vẫn sợ cô hiểu lầm, liền cố ý giải thích thêm đôi chút.
“Mấy chiến hữu của , ai nấy đều tính tình hiền lành, hiểu chuyện, ai là loại lêu lổng vô phép tắc cả. Lần giải ngũ cũng là vì mang thương tích nên buộc rời quân ngũ.”
Cố Tri Ý gật đầu đồng tình, việc giải ngũ và chuyển đổi ngành nghề cho họ quả thực hề đơn giản chút nào. Hơn nữa, những từng sống trong quân ngũ như họ, khi xuất ngũ quả thực khó thích nghi với đời sống dân sự bên ngoài. Cố Tri Ý gật đầu, đáp: “Được thôi, nhưng em sẽ xem xét kỹ càng khi quyết định nhận .” Vì sự an của công ty, Cố Tri Ý cũng vội vàng đồng ý ngay lập tức.
Thế nhưng, Lâm Quân Trạch cũng vui mừng khôn xiết.
“Được, , đúng là như .”
Chỉ cần vợ thể mở một cơ hội, giúp các chiến hữu giải quyết vấn đề việc , thì việc phỏng vấn để chọn lựa cũng là điều nên . Huống chi công ty cô cũng hợp tác ăn với nhiều đối tác khác, thể chỉ vì lời của mà cô trực tiếp sắp xếp . Lâm Quân Trạch gọi điện thoại cho các chiến hữu, mắt là gọi năm đến để Cố Tri Ý xem xét.
---