Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60 - Chương 20
Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:30:52
Lượt xem: 27
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mẹ Đỗ về nhà lấy sổ hộ khẩu.
Khi trở khu tập thể của Cục Đường Sắt, từ xa cô thấy một ở cửa nhà, “Nguyệt Oanh!” Mẹ Đỗ vội vàng tới, chỉ một cô bé?
Em gái và em rể ?
Mẹ Đỗ: “Nguyệt Oanh, cháu ? Cô ? Hôm nay dì bệnh viện đưa cơm cho các cháu, các cháu xuất viện, dì tìm quanh bệnh viện nửa ngày trời, về nhà cũng thấy các cháu .”
Vu Nguyệt Oanh cúi đầu : “Bệnh viện cho ba cháu chữa bệnh, cháu cảm thấy ở đây gì , nên đến ga xe lửa, định về đại đội Ngũ Câu.”
Cô bé lời ba, tự chuyện.
“Mẹ cháu bây giờ ở ga xe lửa ?” Mẹ Đỗ vội hỏi.
“Vâng, cháu về lấy hành lý, bọn họ ở bệnh viện...” Nói đến chuyện bệnh viện, Vu Nguyệt Oanh bật , “Người ở bệnh viện cứ ba cháu giấy giới thiệu khám bệnh, cho ba cháu ở , cháu quỳ xuống dập đầu với họ. Họ còn sai đuổi chúng cháu !”
Lúc đó đuổi, một là đau lòng, hai là mất mặt.
Có bao nhiêu .
Mẹ Đỗ Hoàng Thải Hà quỳ xuống dập đầu cho , trong lòng nghẹn , suýt chút nữa thở nổi.
Ngày xưa em gái cô chỉ quỳ gối dập đầu cho cha ngày cưới, mà gả cho một chịu khổ thế . Người em rể ở quê, là , nhưng một quê việc nặng thì trồng trọt, việc, kiếm công điểm?
Thức ăn trong nhà mà lo ?
Đàn ông thì chẳng lẽ phụ nữ gánh vác cả gánh nặng .
Vu Nguyệt Oanh một lúc, thấy Đỗ gì, cô bé lau nước mắt ngẩng đầu lén .
Dì đó, đang nghĩ gì, thần sắc ngẩn ngơ.
“Dì ơi,” Vu Nguyệt Oanh lau nước mắt, Đỗ, “Ba cháu bảo cháu mang hành lý qua đó.” Cô bé về để lấy hành lý.
Mẹ Đỗ cuối cùng cũng hồn.
Cô trời, cũng còn sớm, “Bây giờ ? Giờ còn vé xe lửa ?” Vé xe lửa huyện Tùng mỗi hai đồng năm hào, ba vé là bảy đồng năm hào.
Không hề rẻ.
Mẹ Đỗ giữ .
Lòng Vu Nguyệt Oanh chìm xuống đáy.
Mẹ Đỗ dẫn Vu Nguyệt Oanh nhà , cô phòng lấy sổ hộ khẩu, nhét trong túi.
Cô vội vàng ngoài.
Để cô nghĩ một chút.
Việc trình báo hộ khẩu tạm trú phiền phức, nhưng đó sẽ quá nhiều vấn đề. Nếu hộ khẩu tạm trú, gia đình em gái sẽ ở ?
Họ đến bệnh viện chữa bệnh, tiền ai sẽ trả?
Nhà em gái nhiều tiền, bệnh viện, tốn hơn 50 đồng, chỉ còn hơn mười đồng, tiền tiết kiệm đủ để chữa bệnh.
Ăn uống, sinh hoạt đều là tiền.
Hơn nữa.
Người bệnh là Vu Cường, chỉ là em rể, chứ em gái ruột Hoàng Thải Hà, dù cũng cách một lớp. Nếu em gái ruột bệnh đến chữa trị, cô sẽ hai lời mà ngay.
Quan hệ huyết thống ở đó.
Còn em rể .
Mẹ Đỗ nghĩ đến mái tóc bạc của em gái, nếu cuộc sống hài lòng, già nhanh đến ?
Nói một câu , Đỗ hiện giờ trong tay tiền, bố chồng ngày mai sẽ về, bố chồng ở nhà, cô tiện tìm chồng xin tiền.
Nếu bố chồng chuyện , chắc chắn sẽ tiện tay ‘cho’ tiền ngoài giúp .
Mẹ Đỗ nghĩ nhiều.
Công việc của ba cần tiền để lo lót.
Cậu tư chỉ cần kết hôn, sẽ phòng ở, còn thể nhờ nhà họ Thẩm lo cho một công việc chính thức, khá . Thẩm Dương là kết hôn hai cả, chỉ tổ chức đám cưới, đăng ký kết hôn, thời gian ngắn, qua ba năm năm, sẽ còn ai nhắc đến chuyện Thẩm Dương tổ chức đám cưới hai nữa.
Gia đình họ Đỗ và họ Thẩm hàng xóm nhiều năm, hiểu rõ ngọn ngành.
Cậu tư quá thật thà, nhỡ giống như em gái cô, lừa gạt, ngu ngốc gả đến một nơi hẻo lánh, thì cuộc đời sẽ coi như xong.
Thà gả cho Thẩm Dương, ít nhất gia đình bên ngoại ở gần, sẽ chịu khổ.
Trong lòng Đỗ, tư từ nhỏ là việc , cũng cá tính gì, gì thì nấy, trời sinh mang vạ lây.
Mẹ Đỗ nghĩ đến chuyện lâu dài.
Nếu em rể ở chữa bệnh, chữa trong bao lâu? Ở bao lâu?
Công việc của ba cần đưa rượu, tiền rượu, tiền thưởng đều là chi phí.
Cậu tư nếu kết hôn với Thẩm Dương, cô chuẩn của hồi môn, đồ đạc, giường, chăn mới, chậu mới, một đống đồ.
Tất cả đều cần tiền.
Là bệnh nặng của em rể quan trọng, là tiền đồ của con cái quan trọng, điều quá rõ ràng.
Đầu óc Đỗ suy nghĩ thông suốt.
Chuyện trình báo hộ khẩu tạm thời, để hẵng .
Vẫn là giải quyết chuyện của tư , Thẩm Dương bên đó vẫn còn vương vấn vợ cũ, nhanh chóng , nếu vợ cũ về, thì công việc và phòng ở của tư sẽ mất hết.
Mẹ Đỗ thở phào một dài.
Cô từ từ khỏi phòng, đóng cửa .
Vu Nguyệt Oanh lấy xong hành lý.
Mẹ Đỗ đến giúp cô bé xách một nửa đồ, “Dì đưa cháu nhé.”
Lòng Vu Nguyệt Oanh chìm đến đáy vực.
Dì một câu giữ cũng , lòng cũng thật tàn nhẫn.
Xưởng sửa chữa, căng tin.
Đội trưởng Ngô chuyện với bác bếp trưởng ở căng tin, cử hai đến hỗ trợ lấy cơm.
Đội trưởng Ngô vốn định tự , nhưng khuôn mặt của ông trong xưởng ai cũng , đột nhiên đến công nhân lấy cơm, chỉ sợ các công nhân trong xưởng sẽ nghĩ chuyện gì xảy .
Thế là ông từ bỏ ý định .
“Người vết thương ở tay, đều gọi .” Đội trưởng Ngô với họ.
“Phụ nữ thì ?”
“Phụ nữ cần lo, chỉ xem đàn ông.”
Phòng hành chính tổng hợp.
Đỗ Tư Khổ thể thuộc lòng bản hướng dẫn sử dụng máy in.
Bánh răng máy in kẹt, bên trong vật lạ, hết sạch.
Khởi động thử.
Đỗ Tư Khổ in một tờ giấy, ký tự in giấy sai vị trí, lệch. Cô nghĩ , trong bản hướng dẫn , vị trí đúng thì hiệu chỉnh vị trí đóng dấu.
Là vấn đề của ốc cố định? Hay là vấn đề của đường ray?
Vị trí đường ray đúng, điều chỉnh một chút, ốc cố định cũng siết chặt một chút.
Thử nữa.
“Chủ nhiệm Cố, tờ bảng đăng ký để ở ?”
Chủ nhiệm Cố rửa tay xong, vẫn luôn chép bảng đăng ký, thấy giọng Đỗ Tư Khổ, ông ngẩng đầu, “Tiểu Giang, đưa bảng cho cô .”
Việc bảng đăng ký thì đơn giản, nhưng thật sự thì khá phiền phức, cả tờ bảng chỉ cần chữ ngay ngắn, mà còn sai một chữ.
Nếu đổi giấy .
Tiểu Giang đưa bảng đăng ký qua, “Cô sửa xong ?”
Mọi đều đang bận chép bảng đăng ký, căn bản chú ý đến Đỗ Tư Khổ. Chủ nhiệm Cố hứa với các công nhân sẽ phát bảng tên ngày mai, hôm nay dù thức đêm tăng ca, cũng chép xong.
“Vẫn xong.”
Trên tay Đỗ Tư Khổ dính mực, “Đồng chí Giang, giúp bỏ thử một chút.”
“Được.”
Bảng đăng ký bỏ .
Đỗ Tư Khổ dựa theo bản hướng dẫn , ấn nút chép, dù đó là chức năng .
Tuy rằng máy in cồng kềnh, âm thanh to, nhưng thể chép.
Tiếng vo vo lớn vang lên.
Máy in nhả giấy .
Tất cả trong phòng hành chính tổng hợp đều , chủ nhiệm Cố thì dậy bước nhanh đến, tiếng , máy in vẻ sửa .
Chỉ cần tờ bảng đăng ký chép là .
Tờ giấy in .
Tay Đỗ Tư Khổ bẩn, lấy, chủ nhiệm Cố lấy, , bảng đăng ký in chỉnh.
“Tốt!” Chủ nhiệm Cố vui, đầu với , “Các đồng chí đếm xem tay còn bao nhiêu bảng đăng ký, thống kê . Tiếp theo cần các đồng chí nữa, còn chúng dùng máy in.”
Nói cách khác, tối nay cần thức đêm tăng ca.
“Tiểu Đỗ , hứng thú đến phòng hành chính tổng hợp của chúng ,” Lúc chủ nhiệm Cố Đỗ Tư Khổ thật sự thấy cũng thuận mắt, kìa, trẻ tuổi việc thật .
Mới bắt tay sửa đồ nhanh thế .
Trong đầu kiến thức đúng là khác biệt.
“Chủ nhiệm Cố, cảm thấy công việc ở phân xưởng khá .” Đỗ Tư Khổ cảm thấy ở phân xưởng việc thời gian trôi qua nhanh, hơn nữa, đó là thợ kỹ thuật, thời gian lâu, tay nghề tăng lên, lương cũng tăng gấp đôi.
Phòng hành chính tổng hợp việc nhiều tạp, hơn nữa là giao tiếp với con , mệt.
Chủ nhiệm Cố hiểu ý Đỗ Tư Khổ, cũng ép buộc, “Được, cô đổi chỗ, cứ với , giúp cô điều qua.” Phòng hành chính tổng hợp là văn phòng, nhẹ nhàng.
“Cảm ơn chủ nhiệm Cố.” Đỗ Tư Khổ .
“Tiểu Đỗ , việc cô , công lao ghi nhớ cho cô. Máy in là cô sửa , chúng ở đây chỉ cô khả năng , lát nữa bảo Tiểu Giang đến in, còn cô thì vất vả một chút, chờ in xong hẵng .” Chủ nhiệm Cố sợ lát nữa đang in máy in hỏng, ai sửa.
Để Đỗ Tư Khổ ở đây trông chừng, cho an .
Chủ nhiệm Cố còn , “Cơm tối nay cô cần lo, sẽ bảo lấy cơm tháng của phòng hành chính tổng hợp đưa đến cho cô, đảm bảo thịt canh, cô cứ yên tâm ở đây .”
Vậy thì quá .
Còn tiết kiệm một bữa cơm tối.
Đây chính là phúc lợi thật sự, “Chủ nhiệm Cố, ngài yên tâm, 800 tờ in xong .” Đỗ Tư Khổ đảm bảo thành nhiệm vụ.
“Đồng chí !” Chủ nhiệm Cố vỗ vai Đỗ Tư Khổ, khen ngợi mạnh mẽ.
Sửa máy in , bên xử lý văn kiện tiện lợi hơn nhiều.
Đã chép xong tổng cộng mười bảy tờ.
Chỉ cần in thêm 783 tờ là .
Chủ nhiệm Cố: “Mọi đây cảm ơn Tiểu Đỗ.”
Thật là một cô gái tài.
Đỗ Tư Khổ thẳng ‘ cần cảm ơn’, đợi , lúc mới phịch xuống ghế, nghỉ ngơi một lát.
Chủ nhiệm Cố và những khác , Tiểu Giang ở đây chép.
Ông gọi một lanh lợi lấy cơm, dặn dò, lấy thêm nhiều thịt một chút.
Đỗ Tư Khổ nghỉ ngơi xong, ngoài tìm vòi nước rửa tay, cũng mặt dính mực , tiện thể rửa mặt luôn.
Trở phòng hành chính tổng hợp, Tiểu Giang đang ở đó in tài liệu, chút nhàm chán.
Thế là cô hỏi: “Bên sách ?”
Tiểu Giang đầu hỏi: “Xem báo ?”
“Có!”
Đỗ Tư Khổ suýt nữa quên thứ , báo chí sẽ internet thế.
Hiện tại báo chí là con đường quan trọng để thu thập tin tức.
Tiểu Giang chỉ giá báo của phòng hành chính tổng hợp, cả một tuần báo chí đều ở đó.
Đỗ Tư Khổ kê một cái ghế đến, bên cạnh giá báo xem.
Không cho lắm.
Còn ít trường học nghỉ học, nhiều ngành sản xuất cũng ảnh hưởng, báo chí kêu gọi trở vị trí của .
Đỗ Tư Khổ thầm nhủ với bản , ở bên ngoài, chuyện việc đều cẩn thận cẩn thận.
“Tiểu Đỗ.” Đồng chí Giang đang in tài liệu bỗng nhiên gọi Đỗ Tư Khổ.
“Anh Giang, , máy in dùng ?” Là kẹt giấy chữ lệch?
Đỗ Tư Khổ bỏ báo chí xuống lên về phía đó.
“Máy in , chuyện khác hỏi cô.” Đồng chí Giang cô, “Có cô sửa máy kéo ?”
Tiểu Đỗ sửa máy in, đầu óc , tay sửa đồ cũng linh hoạt, sửa máy kéo cũng khả năng.
Đồng chí Giang càng nghĩ càng cảm thấy, thể phó xưởng trưởng hôm đó tìm chính là Đỗ Tư Khổ.
Ông nêu tên vài đồng chí họ Đỗ trong xưởng, dù cũng là tìm, tìm thì .
Sửa máy kéo?
Đỗ Tư Khổ: “Không, trực tiếp sửa.” Chỉ là ở bên cạnh đưa vài gợi ý.
Kiểu chuyện chứ động tay.
Đồng chí Giang cô, đổi câu hỏi: “Vậy cô quen Tiểu Hà ở bộ phận bảo dưỡng ?”
“Có quen.” Việc Đỗ Tư Khổ thừa nhận.
Buổi sáng mới việc cùng .
Tay nghề của Tiểu Hà tệ, chỉ là đầu óc chậm một chút, suy một ba.
“Các cô cùng sửa máy kéo ?” Lần đồng chí Giang khôn ngoan hơn, hỏi đúng trọng tâm.
Đỗ Tư Khổ cũng giấu giếm việc , “Là Tiểu Hà sửa, ở bên cạnh đưa gợi ý, cá nhân quá quen thuộc với máy kéo.” Chỉ là dựa cách nghĩ sửa xe.
Lần thể sửa máy in cũng , tìm vấn đề, giải quyết vấn đề.
“Thật là cô !” Đồng chí Giang Đỗ Tư Khổ thừa nhận trong lòng thấy thể tin, trẻ tuổi như , còn là một nữ đồng chí, sửa máy kéo, sửa máy in.
Thật lợi hại.
Khiến bằng con mắt khác.
“Tiểu Đỗ, cô cái gì cũng sửa .”
“Không , cái máy kéo đó là một chú quen , chú giúp , cũng chỉ thử xem, ngờ sửa .” Đỗ Tư Khổ khiêm tốn, “Dù , các bác thợ trong xưởng chắc chắn cũng thể sửa .” Chỉ là trùng hợp thôi.
“Thế cũng lợi hại .” Đồng chí Giang từng thấy trẻ tuổi nào mới xưởng mà dám bắt tay sửa những món đồ lớn.
Ông bỗng nhiên rút tờ bảng đăng ký, “Hay là cô cũng điền một tờ?”
Ông cảm thấy Tiểu Đỗ thể tham gia.
“ , mới xưởng hai ngày, dụng cụ còn sờ quen,” Đỗ Tư Khổ lắc đầu, “Nếu thật sự việc chung với xưởng máy móc nông nghiệp, họ thấy tay nghề của sẽ chê .”
Lãnh đạo phân xưởng , là đại diện cho xưởng sửa chữa, thể mất mặt.
Cô sẽ tranh giành với các bác thợ già.
Đồng chí Giang cảm thấy đáng tiếc.
cả, Tiểu Đỗ năng lực, chỉ cần vài năm, tay nghề lên cao, tham gia những cuộc thi như thế chắc chắn thành vấn đề.
Lại , đưa cơm đến.
Nhìn lên, vẫn là quen cũ, Tiểu Lại. Trước đó chủ nhiệm Cố chê chữ , cho chép bảng đăng ký.
“Tiểu Đỗ.” Tiểu Lại thấy Đỗ Tư Khổ lập tức nhận , từ chiếc hộp cơm mang theo đưa đồ ăn , “Chủ nhiệm Cố giúp phòng hành chính tổng hợp sửa máy in sẽ là cô đấy chứ.”
Đồng chí Giang: “Là cô .”
Lúc Đỗ Tư Khổ ở bên cạnh hộp cơm, cơm tối món gì đây?
Sườn hấp!
Củ cải xào thịt!
Và một món khoai tây sợi, cùng rau xanh!
Bốn món!
Còn một hộp cơm giữ ấm.
Thật là quá nhiều!
Đỗ Tư Khổ dùng sức ngửi, sườn thật là thơm, “Sườn thể lấy hai miếng ?” Cô hỏi.
Lát nữa mang về cho Dư Phượng Mẫn.
Hai miếng thịt cũng là thịt mà.
“Được, của cô, đại công thần.” Tiểu Lại lấy đôi đũa, gắp ba miếng sườn hấp, củ cải xào thịt cũng gắp một đũa lớn, “Cơm ?”
“Có.” Đỗ Tư Khổ gật đầu.
Đồ ăn cả , cơm cũng chuẩn một chút .
Không thể , đồng chí Tiểu Lại đúng là cư xử, hổ là Bằng Tử khen.
Xem kìa, việc gắp đồ ăn mắt bao.
Đồng chí Tiểu Lại lấy đồ ăn xong, gọi Tiểu Giang đến, hỏi Đỗ Tư Khổ, “Hộp cơm của căng tin đủ, ba món đồ ăn chia riêng, tự gắp, ăn chung vấn đề gì chứ.”
Bốn món đồ ăn, bốn cái bát, còn ba cái bát ăn cơm.
Đồ ăn để chung, mỗi tự gắp, cơm thì ăn riêng.
“Tiểu Giang, lát nữa việc, hết đến đây ăn cơm cùng .” Tiểu Lại kê ghế.
Đỗ Tư Khổ cũng kê ghế bên cạnh giá báo .
Đồ ăn đặt bàn việc dọn dẹp gọn gàng, ba vây quanh cái bàn ăn cơm.
Đỗ Tư Khổ gắp đồ ăn bỏ bát, cô gắp nhiều, phần của cô lấy một phần .
Số còn cô sẽ ăn ít một chút.
Sườn miệng, Đỗ Tư Khổ chỉ lo ăn, thật là tươi ngon mọng nước.
Vốn còn định , đồng chí Tiểu Lại chuyện gì cần giúp, cứ việc .
Lúc ,
Sườn ngon thật, Đỗ Tư Khổ thời gian chuyện.
Đồ ăn ngon, cơm cũng ăn nhiều thêm hai lạng.
Khiến Đỗ Tư Khổ no căng bụng.
Mọi đều ăn xong, Tiểu Lại thu dọn bát, “Các cô cứ bận, .” Anh rửa sạch bát để trả căng tin.
Đỗ Tư Khổ tiễn .
Đồng chí Giang trở bên máy in tiếp tục in tài liệu.
“Tiểu Đỗ, cô giúp phòng hành chính tổng hợp chúng một ân huệ lớn, chuyện gì cứ với , tuy nhất định thể giúp, nhưng chắc chắn sẽ giúp cô nghĩ cách.” Tiểu Lại chủ động .
Lời là Đỗ Tư Khổ , khác .
Đỗ Tư Khổ cũng tiện lặp lời Tiểu Lại, “Anh Lại, yên tâm , mà chuyện là sẽ khách khí .” Cô .
“Lát nữa nếu về muộn, cô cứ bảo Tiểu Giang đưa cô về.” Tiểu Lại .
Lời .
Đỗ Tư Khổ thấy thâm ý, “Anh Lại, chuyện gì ?”
Tiểu Lại , “Vừa ở căng tin lấy cơm, ở căng tin, phòng bảo vệ đang theo dõi , tìm mấy tay từng thương, đưa .”
Đội trưởng Ngô bắt đầu hành động.
Đỗ Tư Khổ đang suy nghĩ, Tiểu Lại , “Bên trạm xá của xưởng cũng bóng dáng của phòng bảo vệ, đội trưởng Ngô hai ngày nay ở ký túc xá phụ công thường xuyên, đoán bên đó chuyện gì đó, tối nay cô về tự chú ý an một chút.”
Tiểu Lại thận trọng, suy nghĩ nhiều, lập tức đoán đúng bảy tám phần.
Đỗ Tư Khổ cuối cùng cũng hiểu vì Tiểu Lại ở phòng hành chính tổng hợp chủ nhiệm Cố coi trọng, khả năng quan sát thật sự mạnh.
Nếu rõ như .
Đỗ Tư Khổ hỏi: “Anh Lại, quen Bàng Nguyệt Hồng ?”
Bàng Nguyệt Hồng.
Trong đầu Tiểu Lại hiện tương ứng, phòng hành chính tổng hợp quản nhiều việc, phiếu gạo cũng do họ quản, lúc phát phiếu gạo thống kê .
Những việc lặt vặt như thế đều do Tiểu Lại .
Trong xưởng chỉ cần đến lấy phiếu gạo, đều .
“Có gặp, ?” Đầu óc Tiểu Lại nhanh, lập tức nghĩ đến chuyện của phòng bảo vệ, “Cô chuyện gì ?”
Đỗ Tư Khổ thẳng, chỉ hỏi: “Anh cô đối tượng theo đuổi ?”
Tiểu Lại cẩn thận nghĩ nghĩ, “Có, một thời gian trong xưởng giới thiệu cho cô một thợ kỹ thuật, là công nhân kỹ thuật cấp năm, lương hề thấp. Phiếu gạo một tháng 35 cân, trong xưởng , vị công nhân kỹ thuật vì xưởng cống hiến lớn, suất ưu tiên phân nhà ở.” Là một trai điều kiện đặc biệt .
Công nhân kỹ thuật cấp năm, còn trẻ, mới 28 tuổi.
Đương nhiên, tính tuổi kết hôn thì 28 tuổi coi là lớn, nhưng đối với một công nhân kỹ thuật cấp năm mà , trai tiền đồ vô lượng.
“Vóc dáng cao ?” Đỗ Tư Khổ hỏi.
Công nhân kỹ thuật .
“Tầm trung, cao hơn một chút.” Vóc dáng Tiểu Lại thật sự cao.
Cao hơn một chút, 1m7 một chút?
Vậy .
Người đêm qua, cao.
Không .
Đỗ Tư Khổ suy nghĩ, thể là theo đuổi khác.
Có!
Có giới thiệu đối tượng cho Bàng Nguyệt Hồng, nếu Bàng Nguyệt Hồng chỗ nào , thì những theo đuổi khác thể... sẽ đến tìm cô .
Hợp lý!
Đường dây trong đầu Đỗ Tư Khổ lập tức nối .
Người nửa đêm đến là để tìm Bàng Nguyệt Hồng!
Tại ban ngày tìm?
Ban ngày chuyện cho rõ ràng, ?
“Cô nghĩ điều gì ?” Tiểu Lại thấy thần sắc Đỗ Tư Khổ đúng.
Đỗ Tư Khổ: “Một chút phỏng đoán, chứng cứ, dám bừa.”
Trừ khi hỏi Bàng Nguyệt Hồng.
mà, thần sắc của Bàng Nguyệt Hồng, cô cảm kích, nhưng , còn cố ý hỏi thăm.
Việc Đỗ Tư Khổ nghĩ , tiếp theo xem đội trưởng Ngô điều tra thế nào.
Công nhân kỹ thuật một tháng 35 cân phiếu gạo .
“Anh Lại, hộ khẩu của chuyển xưởng, ngày 15 phát phiếu gạo chắc chắn phần của chứ.” Đỗ Tư Khổ nghiêm túc hỏi.
Đây là đại sự.
Hộ khẩu chuyển xong?
Mới mấy ngày thôi mà!
Tiểu Lại thể tin cô: “Có mang theo , cho xem.”
“Đây ạ.” Đỗ Tư Khổ từ trong lấy , cuốn sổ hộ khẩu mới lấy về buổi chiều, còn nóng hổi.
Nhìn kìa, chủ hộ tên cô.
Tiểu Lại: “Được, lát nữa cô bảo Tiểu Giang lấy cho một tờ bảng biểu, điền , ngày 15 phiếu gạo phần của cô.”
Anh phát phiếu gạo, việc quyết định.
“Cảm ơn Lại!” Tâm trạng Đỗ Tư Khổ , hộ khẩu , phiếu gạo cũng , chỉ còn tiền lương... cái thì cách nào.
Cô cũng chỉ mới hai ngày.
Chắc đến tháng .
Có phiếu gạo thì sợ c.h.ế.t đói.
Đỗ Tư Khổ trở phòng hành chính tổng hợp, còn ngâm nga một khúc hát nhỏ.
“Có chuyện gì mà vui thế?”
“Hậu thiên thể lĩnh phiếu gạo, Giang, bảng lĩnh phiếu gạo ở , điền một chút.”
________________________________________
Khu tập thể của Cục Đường Sắt.
Mẹ Đỗ dẫn Vu Nguyệt Oanh từ ga xe lửa về nhà, cô đồng ý với em gái, để Vu Nguyệt Oanh ở thành phố, cho đến khi tìm một gia đình chồng .
Việc thì dài.
Buổi chiều, khi cô đưa Vu Nguyệt Oanh đến nhà ga, là từ biệt em gái, bảo em gái tự lo cho bản , đừng cái gì cũng cho con gái, cho chồng.
thật sự đến ga xe lửa, Vu Cường mua vé, chỉ còn hai chị em họ.
Em gái Hoàng Thải Hà kể chuyện cũ, về nhà chồng, ôm cô mà .
“Ngày xưa gả cho Vu Cường, bố đối xử kể xiết, sẽ coi như con gái ruột mà chăm sóc, bảo cứ yên tâm. Hai năm đầu, tiền (lương công việc đây), họ đối xử với cũng tệ. Sau sinh con gái, tiền trong tay gần hết, họ chiếm lợi lộc gì từ , nên đổi sắc mặt. Đừng bà lão đó chữ, nhưng hành hạ một bộ.” Nước mắt của em gái chảy dài mặt, như là mấy chục năm cuối cùng tìm để thổ lộ nỗi khổ, “Trước mặt Vu Cường bà là một bộ dạng, lưng đối với là một bộ dạng khác. với Vu Cường, còn tin, hai năm gả về đây, đối xử với .”
Đàn ông thật là ngốc.
Mẹ Đỗ lúc đó tức điên: “Sao cô , cô gia đình bên ngoại, mồ côi!” Bị bắt nạt mà hé răng.
“ nghĩ đến chuyện , nhưng con còn nhỏ, sợ bố chê , vốn định đợi con lớn hơn một chút, sẽ về nhà bên ngoại. Sau đó,” đến đoạn , Hoàng Thải Hà ôm ngực, “Vu Cường chính là vì đào móng nhà cho trai cả mà thương, cũng là thương xương cốt chỗ nào, lúc đó cả. Sau liền việc nặng...”
Mẹ Đỗ vội : “Vậy cô càng chứ.”
Nhà chồng , đàn ông vô dụng, còn giúp bà chồng chuyện, như , còn bám lấy đó , là sợ hoàng liên đủ đắng .
“ thế nào đây, Vu Cường bây giờ? Anh một khi thương, bố ruột của đều mặc kệ , còn là vướng bận, bảo c.h.ế.t cho xa. Hoàng Thải Hà đau lòng , “ mà , sẽ sống nổi, đối xử với như ...” Cô thể trơ mắt Vu Cường chết.
Hoàng Thải Hà kể Vu Cường đối xử với cô bao nhiêu, lúc yêu đương, gì ngon gì đều dành cho cô. Sau khi kết hôn, xuống sông bắt cá, lên núi hái quả, trong nhà phiếu vải thì hết cắt vải cho cô dùng, con cái đều xếp cô, đàn ông như tìm ?
Cuộc sống tuy khổ, nhưng lòng cô thì ngọt ngào.
Nhiều năm như , Vu Cường cũng từng đổi.
Hoàng Thải Hà kể lể lâu, Đỗ xong đó gì nữa.
“Nếu chết, cũng sẽ sống.” Đó là lời cuối cùng Hoàng Thải Hà , cô Đỗ, “Chị, chị cách đúng ?”
Mẹ Đỗ nghĩ đến con trai và con gái trong nhà, nghĩ đến những khoản tiền chồng chất chi tiêu, cuối cùng vẫn gì.
Cuối cùng, Hoàng Thải Hà lùi một bước, “Chị hai, đời của coi như , Nguyệt Oanh vết xe đổ của , vì nó là con gái của , chị thể giúp nó . Nó cũng nhỏ, cầu gì khác, chỉ mong nó một mối duyên , giống như , mệnh khổ.”
Cái ...
Mẹ Đỗ do dự, chuyện dễ hơn so với việc chữa bệnh cho Vu Cường.
“Chị hai, chị thật sự quỳ xuống cầu xin chị ?” Nói Hoàng Thải Hà khuỵu gối, sắp quỳ xuống.
“Đừng như .”
Hoàng Thải Hà .
“ đồng ý với cô !” Mẹ Đỗ vội .
Đâu cần quỳ gối lớn như .
Làm giảm thọ mất.
“Chị hai, Nguyệt Oanh nhà xin giao cho chị.” Hoàng Thải Hà , lau sạch nước mắt mặt, từ trong lấy một chiếc ví, bên trong tất cả tiền và phiếu gạo của họ, “Chị hai, cái chị cầm lấy, nhiều, nhưng chị yên tâm, đợi chúng về thu hoạch xong, nhất định sẽ gửi tiền ăn của Nguyệt Oanh cho chị.”
“Không cần, cô cứ giữ lấy, nhiều hơn một bát cơm gì .” Mẹ Đỗ nhận tiền .
Sau đó, Hoàng Thải Hà và Vu Cường liền xe lửa về.
Mẹ Đỗ cũng dẫn Vu Nguyệt Oanh về nhà.
Hôn sự, cái dễ .
Trên xe lửa.
Vu Cường ho lên.
Hoàng Thải Hà giúp ông vỗ lưng, “Đừng lo, Nguyệt Oanh là một đứa bé thông minh, đợi nó tìm một gia đình chồng . Đợi điều kiện khá hơn một chút, chúng sẽ chữa bệnh.”
Con gái ruột, chắc chắn sẽ bỏ mặc họ.
Chương 21 nhà tắm?!
Xưởng sửa chữa.
Phòng bảo vệ.
Đội trưởng Ngô sắc mặt nghiêm trọng, ông tìm bốn vết thương ở tay trong căng tin, và gọi họ đến đây để tra hỏi.
Một là nước sôi bỏng một chút, vỡ mụn nước, băng .
Một khác thương khi việc.
Một khác thì vết cắn, nhưng là chó cắn, và đến trạm xá của xưởng tiêm phòng.
Người cuối cùng, vết thương ở tay là vết thương cũ, lành từ lâu, để sẹo.
Không ai cả.
Phía trạm xá của xưởng cũng tiến triển, chuyện bế tắc.
Trời dần tối sầm, đội trưởng Ngô phái thêm vài tuần tra gần ký túc xá công nhân nữ, vị trí mà Đỗ Tư Khổ chỉ ban ngày nơi xảy chuyện, cùng với hướng chạy trốn của ‘kẻ gây án’, họ giám sát chặt chẽ nhất.
Phòng hành chính tổng hợp.
Hơn bảy trăm tờ bảng đăng ký cuối cùng cũng in xong.
Sau khi sửa chữa, máy in hoạt động , chỉ là khi in đến những tờ giấy cuối cùng, chữ bắt đầu nhạt dần.
“Anh Giang, mực máy in thể đủ, nếu dùng nữa, thêm mực, màu sắc sẽ đậm hơn một chút.” Đỗ Tư Khổ tìm thấy mực trong văn phòng hành chính tổng hợp.
“Trong kho , ngày mai sẽ với chủ nhiệm Cố một tiếng.”
Hôm nay chỉ thể tạm chấp nhận dùng.
Nếu đủ nữa, còn đành tay.
Cũng may máy in còn khá cố gắng, dù chữ nhạt , nhưng vẫn kiên trì in xong nốt cuối cùng.
Mấy tờ cuối cùng thiếu chữ thật, họ sẽ dùng bút thêm .
Bản gốc vốn là tay, thêm chữ cũng thôi.
Đồng chí Giang đếm tất cả các bảng đăng ký một , xác nhận đủ 800 tờ, đó chia theo ba phân xưởng và các bộ phận khác, dùng túi đựng tài liệu đựng , cất tủ gỗ phía , khóa .
“Chúng thể tan .”
“Tốt quá.”
Đỗ Tư Khổ tờ báo giá báo chí nhiều , những thông tin hữu ích ghi nhớ trong đầu.
Trời tối, đồng chí Giang đưa Đỗ Tư Khổ về ký túc xá công nhân nữ.
Đỗ Tư Khổ cầm chiếc hộp cơm đồ ăn Tiểu Lại giúp cô gắp đó, theo về ký túc xá.
Hôm qua ký túc xá công nhân nữ xảy chuyện, đưa cô về vẫn an tâm hơn.
Mọi việc thuận lợi.
Tiểu Giang đưa Đỗ Tư Khổ đến cửa ký túc xá công nhân nữ, tận mắt thấy dì Trương quản túc xá mở cửa, Đỗ Tư Khổ trong ký túc xá, lúc mới rời .
Tiểu Giang ở ký túc xá nam công.
Ký túc xá nam công là một tòa nhà cũ, từ bên qua mất mười phút, hơn nữa điều kiện bên đó còn gian khổ hơn một chút. Phân xưởng sửa chữa nam công nhiều hơn, nên ký túc xá nam công thậm chí phòng tám , nhiều nhất còn phòng mười , là giường tầng, bên trong kê mấy cái bàn ghế cũ, tủ cũ, chật chội.
Hôm nay Đỗ Tư Khổ về sớm hơn hôm qua, trong ký túc xá công nhân nữ vẫn tắt đèn.
cũng sắp .
Đỗ Tư Khổ chào hỏi dì Trương quản túc xá, đang định lên lầu hai, thì dì Trương gọi , “Sao giờ mới về?” Vừa là Tiểu Giang của phòng hành chính tổng hợp, chính là thanh niên đưa Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn đến chọn ký túc xá.
Đỗ Tư Khổ: “Bên phòng hành chính tổng hợp in bảng đăng ký, chủ nhiệm Cố liền gọi ở giúp.”
Cụ thể thì cô .
Việc mà chi tiết thì dài lắm, giờ cũng còn sớm.
Đỗ Tư Khổ thấy phòng nước, nghĩ đến cái lò bên trong, “Dì Trương, trong phòng nước còn nước nóng ?”
“Có, ấm nước đang đun nóng, cháu mang chậu xuống là thể dùng.” Dì Trương quản túc xá ấn tượng với Đỗ Tư Khổ, nên sẵn lòng giúp đỡ.
Đỗ Tư Khổ lấy chiếc hộp đựng đồ ăn gói kỹ trong tay , “ còn sườn, dì Trương, dì cho mượn cái lò của dì dùng một chút, đợi hâm nóng sườn lên, chúng mỗi một miếng.”
“Không cần cần.” Dì Trương xua tay.
Nghe kỹ, quả thật thể ngửi thấy mùi thịt, cô tiết kiệm, ít khi mua thịt ở căng tin.
Bình thường cô tự mua gạo, dùng cái lò trong phòng nước để nấu cơm, đồ ăn đều là một ít rau, hoặc là luộc, đôi khi cũng muối dưa.
“Có ba miếng đấy!” Đỗ Tư Khổ lý lẽ, “Cứ quyết định , sẽ hâm nóng cơm lò.” Hộp bằng sứ thể để lò để hâm nóng, nhưng hộp nhôm thì .
Đỗ Tư Khổ xong liền đưa hộp đựng đồ ăn cho dì Trương, lên lầu lấy hộp nhôm và chậu tráng men.
Hành lang một ngọn đèn nhỏ, chiếu sáng.
Ký túc xá 206.
Đỗ Tư Khổ bước , Dư Phượng Mẫn thấy, “Tư Khổ, buổi tối cô đến căng tin ăn cơm, ?”
Dư Phượng Mẫn còn phân xưởng một tìm Đỗ Tư Khổ, là cô việc xin nghỉ.
Trong ký túc xá bên cũng ai.
Đỗ Tư Khổ : “Chuyện lát nữa , giúp cô mang cơm về, thịt đấy.” Cô cầm hộp nhôm và chậu tráng men, kéo Dư Phượng Mẫn cùng, “ lấy nước nóng, tay đủ dùng, cô giúp cầm hộp cơm, ?”
“Được thôi.”
Có đồ ăn, còn thịt.
Dư Phượng Mẫn chắc chắn .
Hai xuống lầu, đến phòng nước, dì Trương xách ấm nước , còn tìm cái nồi của , “ cái nồi , đổ nước lạnh , lát nữa đặt hộp đó, hâm nóng là .”
Hộp nhôm cũng thể hâm nóng đồ ăn, nhưng sẽ đáy hộp cơm cháy đen.
“Dì Trương, dì thật sự quá.” Đỗ Tư Khổ cảm thấy dì Trương quản túc xá là một ngoài lạnh trong nóng, ít việc.
Dì Trương , nụ trông thiện, còn vẻ khó gần nữa.
Lòng Dư Phượng Mẫn chút giật : Trời ơi, đây thấy Đỗ Tư Khổ kết bạn như .
Còn thu phục cả dì Trương khó tính nhất ký túc xá.
Đỗ Tư Khổ lấy nước nóng, phòng nước vòi, nước nóng và nước lạnh pha chung, bỏng là .
Cơm nhiều lắm, chốc lát là hâm nóng xong.
Bên ba miếng sườn hấp, bên còn củ cải xào thịt, Tiểu Lại còn gắp cơm.
Dư Phượng Mẫn vốn đói, thấy mùi thịt và mùi cơm thơm lừng, bụng lập tức kêu réo.
Đỗ Tư Khổ gắp một nửa đồ ăn trong bát , bỏ hộp nhôm, ba miếng sườn, bên hộp nhôm hai miếng, trong bát còn một miếng, đồ ăn còn trong bát là cho dì Trương.
Đỗ Tư Khổ : “Dì Trương, cơm gắp nhiều, để cho dì một ít, trong bát là của căng tin, sạch sẽ, dì yên tâm ăn.”
“Đứa nhỏ , thể lấy đồ của cô.” Dì Trương tham ăn, mặc dù miệng nuốt nước miếng, nhưng cô thật sự đói.
Chỉ là, chút thèm thịt.
Nói , vẫn là tết năm ngoái cô mới ăn thịt một .
“Đây tiền của mua, là bên phòng hành chính tổng hợp giúp bao cơm, ăn cơm tối , cái là mang cho Phượng Mẫn, cô sợ béo, ăn hết nhiều như .” Đỗ Tư Khổ cho dì yên tâm, Dư Phượng Mẫn, “ , đúng, sợ béo, thể ăn nhiều.”
Chừng đó cơm, mà mập lên .
Dư Phượng Mẫn lẩm bẩm trong lòng.
Cơm để .
Đỗ Tư Khổ bưng chiếc chậu tráng men đựng đầy nước nóng lên lầu.
Dư Phượng Mẫn cầm chiếc hộp nhôm đựng sườn mà Tư Khổ lấy , đậy nắp, ngửi.
Thật thơm.
Vừa lên lầu, cửa phòng 207 đối diện mở.
Đầu Gà ló ngoài ngó, hình như là mùi sườn, hít mạnh hai , ngửi cũng coi như là ăn .
Hình như còn mùi củ cải.
Củ cải xào thịt, là món ăn tối nay của căng tin.
Sao thế?
Đầu Gà khắp nơi, liền chạm mặt với Đỗ Tư Khổ mới lên lầu bốn.
Đỗ Tư Khổ trong tay bưng một chậu nước nóng.
Không .
Đầu Gà về phía , thấy Dư Phượng Mẫn từng cãi với cô, càng thấy hộp cơm đựng thịt và sườn trong tay Dư Phượng Mẫn.
Hai miếng sườn lớn cứ thế đặt ở .
Đầu Gà thèm thuồng , đó ghé tới, “Đồng chí, nhiều thịt thế cô ăn hết .”
Dư Phượng Mẫn ôm hộp cơm, “Chừng , đương nhiên ăn hết!”
Sợ giật mất, vội chạy ký túc xá.
Đỗ Tư Khổ đặt chậu nước nóng xuống, liền thấy Dư Phượng Mẫn trong ký túc xá khóa trái cửa .
Đỗ Tư Khổ thấy Dư Phượng Mẫn lấy đũa , vội , “Phượng Mẫn, sườn cô và Tú Hồng mỗi một miếng, cơm và thịt còn là của cô.”
Đều là bạn cùng phòng, thể để Viên Tú Hồng .
Viên Tú Hồng chút bất ngờ.
“Cô ăn?” Giờ chỉ còn hai miếng sườn.
“ buổi tối ăn no căng , giờ một chút cũng đói, các cô chia .” Đỗ Tư Khổ , “Đây là lời khách sáo, cô vỗ vỗ bụng, “Nhìn .”
Đồng chí Tiểu Lại gắp đồ ăn nhiều, no thật sự.
“Tú Hồng, miếng nhỏ cho cô, miếng lớn cho .” Dư Phượng Mẫn đến mép giường Viên Tú Hồng, dùng đũa gắp sườn, “Đũa dùng để ăn cơm, sạch sẽ, cô đừng ngại nhé.”
Không ngại.
Viên Tú Hồng lắc đầu.
Chỉ là, “ cần...”
Một miếng sườn lớn nhét miệng Viên Tú Hồng, lời còn xong, thịt ở trong miệng.
Sườn dính nước bọt của cô, thể đưa cho khác ăn nữa.
Viên Tú Hồng cắn miếng sườn, từ trong tủ lấy hộp cơm và đũa của , dùng đũa gắp miếng sườn, ăn từng miếng nhỏ.
Dư Phượng Mẫn gặm từng miếng lớn.
Đỗ Tư Khổ đánh răng .
Giờ tắt đèn, ở trong phòng mặt hai khác rửa mặt, tiện lắm.
Cô nghĩ cách một cái phiếu vải, cắt mấy mét vải, cái rèm treo lên mới .
“Tú Hồng, chúng tắm rửa thì thế nào?”
“Tắm rửa nhà tắm.” Viên Tú Hồng .
Nhà tắm!
Đỗ Tư Khổ đột nhiên nghĩ đến: Nếu đội trưởng Ngô nhà tắm tìm thương lưng, chẳng càng nhanh hơn .
Tầng một, phòng quản túc xá.
Dì Trương miếng thịt trong bát lâu, đợi bát nguội bớt, lúc mới bưng bát lên, từ từ ăn.
Đây là đầu tiên mời cô ăn cơm.
Cô nghĩ đến con trai , ngoài đòi tiền, đòi phiếu gạo, đòi đồ, hầu như sẽ đến xưởng sửa chữa tìm cô .
Cô từ một đứa bé lớn như , nuôi đến giờ hơn ba mươi tuổi, đây nghĩ, con trai lớn cuộc sống sẽ hơn. Sau đó, nghĩ kết hôn sẽ . Rồi đó nữa, sinh con sẽ hơn.
Không hề .
Loại nào cũng , vẫn lười biếng như .
Dì Trương tiếc ăn, tiếc mặc, chút tiền lương ít ỏi trợ cấp cho gia đình con trai.
Nếu còn chút tiền, con dâu sớm bỏ .
Dì Trương nghĩ đến cả đời , trong lòng chua xót.
Mỗi nhà đều một cuốn kinh khó .
Khu tập thể của Cục Đường Sắt.
Mẹ Đỗ về muộn, cơm tối ai .
Trước đây khi tư ở nhà, ba bữa một ngày, cần ai , chuẩn sẵn sàng. Bây giờ tư , Đỗ hai ngày nay việc ở nhà, khiến nhà họ Đỗ mỗi ngày đều lạnh tanh, về nhà cơm nóng ăn.
Bà Đỗ ý kiến lớn.
Khi Đỗ về, bà chuyện với bố Đỗ về, “Thải Nguyệt ( Đỗ) ý kiến với chúng , hôm nay cơm cũng , quần áo cũng giặt, ông tự xem , quần áo bẩn còn chất đống ở cửa kìa.”
Bố Đỗ nhân tiện tiếp: “Mẹ, chắc vẫn là chuyện tiền nong.”
Ông lấy tiền từ để mua rượu, trả cho nhà họ Vệ, thế là ông lên , “Mẹ, con một chuyện chuyện riêng với .”
Cô em chồng Đỗ Đắc Mẫn đang bên cạnh bà Đỗ sắc mặt khẽ đổi.
Vốn dĩ cô là nhạy cảm, giờ trai bỏ qua cô mà phòng chuyện riêng với , chuyện gì thể với cô ?
Coi cô là ngoài ?
Bà Đỗ thấy sắc mặt con gái , bố Đỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-cong-nhan-nha-may-o-thap-nien-60/chuong-20.html.]
Bố Đỗ : “Mẹ, là chuyện nghiêm túc.”
“Vậy .” Xem là chuyện lớn, bà Đỗ trong chuyện lớn vẫn rõ ràng, bà dẫn bố Đỗ phòng .
Cửa đóng.
Bố Đỗ thẳng, “Mẹ, là chuyện công việc của ba, chuyện là như thế .”
Trước mặt , bố Đỗ cái gì cũng , rượu thì tranh chấp ba quản , hứa với lão Vệ quản công việc của con trai út nhà họ Vệ, còn về chuyện lò sưởi của đường sắt thiếu .
Ông bù đắp.
Nếu uống rượu, thì rượu vẫn trả, chuyện công việc của con trai út nhà lão Vệ, nếu thích hợp, ông chắc chắn sẽ giúp.
chuyện công việc của ba thể kéo dài nữa.
Cứ lêu lổng như , sẽ hỏng mất.
“Mẹ, phiếu rượu cần lo, chính là tiền thưởng.” Bố Đỗ một nửa.
Tiền của hai vợ chồng họ đều ở trong tay bà Đỗ.
Phải lấy một ít.
Bà Đỗ hai lời, từ trong kho báu nhỏ của lấy mười đồng, “Đủ ?” Tiền tiết kiệm thì bà chắc chắn sẽ đưa.
Gia đình em gái của Đỗ còn tình hình thế nào nữa.
Bệnh nặng là một cái hố đáy.
Gia đình họ Đỗ tài sản mỏng, thể lấp đầy.
Bố Đỗ gật đầu: “Đủ , đủ con xin .” Một chai rượu ngon, bảy tám đồng là đủ .
Bà Đỗ cũng chuyện bàn với bố Đỗ: “Chuyện Đắc Mẫn ly hôn con để tâm, càng sớm càng , bên hội phụ nữ liên hệ xong, thể mở giấy giới thiệu, là vấn đề của Tiểu Quách. mà, bệnh viện mở cái chứng minh.”
“Tại bệnh viện mở chứng minh?” Bố Đỗ rõ.
Bà Đỗ , “Mở cái chứng minh thương, con tìm quan hệ.”
Sắc mặt bố Đỗ đổi, “Mẹ, chuyện , Tiểu Quách đây đối xử với Đắc Mẫn, đối xử với nhà chúng thế nào, chúng đều . Hiện giờ gặp nạn, chúng giúp cũng thôi. Mẹ mở cái chứng minh bệnh viện , chẳng là giáng họa , đây là đẩy đường cùng đấy.”
“Anh ,” bà Đỗ cũng như , nhưng vì con gái thì còn cách nào, “Con xem, nếu Tiểu Quách sai, lúc ly hôn, thì ngoài Đắc Mẫn thế nào?”
Con rể sung quân đến một trang trại nào đó ở xó xỉnh , mở cái chứng minh đánh thì sợ gì.
Bố Đỗ kiên quyết đồng ý, “Mẹ, chuyện , đừng . Đắc Mẫn cô ly hôn, thể lợi danh tiếng, chuyện dễ dàng như . Cái che miệng, khác sẽ ?”
Em gái tính cách thế nào, bố Đỗ trong lòng hiểu rõ.
Ông còn thêm, “Mấy đứa nhỏ nhà con học đều là Tiểu Quách bận bận , chuyện con vẫn nhớ đấy. Chuyện nếu cố chấp giúp Đắc Mẫn, thì ngày mai đợi bố về, con sẽ với bố.”
Ông nội Đỗ là một chính trực, tuy bình thường chút thích giúp khác, lo ngoài mà màng trong nhà, nhưng trong những chuyện đại sự đại phi vẫn phân biệt rõ ràng.
Bố Đỗ quản bà Đỗ, ông nội Đỗ thì chắc chắn quản .
“Đứa nhỏ , hướng về ngoài, giống y như bố của con!”
“Mẹ, lương tâm, sờ n.g.ự.c , Tiểu Quách và Đắc Mẫn kết hôn mấy năm nay, đối xử với nhà chúng ?” Lòng bố Đỗ lạnh.
Không ngờ như .
Tiểu Quách sung quân quá nhanh, nếu , ông chắc chắn vẫn thăm.
Sắc mặt bà Đỗ đen như đáy nồi.
Dù cũng là ruột, tức giận đến mức hại già.
Bố Đỗ thở dài : “Mẹ, đừng mà mở cái chứng minh nọ nữa, cứ là tình cảm hòa hợp, chia tay. Đắc Mẫn ở đây, xung quanh đều là hàng xóm, ai mà chẳng ai.”
Cần gì tìm những lý do như chứ.
Bên ngoài.
Đỗ Đắc Mẫn thấy Đỗ về, mặt cô xị , thèm phản ứng.
Mẹ Đỗ thấy, cũng chuyện với cô em chồng.
Cô đầu với Vu Nguyệt Oanh phía , “Đây là cô em chồng của dì, cháu cứ gọi là cô cô.” Cô em chồng cuộc sống quá thuận lợi, gả chồng bao nhiêu năm, tính tình vẫn giống như khi còn là con gái, chịu nổi ấm ức.
Văn Tú ở bên cạnh cô em chồng, thấy Đỗ, hô: “Dì.”
“Vẫn là Văn Tú ngoan.”
Mẹ Đỗ đùa một câu, bảo Vu Nguyệt Oanh chờ một lát ở bàn bên cạnh, cô tự đến phòng bà Đỗ.
Giờ bà cụ chắc chắn ở nhà.
Không ở bên ngoài, nhất định ở trong phòng.
“Mẹ.” Mẹ Đỗ gọi một tiếng ở cửa.
Bố Đỗ kéo cửa , khỏi phòng, trong tay cầm mười đồng, đưa cho Đỗ xem một cái.
Chỉ mười đồng, còn khoe.
Mẹ Đỗ lườm một cái, trong phòng, “Mẹ, con việc với .”
Sắc mặt bà Đỗ khó coi, thấy Đỗ, sắc mặt càng khó coi hơn, “Chuyện tiền nong cô đừng nghĩ đến nữa.”
Mẹ Đỗ tiện tay đóng cửa : “Mẹ, đoán đúng , con chính là đến đây lấy tiền của con. Em gái và em rể con xe lửa về quê . Người , bệnh cũng chữa, tiền nên trả cho con .”
Người ?
Nhanh như , bà Đỗ chút tin, “Thật sự ?” Hay là đang lừa bà già .
Đợi khi đưa tiền , đến lúc đó về.
“Không tin bệnh viện mà xem.”
Bà Đỗ: “Không ở bệnh viện, thì ở nơi khác, đợi tiền đến tay cô, họ đến bệnh viện, cũng .”
Mẹ Đỗ: “Dù họ , chuyện cần thiết lừa , hai ba hôm nữa sẽ , đến lúc đó đừng mà ăn vạ trả.”
Bà Đỗ: “Vậy thì hai hôm nữa .”
Mẹ Đỗ tiền dễ dàng lấy như .
Chờ xem.
Đợi thêm vài hôm nữa tư của hồi môn, tin bà già còn c.h.ế.t cứng cho.
Mẹ Đỗ đưa tay : “Em gái con đột nhiên về, con cũng kịp mua đồ vật tặng, liền lấy tiền thức ăn của mấy ngày nay trong nhà đưa cho em . Bây giờ con tiền, nếu đưa tiền, thì ngày mai con chợ mua chút rau, nếu cho, thì ngày mai bố về chúng căng tin ăn.”
Lại đến đòi tiền.
Bà Đỗ chút tiền trong tay đều sắp móc sạch .
“Cầm !” Bà Đỗ tức giận, “Ngày mai cân chút thịt, nấu chút cháo.” Ông nội Đỗ tuổi cao, răng rụng mấy cái, thịt cắn khó, vẫn là uống cháo thịt thoải mái hơn.
Mẹ Đỗ: “Đâu phiếu thịt, đều mượn mấy nhà ?”
Cô em chồng về cân một , gia đình em gái cô đến, cân một .
Hai đều là mượn phiếu thịt.
“Mẹ, quan hệ với hàng xóm, mượn phiếu thịt , sáng mai con đồn công an chút việc.” Mẹ Đỗ cầm tiền thức ăn ngoài.
Vốn dĩ buổi chiều đồn công an, trì hoãn.
Ngày mai nhất định .
Mẹ Đỗ và Nguyệt Oanh từ ga xe lửa trở về, ăn gì, cô chuẩn lấy đồ ăn buổi trưa (đưa đến bệnh viện ai mang về) hâm nóng, kết quả bếp , sạch sẽ, còn gì cả.
Ai ăn?
“Nồi canh xương thịt của , ai uống ! Là đựng trong hộp cơm, để trong đĩa, ăn gì cũng một tiếng.” Mẹ Đỗ lớn tiếng la hét.
Bên ngoài.
Cô em chồng tức giận đến run rẩy.
Cô lên xông , “ ăn, , ngay cả một bát canh thịt cũng uống?”
Uống một chút canh thịt thì c.h.ế.t .
Cô em chồng kêu xong liền lên.
Mẹ Đỗ: “Đó là cơm gắp cho em rể ăn, là bệnh nhân, cô ? Không hỏi một tiếng uống, đồ trong nhà tên cô ?”
Không quản lão thì còn chỉnh đứa nhỏ ?
Tiền lấy về , trong lòng Đỗ cũng đang nén giận.
Không cãi một trận, cái nhà cũng còn chỗ cho cô .
“Mẹ!”
“Anh cả!”
Nhà bên cạnh.
Lưu Vân về phía nhà họ Đỗ, bên đó thật là náo nhiệt, là tiếng cãi , giờ là tiếng .
Cô xem.
Bị lão Thẩm kéo : “Cô đừng lo chuyện nhà khác, Thẩm Dương nhà chúng đến giờ còn về .”
Một đàn ông lớn, về muộn một chút thì , sắp đến mùa thu hoạch , cục lương thực nhiệm vụ thu hoạch ?
“ phòng của xem.” Lưu Vân về phía phòng hôn lễ của Thẩm Dương.
“Khóa .” Lão Thẩm .
“ chìa khóa.” Lưu Vân lén lút giữ một chiếc, đây khi chuyện đó còn, Lưu Vân ít phòng của họ, trong phòng gì thiếu gì cô đều .
Vừa mở cửa.
Không .
Sắc mặt Lưu Vân , đồ vật trong phòng giống như cô thấy buổi sáng.
Cô vội chạy nhà, mở cửa tủ quần áo, quần áo thiếu một nửa, chăn cũng mang hai cái.
Thẩm Dương dọn đồ .
Chương 22 Tiêu Hộ?! Sét đánh giữa trời quang
Nhà họ Đỗ náo nhiệt cả đêm.
Cô em chồng cứ , thế mà ở .
Bà nội Đỗ mắng Đỗ một trận té tát, bố Đỗ cũng thấy Đỗ quá chi li, em gái trong nhà chuyện, thì thể thông cảm một chút ?
Mẹ Đỗ tức chết.
Trước , cô đoán cô em chồng về sẽ yên , nhưng ngờ chồng và chồng bênh vực đến mức .
Mẹ Đỗ dứt khoát buông gánh, "Được, chê ở nhà vướng bận đúng , cơm trong nhà các tự , quần áo tự giặt!"
Cãi xong, cô về phòng, đóng sầm cửa , cho bố Đỗ nhà.
Ra ngoài mà ngủ .
Bố Đỗ thực sự bất đắc dĩ.
Ông cửa.
Lại đến nhà lão Vệ.
Vợ lão Vệ là đầu bếp ở nhà ăn, nơi đó nhiều nước canh, nhà lão Vệ ăn uống cũng ít, bình thường đều giấu , hỏi thì bảo là . Chỉ những quan hệ như bố Đỗ, lão Vệ mới chịu lấy .
"Lão Vệ, nhà ông còn đồ ăn ?"
"Giờ nửa đêm , còn ăn cơm ?"
Bố Đỗ chỉ Đỗ đưa hai vợ chồng em gái ga tàu, nên về muộn. Khi ông từ nhà lão Vệ , tay cầm hai cái bát, bên trong là canh bánh, rau xanh, còn cả trứng gà.
Nghe thơm lừng.
Tay nghề của vợ lão Vệ đúng là giỏi.
Bố Đỗ bưng bát về nhà, một hồi lâu, mới gọi Đỗ khỏi phòng, " nhà lão Vệ cho cô , cô ăn cơm tối, chắc đói ."
Ông còn cầm cả đũa cho Đỗ.
Hai vợ chồng sống với nửa đời , cũng tình cảm.
Ngày khi các con còn nhỏ, Đỗ cãi với nhà họ Đỗ, bố Đỗ cùng bà nội Đỗ nghĩ thôi cứ để cho cô giận một chút, nên thèm để ý. Sau đó Đỗ thèm quản con cái nữa, về thẳng nhà đẻ.
Năm đứa con ở nhà, ai trông nom, ròng ròng, khiến bố Đỗ bận tối mắt tối mũi, thể .
Lúc đó, ông vội vã chạy đến nhà bố vợ, xin Đỗ và đón cô về.
Nuôi năm đứa con, cái nhà thế nào cũng duy trì.
Trong phòng.
Mẹ Đỗ thật sự đói bụng, bố Đỗ ở ngoài, lúc mới mở cửa.
Bát canh bánh nóng hổi đưa đến mặt, đũa đặt ngang bát.
Thật chu đáo.
"Chỉ một bát thôi ?" Mẹ Đỗ nhận hỏi.
"Còn một bát nữa để ngoài bàn, cô gọi Tiểu Vu ăn ." Bố Đỗ xong thì phòng.
Vu Nguyệt Oanh là cô con gái cả, bình thường ông tránh mặt một chút.
Mẹ Đỗ ngoài gọi một tiếng, "Nguyệt Oanh, đồ ăn bàn kìa, ăn một chút ."
Cửa phòng phía Tây mở .
Mẹ Đỗ ngoài, cô ở trong phòng ăn, tiện tay đóng cửa . Cô chuyện hỏi bố Đỗ.
Vừa ăn, cô hỏi: "Cái công việc của thằng ba đến ?"
"Mẹ cho tiền thưởng , ngày mai mua rượu mang qua là ." Bố Đỗ .
Mẹ Đỗ phát hiện đáy bát còn trứng cuộn, mặt chút ý , bát canh bánh nóng hổi , ăn lòng càng thấy ấm áp.
Cô với bố Đỗ một chuyện, "Lão Lưu bên cạnh kết thông gia với nhà chúng ."
Nhà họ Thẩm?
Đại kết hôn, chỉ còn thằng út.
"Là thằng hai nhà họ Thẩm ?" Bố Đỗ hỏi.
Thằng hai nhà họ Thẩm tên Thẩm Giang, 21 tuổi, trông hoạt bát. Bình thường thấy bố Đỗ đều gọi một tiếng chú Đỗ, lòng .
"Không ," Đỗ , " Thẩm Dương, Thẩm Dương phân nhà , nếu con gái thứ tư nhà chúng gả sang, là thể dọn đến nhà mới mà ở. Lão Lưu còn , còn tìm cho nó một công việc công nhân viên, nửa đời lo nữa."
Nói chuyện, đến bát canh bánh cũng rảnh mà ăn.
"Thẩm Dương, nó chẳng ăn Tết xong kết hôn ." Bố Đỗ đồng ý.
Cái kiểu gì .
Mới cưới vợ, cưới nữa ?
"Vợ nó chạy , hủy hôn." Mẹ Đỗ , "Không giấy chứng nhận, con gái thứ tư nhà chúng kết hôn với nó vẫn tính là đầu hôn đấy."
Chủ yếu Thẩm Dương năng lực, ở cục lương thực quan hệ, thể lên lãnh đạo nhỏ.
Chức vụ mà thăng, tiền lương chẳng cao .
Tốt quá còn gì.
Bố Đỗ: "Con gái thứ tư nhà chúng mới mười tám tuổi thôi." Vẫn còn nhỏ.
"Qua Tết là mười chín, nếu mà tìm một đối tượng, chuyện hai năm, thì cũng 21 ." Mẹ Đỗ nhíu mày, "Ông nghĩ xem con gái thứ tư nhà chúng , đứa trẻ thành thật bao. Ông nghĩ đến em gái , ngày xưa cũng ngu ngốc, thế nào ... lừa xuống suối ?"
Mặt Đỗ nặng trĩu, "Con gái thứ tư nhà chúng mấy hôm ngã đầu," giọng cô nhỏ hơn chút, "Bây giờ xem thì bảo là , nhưng ngày xưa lúc bệnh viện chúng cũng mà, sưng một cục to thế . Vạn nhất di chứng thì ?"
Mẹ Đỗ chỉ về hướng nhà bên cạnh, "Lão Lưu khi cũng chi li một chút, nhưng mà hai nhà chúng hàng xóm với nhiều năm như , cách đối nhân xử thế của họ chúng vẫn yên tâm. Con gái thứ tư gả sang đó, ở mắt chúng , họ thế nào cũng kiêng nể một chút."
Bố Đỗ chút thuyết phục.
Mẹ Đỗ : "Thẩm Dương ngoài cái tật từng tổ chức tiệc rượu , còn gì để chê. Cứ cô vợ của nó, Thẩm Dương cũng bạc đãi, cho cô công nhân, giúp đỡ nhà đẻ cô , thành phần cũng hề càm ràm."
Chuyện đều là Lưu Vân nhà bên kể cho Đỗ , chẳng lẽ vài câu về con dâu ?
Bố Đỗ cảm thấy lý.
Mẹ Đỗ: "Người ngoài thành phần thế nào, chúng . Chúng vẫn nên chọn cho con gái thứ tư một đáng tin cậy, ở cạnh bên cho trong lòng yên tâm."
Thằng út còn nhỏ, mới mười lăm tuổi.
con gái thứ tư thể kéo dài, bên ngoài mưa gió, bây giờ nhà nào thành phần gì, tra xét nghiêm ngặt lắm.
Bố Đỗ lọt tai lời Đỗ .
Tính tình con gái thứ tư thành thật, dễ bắt nạt, quả thật để ở gần thì hơn một chút.
Mẹ Đỗ ăn nốt chút canh bánh cuối cùng.
Suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn với bố Đỗ chuyện cô em gái cô tìm đối tượng cho Vu Nguyệt Oanh.
Chuyện từ từ tính, ngày mai đồn công an , tạm thời hộ khẩu và chứng nhận tạm trú cho Nguyệt Oanh, chờ xong việc, cô với lão Đỗ .
Mẹ Đỗ sợ với bố Đỗ, ông sẽ cho Vu Nguyệt Oanh ở lâu dài.
Dù cũng là ngoài.
________________________________________
Ngoài phòng.
Vu Nguyệt Oanh một ở bàn ăn canh bánh.
Cô chút buồn bực.
Trước ở nhà, tuy rằng nghèo một chút, nhưng bố đều quan tâm cô. Không giống nhà dì, những khác trong phòng thấy cô cũng nhiệt tình lắm.
Tất cả những điều khiến Vu Nguyệt Oanh quen.
Vu Nguyệt Oanh ăn xong, cầm bát để lên bàn, lặng lẽ trở về phòng phía Tây.
Thằng ba nhà họ Đỗ thấy bên ngoài yên tĩnh, lúc mới .
Quần áo của còn chất ở góc tường, tìm một cái chậu, bỏ quần áo , lấy nước vò vài cái, giũ mấy , đó treo lên dây phơi đồ bên ngoài.
Không ai giặt quần áo, tự vò một chút là .
Hắn cầm chậu phòng, thấy cái bát ăn xong bàn, qua đó.
________________________________________
Phòng phía Tây.
"Chị họ, dì là ở chung hòa thuận với cô của em ?" Vu Nguyệt Oanh chủ động bắt chuyện với con gái út.
Con gái út đang sách, thấy đầu Vu Nguyệt Oanh một cái, nghiêm túc dặn dò, "Chuyện của lớn, chỉ cần đánh , chúng đừng xía ."
Người đông thì mâu thuẫn, cãi là chuyện bình thường mà.
Đánh mới phiền, dễ vỡ đồ, đồ trong nhà chỉ bấy nhiêu, vỡ một cái là thiếu một cái, thế nên mới lôi kéo.
"Chị họ, em thể gọi thẳng tên em ?" Vu Nguyệt Oanh hỏi.
"Em tên Đỗ Ức Điềm, cô thích gọi gì thì gọi ." Con gái út Đỗ Ức Điềm đầu cũng ngẩng lên.
Ức Điềm?
Vu Nguyệt Oanh : "Không là nhớ khổ tư ngọt , gọi Ức Điềm?" Không nên là một đứa tên Ức Khổ, một đứa tên Tư Ngọt .
Con gái út đầu : "Sao cô cứ hỏi tại thế, tên tự đặt, mà , cô hỏi ." Cô đang sách mà, cứ hỏi hỏi hỏi.
Cứ gọi như thế, sổ hộ khẩu cũng là tên , chẳng lẽ còn sửa ?
Cái tên Ức Điềm cũng khó .
Vu Nguyệt Oanh mím chặt miệng, trong lòng khó chịu.
Sao giọng điệu của chị họ khó chịu như .
Cô chỉ là tâm sự, hỏi thăm thêm một chút tình hình bên .
________________________________________
Mẹ Đỗ chuyện xong, từ trong phòng , bếp cầm cái bát, cái bát là của nhà họ Vệ, ngày mai còn trả . Từ bếp , thấy cái bát bẩn khô cứng bàn, cô sững sờ một chút.
Cuối cùng cũng gì, cầm bát đũa bếp, dùng bùi nhùi xoa xoa rửa sạch.
Sáng sớm hôm .
Mẹ Đỗ mang theo sổ hộ khẩu, dẫn Vu Nguyệt Oanh đến nhà ăn đường sắt mua hai cái bánh bao, thẳng đến đồn công an.
"Đồng chí, bên báo cáo tạm thời hộ khẩu để ?"
________________________________________
Xưởng sửa chữa.
Buổi sáng.
Đại diện của các phân xưởng đến phòng hành chính tổng hợp lấy phiếu, khi lấy phiếu, phân xưởng nào yêu cầu thì tự đến đây đăng ký lấy phiếu đăng ký.
Điền xong còn nộp lên, cuối cùng sẽ đưa đến phòng hành chính tổng hợp.
Lại từ phòng hành chính tổng hợp và các lãnh đạo cùng tổ chức thi đấu, tuyển chọn.
Trước khi tan tầm hôm nay, nộp phiếu đăng ký lên, nộp thì tư cách đại tu.
Phân xưởng một.
Buổi sáng Đỗ Tư Khổ mang bát của nhà ăn trả , còn gặp vị sư phụ chủ bếp, họ Bành, trắng trẻo mập mạp, bụng to, vẻ mặt vui vẻ.
Quả nhiên, sư phụ cầm muỗng của nhà ăn ai gầy cả.
Sáng sớm Đỗ Tư Khổ ăn cùng Dư Phượng Mẫn và Viên Tú Hồng, Viên Tú Hồng ăn ít, chỉ uống cháo, với đậu phụ chao.
Đỗ Tư Khổ ăn hai cái bánh bao chay.
Dư Phượng Mẫn hôm qua nửa đêm ăn bữa ăn khuya, sáng nay vẫn đói, nên chỉ ăn một cái bánh bao chay.
Ăn xong ba liền về vị trí việc của .
Đỗ Tư Khổ ở phân xưởng một, Dư Phượng Mẫn ở phân xưởng hai, Viên Tú Hồng kho hàng.
"Tiểu Đỗ, cái phiếu đăng ký giúp cô lấy một cái." Bằng Tử ca tự điền một cái, tiện tay lấy cho Đỗ Tư Khổ một cái.
Đỗ Tư Khổ: " chỉ là học việc thôi, cái điền sợ lãng phí giấy."
Bằng Tử ca hỏi: "Thật cần ?"
Cả đoàn đều đang điền mà.
Phiếu nhiều, điền cũng chẳng gì, tuyển ai là chuyện của lãnh đạo cấp .
Đỗ Tư Khổ .
Một lát , Bằng Tử ca dẫn theo hai đây, "Tiểu Đỗ, cô dừng việc tay ." Bằng Tử ca giới thiệu hai phía , "Đây là sư phụ Triệu, đây là sư phụ Lý, họ chữ, cái phiếu cô giúp họ điền một chút."
"Vâng." Đỗ Tư Khổ hỏi, "Có bút ?"
Bằng Tử ca : "Cô dọn dụng cụ một chút, chúng phía điền, bên đó cái bàn." Có bàn ghế, bút cũng chuẩn sẵn .
Đỗ Tư Khổ dọn thùng dụng cụ của , xách theo cùng.
Cái thùng dụng cụ của cô phát, bên trong đều là đồ cũ, chờ lên thợ nguội bậc một, mới thể nhận đồ mới.
Rất nhanh, cô đến nơi.
Đỗ Tư Khổ đặt thùng dụng cụ xuống chân, ghế, bắt đầu điền phiếu đăng ký cho hai vị thợ nguội lớn tuổi.
Cô hỏi, họ đáp.
"Họ tên."
"Triệu Đại Lực."
"Tuổi tác?"
"46."
Còn thành phần gia đình, niên hạn công tác, giỏi cái gì, từng thành tích gì.
Còn phần bổ sung.
"Sư phụ Triệu, mấy năm nay ông ở trong xưởng tham gia hạng mục sửa chữa lớn nào ? Chính là sửa máy móc, chế tạo công cụ, thưởng gì ?" Đỗ Tư Khổ hỏi.
"Còn cả cái đó nữa ?"
"Không cũng , nhưng lãnh đạo xem chắc chắn là cộng điểm đấy ạ." Đỗ Tư Khổ .
Như cô còn bớt mấy chữ.
"Viết! Viết!"
Sư phụ Triệu bắt đầu hồi tưởng những gì cống hiến cho xưởng, lớn nhỏ một đống.
Đỗ Tư Khổ chọn lọc mà .
"Sư phụ Triệu, tờ giấy chỉ một tờ, chỉ những hạng mục quan trọng ông tham gia lên thôi nhé, những cái nhỏ nếu mà lãnh đạo hỏi, ông tự với lãnh đạo, ?"
"Được!"
Rất nhanh, phiếu đăng ký của sư phụ Triệu điền xong.
Tiếp theo là sư phụ Lý.
Có kinh nghiệm đầu, Đỗ Tư Khổ càng thuận lợi hơn.
Chờ điền xong phiếu đăng ký của sư phụ Lý, sư phụ Lý cầm phiếu vui vẻ nộp.
Xong việc.
Đỗ Tư Khổ lắc lắc cổ tay, đang nghĩ thể nghỉ một lát.
Không ngờ, tờ phiếu đăng ký tiếp theo đưa tới.
Cô ngẩng đầu lên , cái bàn một hàng , trong tay đều cầm phiếu đăng ký, đang xếp hàng đấy.
"Đồng chí, đến ." Người chuyện là một đồng chí nam trẻ tuổi, " tên Vương Lục, năm nay hai mươi tám tuổi."
Đỗ Tư Khổ : "Anh cũng chữ ?"
" chữ, nghiệp tiểu học , nhưng chữ !" Vương Lục hỏi ngược , "Cô chuyên môn giúp chúng điền phiếu ?"
Thật .
Đỗ Tư Khổ : " chuyên môn điền phiếu, là sư phụ bảo giúp thôi." Hàng phía dài như , cả mấy chục , cái đến giữa trưa cũng xong.
Hơn nữa, đây công việc chính của Đỗ Tư Khổ.
"Đồng chí, còn trẻ, việc ít, đơn giản thôi, cô giúp một chút ." Vương Lục .
Đỗ Tư Khổ dậy, xách thùng dụng cụ, " hỏi sư phụ một chút. Nếu điền phiếu, lên ghế ." Nói xong nhường chỗ .
Việc , nếu mà ngay từ đầu khác nhờ giúp mà đồng ý, thì về sẽ việc xong.
Hơn nữa đều là việc của khác.
Không thể mở đầu .
Nơi là chỗ chuyên giúp điền phiếu.
Những xếp hàng phía lập tức tản , tự đến chặn Đỗ Tư Khổ , "Đồng chí nhỏ, thừa phiếu tắm, cô giúp điền một chút, cho cô phiếu tắm ."
Có phiếu tắm, là thể nhà tắm gội đầu.
Đỗ Tư Khổ: "Đồng chí, việc chủ , hỏi sư phụ một chút, lát nữa sẽ trả lời các vị, ."
Bất kể ai nhờ giúp, chỉ một câu, cô tìm sư phụ hỏi một chút.
Những xếp hàng phía bắt đầu tự điền.
Có vẫn từ bỏ, theo Đỗ Tư Khổ, xem sư phụ cô là ai.
Một lát , Đỗ Tư Khổ tìm thấy Bằng Tử ca ở vị trí việc.
Đỗ Tư Khổ đếm một chút, mười theo.
Bằng Tử ở phân xưởng một mấy năm, kỹ thuật tệ, nổi tiếng, là một nổi tiếng keo kiệt, đơn vị phát phiếu gạo, phiếu vải, phiếu dầu, đều giao hết về nhà, bình thường trừ ăn cơm , móc một xu.
Đơn vị phát phiếu xem phim thì xem phim, phát phiếu tắm thì nhà tắm.
Bảo tiêu tiền mua thứ khác, là thể.
"Bằng Tử ca, họ điền phiếu, nhờ giúp điền." Đỗ Tư Khổ chủ động .
Mười theo đến giờ, chứng tỏ việc điền phiếu thật sự khó khăn.
Có thể giúp.
Bằng Tử ca mười đó, Đỗ Tư Khổ, : "Chúng giúp các điền phiếu đăng ký, các mời chúng ăn bữa cơm trưa, lỗ chứ."
"Không lỗ!"
Mười góp một phần tiền cơm trưa, thì chẳng bao nhiêu.
Một buổi sáng, Đỗ Tư Khổ trải qua trong việc điền phiếu đăng ký.
________________________________________
Đồn công an.
"Dì, con cảm thấy treo hộ khẩu tiện hơn một chút." Vu Nguyệt Oanh .
Mẹ Đỗ .
Vừa đồng chí công an ,
mà hộ khẩu tạm trú thời hạn ngắn, đến khi hết hạn. Nếu ở lâu dài, thể hộ khẩu treo.
Treo hộ khẩu thì treo ở nhà họ Đỗ.
Sau Vu Nguyệt Oanh thể việc ở đây, quả thật tiện hơn một chút.
đồng chí công an còn , nếu hộ khẩu treo, bối cảnh gia đình, thành phần của Vu Nguyệt Oanh nếu vấn đề, sẽ liên lụy đến nhà họ Đỗ.
Mẹ Đỗ đồng ý cưu mang Vu Nguyệt Oanh, nhưng vì Vu Nguyệt Oanh mà rước phiền phức nhà .
Gia đình họ Vu ở đội ngũ cốc, cách khá xa.
Ai nhà họ Vu thích nào thành phần , phạm tội . Bây giờ bên ngoài tra xét nghiêm ngặt như , Đỗ cũng dám loạn.
"Đồng chí, thể cho một tờ đơn xin tạm thời hộ khẩu ?" Mẹ Đỗ .
Vu Nguyệt Oanh bực bội.
Rõ ràng là hộ khẩu treo hơn, thể tìm việc, kết hôn nếu chuyển hộ khẩu, con cái còn thể ở đây học.
"Dì, là chúng suy nghĩ , việc của chị họ ." Vu Nguyệt Oanh nhẹ nhàng đề nghị.
Lát nữa cô khuyên dì một chút.
Mẹ Đỗ vẫn khăng khăng lấy tờ đơn xin tạm thời hộ khẩu.
Đồn công an , còn đến phố cái giấy chứng nhận, hôm qua phố giấy chứng nhận a, , lát nữa còn một chuyến nữa.
"Đồng chí, bên còn chuyện, con gái là tìm một công việc tạm thời ở xưởng dệt, mấy ngày về nhà, cũng là xưởng dệt nào, các đồng chí thể giúp tra xem, gần đây những xưởng dệt nào ?"
________________________________________
Xưởng sửa chữa.
Đỗ Tư Khổ hỏi cẩn thận, chữ cũng .
Mười cầm phiếu đăng ký đặc biệt hài lòng, buổi trưa hào phóng mời Đỗ Tư Khổ và Bằng Tử ca ăn một bữa cơm.
Một món mặn, một món chay, hai món.
Mua cơm, lấy canh, đắt.
"Tiểu Đỗ, chữ cô như , phân xưởng, phòng hành chính bên ?"
" , văn phòng thoải mái hơn nhiều."
Đỗ Tư Khổ , "Làm việc ở phân xưởng cũng mà."
Bằng Tử ca ăn xong, lau miệng, "Cái phòng hành chính bên là , ai mà công việc bên đó thoải mái, bao nhiêu đơn vị liên quan."
Quan hệ thì nhét .
Dư Phượng Mẫn và Viên Tú Hồng thấy Đỗ Tư Khổ ăn cơm cùng đồng nghiệp phân xưởng, liền đến, hai bàn khác.
Ăn uống xong, chờ mười đó hết.
Bằng Tử ca mới với Đỗ Tư Khổ, "Tiểu Đỗ, buổi chiều cô tranh thủ qua phòng Tài Vụ, lộ mặt một chút, ngày mai phát tiền lương."
Xem thể phát .
Đỗ Tư Khổ gật đầu: "Vâng."
Cô mới ba ngày, phòng tài vụ sẽ phát tiền lương ?
Bằng Tử ca nhắc nhở: "Tính từ ngày đầu tiên cô xưởng." Lại nhỏ giọng , "Chuyện xin nghỉ thì cần nhắc đến."
Phòng hành chính tổng hợp bên phê duyệt nghỉ, phòng Tài Vụ .
Đỗ Tư Khổ hiểu.
Bằng Tử ca: "Đừng quá sớm, hai giờ hãy . , đám phòng Tài Vụ tính tình đều , lát nữa cô họ là , cho dù họ nổi giận với cô, cô cũng nhịn." Bằng , mỗi tháng phòng Tài Vụ lĩnh tiền lương đều sẽ khinh thường.
"Bằng Tử ca, nếu mà lĩnh tiền lương, buổi tối mời ăn cơm."
"Được đấy!" Bằng Tử ca vui vẻ, nhưng nghĩ Đỗ Tư Khổ mới đến mấy ngày, chẳng bao nhiêu tiền, ăn cơm của cô e là .
Hắn cắn răng : "Đợi tháng cô phát tiền lương mời, tháng thì thôi."
________________________________________
Buổi chiều.
Phòng Tài Vụ.
Phòng Tài Vụ đều là nữ nhân viên, chủ quản tài vụ ghê gớm, ở các phòng ban và phân xưởng khác đều sợ cô . Ngày mai phát tiền lương, lúc phòng tài vụ bận.
Chủ quản tài vụ dẫn của phòng bảo vệ lấy tiền.
Lúc , ở phòng tài vụ là Tiểu Từ, tên Từ Lệ Liên, là tân nhân mới xưởng năm nay.
Một tân nhân phân đến phòng Tài Vụ béo bở, lưng cô chắc chắn .
Cửa khóa, đẩy cửa .
Từ Lệ Liên đang báo, thấy động tĩnh phía , tưởng chủ quản về, sợ đến mức vội vàng để tờ báo xuống bàn, lấy tờ phiếu định mức bên cạnh , giả vờ đang xem.
"Từ thủ quỹ."
Là một đàn ông.
Từ Lệ Liên giọng của chủ quản, dũng khí lập tức trỗi dậy, ném tờ phiếu định mức sang một bên, lên, "Tài vụ là nơi quan trọng, ai cho , gõ cửa !"
Người đàn ông lùi ngoài, gõ cửa.
Đỗ Tư Khổ đến nơi thấy đúng là cảnh .
Dư Phượng Mẫn cùng cô, hai họ xưởng cùng một ngày, chuyện tiền lương hỏi thì cùng hỏi.
Từ Lệ Liên dọn dẹp xong, thẳng , cằm nhếch lên, "Vào ."
Người đàn ông .
Phòng Tài Vụ ở bên trong.
Đỗ Tư Khổ vốn định chờ xong mới , nhưng Dư Phượng Mẫn là tính nóng nảy, kéo cô .
"Đồng chí, chúng là công nhân mới xưởng, đến hỏi chút chuyện tiền lương." Dư Phượng Mẫn nhanh.
Từ Lệ Liên hai Dư Phượng Mẫn.
Vân Vũ
Nhìn thấy Đỗ Tư Khổ, cô sững sờ một chút.
Đỗ Tư Khổ cũng ngạc nhiên, đây chẳng là nữ đồng chí ' hại' hôm đó , hóa là ở phòng Tài Vụ.
Biểu cảm của cô đổi, như là từng gặp nữ đồng chí , yên tĩnh ở bên cạnh.
Từ Lệ Liên đột nhiên thấy Đỗ Tư Khổ, trong lòng chút hoảng, nghĩ đến Dư Phượng Mẫn hai họ là công nhân mới xưởng, thở phào nhẹ nhõm.
Công nhân mới xưởng, hẳn là quen ai, thể nào chuyện của cô lung tung.
Hai ngày nay trong xưởng cũng thấy tin đồn gì.
Từ Lệ Liên yên tâm hơn chút, "Thứ tự , xử lý việc của vị đồng chí nam , hai cô ngoài chờ một chút."
Lời gì sai.
Dư Phượng Mẫn cảm thấy nên như , kéo Đỗ Tư Khổ ngoài.
khi , quên với đàn ông mới cửa: "Đồng chí, nhanh lên nhé, chúng đây là việc gấp." Chuyện tiền lương là việc gấp, đại sự.
"Được ." Giọng đàn ông ôn hòa.
Giọng , nhưng thì bình thường, vóc dáng tuy cao, nhưng ở mức trung bình, đeo kính, trông mắt nhỏ nhỏ.
Đỗ Tư Khổ tiện tay đóng cửa .
Giọng bên trong vẫn mơ hồ truyền .
Hình như là ứng tiền lương.
Giọng nữ đồng chí phòng Tài Vụ lớn hơn một chút: "Đồng chí Mạnh, chủ quản của chúng hiện ở đây, chuyện ứng tiền lương chủ , đợi ngày mai phát tiền lương hãy hỏi chủ quản ."
Một lát , vị đồng chí nam ôn hòa , gật đầu với Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn, đó .
Việc thành.
Đỗ Tư Khổ cùng Dư Phượng Mẫn .
Dư Phượng Mẫn năng lanh lẹ, thường thì Đỗ Tư Khổ thể nào nhanh hơn cô .
"Hai xưởng ngày nào?"
"Ngày 11 , ngày 12 dọn đồ đến." Dư Phượng Mẫn nghĩ thầm, ngày 11 cầm thư giới thiệu đến đây.
"Tính đến ngày mai, chính là năm ngày." Từ Lệ Liên hỏi, "Một tháng tiền lương của hai bao nhiêu."
"25 đồng."
Một tháng nhà máy nghỉ bốn ngày, xưởng tu cơ là nghỉ một ngày.
Chủ quản tài vụ , mùa đông trái vụ, là nghỉ một ngày, đến nghỉ hai ngày luân phiên.
Từ Lệ Liên tính nhẩm một chút, một tháng 25 đồng, trừ bốn ngày, xấp xỉ một ngày một đồng, năm ngày, thì sẽ cấp năm đồng.
"Vậy tháng tiền lương của hai là năm đồng." Từ Lệ Liên lấy một danh sách tiền lương, về phía Đỗ Tư Khổ, "Cô tên gì?"
"Đỗ Tư Khổ."
"Còn cô?"
"Dư Phượng Mẫn."
Chữ nào?
Từ Lệ Liên ngại phiền, đưa danh sách tiền lương , "Hai tự tên ."
Hai đều lên.
Viết xong.
Từ Lệ Liên thêm hai phiếu tiền lương, cùng với phiếu tiền lương ngày mai, Đỗ Tư Khổ và các cô thể lĩnh tiền lương.
Từ Lệ Liên để phiếu tiền lương chỗ cũ, : "Chuẩn xong ." Thấy Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn định , , "Đỗ Tư Khổ, cô ở một chút."
Dư Phượng Mẫn đầu quanh.
Đỗ Tư Khổ : "Cô về phân xưởng , lát tự về, cần chờ ."
" vội, đợi cô ở ngoài." Dư Phượng Mẫn .
Tuy rằng hai cùng phân xưởng, nhưng cùng đường, chỉ một đoạn cuối cùng là khác .
Hơn nữa, cái phòng Tài Vụ tiếng tăm , chừng bắt nạt ?
Dư Phượng Mẫn .
Bên trong phòng Tài Vụ.
Từ Lệ Liên đóng cửa , nhỏ giọng , "Hôm đó buổi tối cảm ơn cô." Cô vươn tay, " tên Từ Lệ Liên, vốn dĩ cũng ở ký túc xá công nhân nữ ở."
"Chào cô." Đỗ Tư Khổ vươn tay, hai bắt tay .
Từ Lệ Liên thôi.
Đỗ Tư Khổ: "Cô yên tâm, với ai ."
Từ Lệ Liên yên tâm.
Đỗ Tư Khổ định hỏi.
Đây chính là phòng Tài Vụ, là phát tiền lương, bớt chuyện, bớt việc.
Còn về chuyện bắt tội phạm, đội trưởng Ngô chắc chắn sẽ bắt .
"Còn việc gì , gì về phân xưởng đây." Đỗ Tư Khổ .
Từ Lệ Liên: "Cô chuyện hôm đó ?" Cô tự hỏi.
Đỗ Tư Khổ: "Có của phòng bảo vệ lo mà." Mấy ngày nay cô thấy Từ Lệ Liên ở ký túc xá công nhân nữ, thể là cô ở thời gian quá ngắn, còn thể là hai thời gian giống , gặp .
Từ Lệ Liên hồi tưởng , "Người đàn ông cứ thấy bóng dáng ở gặp ."
nghĩ .
Đỗ Tư Khổ: "Cô Bàng Nguyệt Hồng ?"
Từ Lệ Liên lập tức ngẩng đầu, "Biết, đồng chí nam họ Mạnh chính là vị hôn phu của Bàng Nguyệt Hồng, kết hôn, đến ứng tiền lương đấy."
A?
________________________________________
Đồn công an.
"Đỗ Tư Khổ, là tên ."
" ."
"Đồng chí, trang hộ khẩu sổ ghi Tiêu Hộ, cô ." Đồng chí công an lật đến trang hộ khẩu của Đỗ Tư Khổ, chỉ cho Đỗ xem, "Cô xem, đóng dấu Tiêu Hộ."
Tiêu Hộ?
Sao Tiêu Hộ , kết hôn, chết, tiêu cái hộ khẩu gì?
Mẹ Đỗ vội vàng xem.
Trang hộ khẩu của con gái thứ tư sổ hộ khẩu nhà hiệu lực.
"Người Tiêu Hộ, thuộc quản lý của đồn công an chúng ."
"Đồng chí, chuyện thể nào, con hai ngày còn ở nhà, sổ hộ khẩu Tiêu Hộ , bên các nhầm ." Mẹ Đỗ vội chết.
Hộ khẩu của con gái thứ tư tiêu, hộ khẩu .
Thế mà tìm ?
Mẹ Đỗ chỉ cảm thấy trời đất cuồng.
Vu Nguyệt Oanh đỡ Đỗ đến ghế bên cạnh nghỉ ngơi, "Dì, khi nào chị họ ... đối tượng ?"
Bị dụ dỗ .
Chuyển hộ khẩu !
Sét đánh giữa trời quang!
Mẹ Đỗ nghẹn một , ngất .