Làm Công Nhân Nhà Máy Ở Thập Niên 60 - Chương 16: Sửa máy kéo

Cập nhật lúc: 2025-09-26 18:30:49
Lượt xem: 32

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đỗ Tư Khổ nhanh chóng đầu , nhưng đồng chí khoa bảo vệ mà cô gặp thấy bóng dáng.

Sao mà nhanh thế nhỉ.

Xem tự nghĩ cách .

Trong lòng Đỗ Tư Khổ nắm chặt cây gậy nhỏ mà đồng chí khoa bảo vệ đưa, tai cẩn thận lắng động tĩnh xung quanh.

Lòng cô đề cao cảnh giác.

Trước tiên về phía ký túc xá công nhân nữ.

Ký túc xá nhiều .

cảnh giác với bất kỳ ai thể xuất hiện.

Suốt quãng đường động tĩnh gì.

Chỉ còn cách ký túc xá công nhân nữ 100 mét.

Sắp tới nơi .

Từ hướng ngược với bóng tối, vọng đến tiếng nức nở, như là giọng của một nữ đồng chí. Đỗ Tư Khổ buông đồ đạc lưng xuống, ném nó về hướng phát âm thanh.

Cô hướng về phía ký túc xá công nhân nữ hô lớn: “Phượng Mẫn ơi, tớ đánh rơi đồ , giúp tớ tìm với!”

Tiếng của cô to.

Phía đối diện với hướng tây, nếu Dư Phượng Mẫn ngủ, hẳn là thể thấy.

Cô đang dụ đây.

Lúc , ở nơi phát âm thanh, đột nhiên tiếng động lớn.

Đỗ Tư Khổ thấy một tiếng kêu thảm thiết, là giọng nam, nhưng dường như sợ khác thấy nên dám kêu to, đành nén .

Đỗ Tư Khổ bước nhanh tới.

Ánh đèn pin loé lên.

Cô tìm vị trí.

Một thấp lùn đang ở , phản kháng , dùng chân đá, còn cao hơn đang ở , ăn một cú.

Đỗ Tư Khổ dùng cây gậy ngắn nhắm đầu cao, trực tiếp đập tới.

"Phịch" một tiếng.

Không trúng đầu, mà trúng lưng.

Tên cao lớn loảng xoảng ngã xuống, nhưng nhanh dậy với tốc độ nhanh hơn, rút chân chạy mất.

Người chân dài, chạy đặc biệt nhanh.

Người thấp hơn thở hổn hển, trong mắt đầy hoảng sợ. Cô tan tầm ăn cơm ở nhà chú hai, về muộn hơn bình thường một chút, thì thấy từ lầu hai ký túc xá công nhân nữ đang trèo xuống.

Vốn dĩ cô định tìm giúp, ngờ ngất .

Đến khi mở mắt , thì là lúc , đang bịt miệng cô kéo ngoài.

“Cô chứ?”

 

Ký túc xá công nhân nữ, lầu hai.

Tai Dư Phượng Mẫn thính, thấy Đỗ Tư Khổ gọi ở bên ngoài.

lật dậy, mang giày, cầm đèn pin ngoài. Chiếc đèn pin bỏ túi lúc sáng, cô phát hiện khi trải chăn đệm.

Vân Vũ

“Đợi tớ với.”

Viên Tú Hồng trong phòng một , vội vàng khoác áo, xỏ dép lê ngoài.

Dư Phượng Mẫn đùng đùng chạy xuống lầu, nhanh, “Dì Trương, giúp cháu mở cửa với.”

Người tới, tiếng tới .

Đợi cô xuống , cửa lớn ký túc xá công nhân nữ sớm mở, dì Trương ở cửa ký túc xá.

Cổng lớn ký túc xá một chiếc đèn lớn, cùng đường dây với đèn đường, chỉ nửa đêm mới tắt.

 

Sân xưởng

Tên chạy mất.

Đỗ Tư Khổ đuổi theo, đuổi cũng kịp, đó chạy quá nhanh.

lầm, tiếng nức nở lúc nãy đúng là của một nữ đồng chí, giờ đang la liệt mặt đất. Cô , chỉ là hoảng sợ, tên ‘kẻ ’ bịt miệng.

Đỗ Tư Khổ tắt đèn pin.

“Đừng cô ở đây.” Nữ đồng chí vẻ mặt căng thẳng túm lấy tay Đỗ Tư Khổ.

“Cô định gì bây giờ?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

đến nhà chú hai, nhà ông ở khu tập thể xưởng.” Nữ đồng chí giọng vội vàng, “Phía ký túc xá đến .”

Vừa cắn tên xa một miếng, còn đá một cú, giờ tóc tai rối bời.

Nếu khác thấy, thì giải thích thế nào.

Gặp chuyện như vốn đủ phiền, cô trở thành câu chuyện phiếm bữa cơm của khác.

“Ngoài tối lắm.” Đỗ Tư Khổ khu tập thể xưởng ở , mà tên tuy chạy , nhưng lỡ xa thì ?

Về ký túc xá thật hơn một chút.

“Khu tập thể xưởng ở .” Nữ đồng chí chỉ về phía bắc của ký túc xá công nhân nữ.

Rất gần.

Đỗ Tư Khổ thấy nữ đồng chí kiên quyết, liền khuyên nữa.

Cô tắt đèn pin, nhét tay nữ đồng chí, “Chú ý an nhé.” Cây gậy ngắn đồng chí khoa bảo vệ cho cô, cô cũng đưa luôn cho nữ đồng chí.

Còn : “Ngày mai cô nhớ trả cho khoa bảo vệ nhé.”

Nữ đồng chí gật đầu.

“Tư Khổ, ?” Dư Phượng Mẫn gọi to.

Đỗ Tư Khổ về phía một đoạn, kéo giãn cách với nữ đồng chí, “Tớ ở đây.” Cô tìm tìm, tìm chậu men và các đồ đạc khác của , vác lên vai, về phía Dư Phượng Mẫn.

Dư Phượng Mẫn tiếng mà tới.

Hai nhanh gặp .

“Sao ?” Dư Phượng Mẫn hỏi, “Đồ vật tìm ?”

“Tìm .”

Dư Phượng Mẫn tin tưởng nghi ngờ, kéo Đỗ Tư Khổ trong ký túc xá, “Sao về muộn thế? Đèn tắt , may mà tớ đèn pin, thì mò mẫm giặt giũ.”

Đến cửa ký túc xá công nhân nữ.

Bà quản lý Trương hỏi: “Không chuyện gì chứ.”

cẩn thận đánh giá Đỗ Tư Khổ, quần áo sạch sẽ, tóc chải gọn gàng, thần sắc cũng hoảng loạn, hẳn là gặp .

“Không gì.”

Sau lưng dì Trương còn vài cô gái trẻ, đều là công nhân ở ký túc xá. Bỗng nhiên ai hỏi một câu: “Có gặp ai ? Lén lút ?”

Sao hỏi như .

Đỗ Tư Khổ về phía mấy đó, thật sự ai hỏi.

Cô chậm rãi : “Lúc đến gặp .”

Mắt dì quản lý Trương nhíu .

Đỗ Tư Khổ mấy cô gái trẻ, quan sát biểu cảm của họ, chậm rãi : “Vừa đường gặp đồng chí khoa bảo vệ, còn dặn dò chú ý an , lén lút thì thấy ai cả.”

Hoá là khoa bảo vệ .

Mọi lập tức thấy an tâm.

trong đó, một cô gái mắt to, khi thấy ba chữ "khoa bảo vệ", biểu cảm khác hẳn .

“Không ồn ào ở ngoài thế?” Lại hỏi.

Đỗ Tư Khổ nhanh chậm: “Lúc đến đồng chí khoa bảo vệ cho mượn một chiếc đèn pin, ngã một cái, đèn pin thấy , liền nghĩ gọi giúp.”

Thảo nào, mất đèn pin của khoa bảo vệ, là bồi thường đấy!

Đèn pin hề rẻ.

Chỉ tiền thôi cũng , còn phiếu công nghiệp, pin cũng lúc nào cũng sẵn.

“Được , , về nghỉ ngơi .” Dì quản lý Trương đuổi , “Đã nửa đêm , ngày mai còn .”

còn sớm nữa.

thấy ho nữa, liền về ký túc xá.

nhiệt tình đề nghị: “Thế thì ngày mai dậy sớm mà tìm, nếu khác nhặt mất.”

Có một đồng chí chỉ thích chiếm tiện nghi.

Trên đèn pin ghi tên, cô chứng minh nó chính là cái mà cô đánh rơi ?

“Tán tán, ồn ào.” Dì Trương sa sầm mặt.

 

Ký túc xá 206

Đỗ Tư Khổ và Dư Phượng Mẫn trở ký túc xá 206, Viên Tú Hồng cũng theo cùng về. Vừa vẫn luôn lưng dì quản lý Trương.

Không lên tiếng, cũng gì gọi là tồn tại.

Dư Phượng Mẫn hướng đèn pin giường Đỗ Tư Khổ, một vòng quanh mép giường đều sáng rõ.

Như thì thể thấy .

Dư Phượng Mẫn : “Phích nước nóng nước ấm, trong chậu của tớ nước lạnh, pha mà rửa.” Ký túc xá công nhân nữ là nhà mới xây, tầng một một phòng nước nhỏ, hai vòi nước máy, bên trong còn một cái bếp lò để đun nước ấm.

Đun nước ấm tốn than đá, hiện tại giá than đá đắt, xưởng bảo trì thể miễn phí cho công nhân sử dụng nước ấm trong bình.

Nếu đến mùa đông, giá than đá tăng, thì nước ấm sẽ thu phí.

Bếp lò phòng nước tầng một tắt , giờ thì nước ấm.

Nước máy thì , chẳng qua nếu lấy nước lẽ sẽ dì Trương mắng một trận.

“Phượng Mẫn, thật quá.”

Đỗ Tư Khổ trong lòng nâng địa vị của Dư Phượng Mẫn lên một bậc.

Tình cảm thua gì chị em ruột.

“Hai ai với ai chứ.” Dư Phượng Mẫn nóng lòng, “Cái đèn pin của ngày mai mà tìm thấy, lấy cái của tớ trả. Sau đợi lãnh lương, mua trả tớ là .”

Lấy đồ cũ đổi đồ mới, quá lời.

Đỗ Tư Khổ: “Cậu thế nữa, tớ cảm động đến mức .”

Cô giả vờ lau nước mắt.

Dư Phượng Mẫn bật .

Viên Tú Hồng hai , mắt cong cong .

Ngoài cửa tiếng gõ cửa.

Ai thế nhỉ?

Đỗ Tư Khổ mở cửa, dì quản lý Trương đưa một cây nến thắp lửa tới, “Cầm mà dùng.” Rồi chiếc đèn pin của Dư Phượng Mẫn, “Tiết kiệm điện đấy.”

Nhà ai đèn pin mà pin chịu hao thế .

“Cảm ơn dì Trương.”

Dì quản lý Trương tuy trông nghiêm nghị, nhưng con khá .

Đỗ Tư Khổ dốc nến, nhỏ ba giọt sáp lên bàn, ấn đế nến lên chỗ sáp, cây nến vững.

Căn phòng lập tức sáng lên.

Đỗ Tư Khổ lấy chiếc chậu men , lúc mới thấy đó mẻ một miếng sứ. Chắc chắn là lúc cô ném quá mạnh tay.

Đỗ Tư Khổ thấy tiếc.

Mẻ nhiều thế chậu sẽ rò nước.

Nhanh chóng đổ nước thử xem.

May mà rò.

 

Tầng một.

Dì quản lý Trương về phòng, liền tới gõ cửa sổ.

“Chuyện gì?”

“Dì ơi, cháu đau bụng, dì mở cửa cho cháu nhà vệ sinh.”

“Ở đó cái bô, dùng ở phòng chứa đồ cuối cùng , sáng mai nhớ đổ , rửa sạch bô nhé.” Dì Trương ngữ khí lạnh nhạt.

“Dì ơi, cháu đau bụng, cái … Mùi chắc sẽ nặng, sẽ dì khó chịu.”

“Giữ cửa đóng chặt, thấy mùi .”

Dì Trương lay chuyển.

Tối nay cửa ký túc xá bà nhất định sẽ mở.

Thứ nhất, khi đang định thừa nước đục thả câu tìm đèn pin, thứ hai, bà lo lắng bên ngoài tình huống gì đó.

Mặc dù Tiểu Đỗ lộ sơ hở gì, nhưng dì Trương vẫn cảm thấy Tiểu Đỗ đang giấu chuyện gì đó .

thể thả ngoài mạo hiểm.

Đợi ngày mai bà tìm cơ hội chuyện với Tiểu Đỗ, nếu , sẽ nhờ đội trưởng Ngô khoa bảo vệ hỏi riêng Tiểu Đỗ.

 

Khu tập thể đường sắt.

Đỗ Tam ca về đến nhà chút muộn, nhà Thẩm gia bên cạnh ngủ , chiếc xe đạp chỉ thể ngày mai trả .

Anh đẩy xe đạp sân nhà , khóa kỹ xe.

Lén lút chuẩn nhà.

Cửa mở.

Đỗ mẫu mặt đen sạm như môn thần : “Đi ?”

Đỗ Tam ca: “Đi gửi phiếu gạo cho Hai.”

Đỗ mẫu sững sờ, trợn mắt: “Gửi phiếu gạo thể gửi đến nửa đêm ?” Hù ai ?

Đỗ Tam ca đánh trống lảng: “Mẹ, ngày mai con bệnh viện đưa cơm nữa.”

Đỗ mẫu càng nổi giận, “Sao, đưa cơm cho dì con thì tủi con ?”

Trước bà Đỗ lấy tiền , sợ cô dùng tiền đó dán cho em gái nhà đẻ, giờ còn ghét nhà đẻ cô , cả hai đều coi nhà đẻ cô như hồng thủy mãnh thú .

Người nhà đẻ cô kém cỏi đến thế ?

Đỗ Tam ca: “Tối qua con đưa cơm, dì út đồ ăn quá nhạt, thịt.”

Rồi thêm một câu, “Nói giường bên cạnh đều đưa canh gà.”

Lòng Đỗ mẫu như tảng đá lớn đè, buồn đến thở nổi.

Đỗ Tam ca ngáp dài phòng.

Cưỡi xe đạp hai tiếng đồng hồ, mệt c.h.ế.t .

“Mẹ còn xong .”

Đỗ mẫu đóng cửa, đuổi theo, phòng Tam ca.

“Con Tư tìm việc, chuyện con .” Đỗ mẫu truy hỏi.

Đỗ Tam ca xuống, bao lâu tiếng ngáy.

“Dậy, rửa mặt ngủ tiếp!” Đỗ mẫu vỗ đầu Đỗ Tam ca.

Thằng Tam ngày về về, mệt lắm , ngủ như lợn chết.

Gọi thế nào cũng tỉnh.

 

Ngày hôm .

Xưởng bảo trì, Bộ bảo trì.

Tài xế máy kéo Phương sư phụ trời sáng tỉnh, chỉ đợi bộ bảo trì đến sửa máy kéo. Đợi mãi đợi mãi.

Chờ đến khi mặt trời lên cao, vẫn thấy ai đến.

Hôm qua Tổ trưởng Từ với ông , hôm nay nhất định sẽ sửa xong máy kéo.

Sao còn tới?

Ông , đại đội thu hoạch vụ thu, vội lắm , cần dùng máy kéo.

“Này đồng chí, tổ trưởng Từ của các , việc ở chỗ nào?”

Tổ trưởng Từ đến, tài xế Phương sư phụ tự tìm. Hỏi mới , tổ trưởng Từ buổi sáng ở xưởng, , .

Thế lừa gạt !

Phương sư phụ trực tiếp ầm ĩ lên ở bộ bảo trì, “Gọi lãnh đạo của các đây, hôm qua đồng ý ngon ngọt, giúp đại đội chúng sửa máy kéo, hôm nay trở mặt nhận!”

 

Ký túc xá công nhân nữ.

Trời hửng sáng.

Đỗ Tư Khổ thấy tiếng động ở hành lang. Xưởng bảo trì 8 giờ mới , giờ nhiều nhất là 6 rưỡi, dậy sớm thế nhỉ?

Ngoài cửa sổ cũng tiếng động.

“Cô qua bên tìm , bên đến .”

“Đây đất của cô, dựa thể tìm.”

Giường Viên Tú Hồng ở gần cửa sổ, rõ.

lập tức tỉnh giấc, vội vàng gọi Đỗ Tư Khổ, “Đỗ Tư Khổ, đừng ngủ nữa, mau dậy , bên ngoài hình như đang tìm chiếc đèn pin mà đánh mất hôm qua.”

Nếu khác tìm , nếu họ chịu trả thì còn , nếu họ chịu trả, giấu cho, thì Đỗ Tư Khổ sẽ phiền phức.

Chiếc đèn pin đáng mấy chục đồng tiền đấy.

“Đỗ Tư Khổ, Đỗ Tư Khổ!” Viên Tú Hồng dùng sức lay tay Đỗ Tư Khổ.

Đỗ Tư Khổ nửa mơ nửa tỉnh, mơ hồ mở mắt: “Làm thế?”

Mệt.

Buồn ngủ, động đậy.

“Cậu mau dậy ,” Viên Tú Hồng chạy đến bên cửa sổ, vén rèm lên ngoài, “Có bốn năm đấy.” Cô còn thấy họ cầm cành cây khô chọc chọc xuống đất.

Bên ngoài tiếng động lớn.

Hình như là tìm thứ gì đó, nảy sinh tranh chấp.

 

Dưới lầu.

Dì quản lý Trương ở tầng một dậy sớm, cửa ký túc xá công nhân nữ chính là bà mở.

Trời hửng sáng, mấy cô gái lục tục cửa.

Họ gì dì Trương trong lòng rõ.

vội.

Lát nữa mà tìm đồ, nếu thật là đèn pin, thì cứ nộp lên. Tối qua mất một cái đèn pin, hôm nay nhặt một cái, nếu của Tiểu Đỗ thì là của ai?

Bên ngoài cãi ồn ào.

Tìm thấy ?

Dì Trương nhấc chân ngoài, về phía nơi ồn ào nhất.

“Tìm cái gì?”

Năm đó vốn đang cãi đỏ mặt tía tai, khi thấy tiếng dì Trương, lập tức im bặt. Trong đó một nhanh tay giấu đồ vật trong túi.

“Không gì cả.” Năm thoái thác nhất trí.

Dì Trương đều thấy cả, sa sầm mặt: “Đưa đây.”

Người giấu đồ mặt khó coi, ánh mắt sắc bén của dì Trương, lưu luyến rời lấy món đồ tìm thấy: Một chiếc đồng hồ.

Vẫn là hiệu Thượng Hải, cái ở cửa hàng tới 120 đồng tiền đấy!

Đây là đồ cực kỳ .

Bỏ chợ đồ cũ cũng .

Thế mà đèn pin.

Mặt dì Trương nghiêm trọng, “Để xem.”

“Là của .” Người lấy đồng hồ chính là Tằng Tiểu Hoa, đau bụng lúc nửa đêm qua, đó dì Trương mở cửa nên cô đành về phòng.

“Là của cô? Biên lai ?” Dì Trương , “Nếu cô đưa biên lai cho xem, thì cô cầm , nếu của cô, cô ba hoa chích choè, sẽ tìm đội trưởng Ngô khoa bảo vệ.”

Mất đồ nhặt đồ, đều đưa đến khoa bảo vệ.

Nếu là nhặt lén lút, ai , thì giấu cũng ai gì.

giờ đều thấy.

Muốn giấu thì khó khăn .

 

Lầu hai, ký túc xá 206.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lam-cong-nhan-nha-may-o-thap-nien-60/chuong-16-sua-may-keo.html.]

“Đỗ Tư Khổ, họ hình như đang tìm đồ, mau xem một chút.” Viên Tú Hồng còn sốt ruột hơn cả Đỗ Tư Khổ.

Đỗ Tư Khổ dậy, đùi và bắp chân đều mỏi nhừ.

Hôm qua thủ tục hộ khẩu, về về, một ngày bao nhiêu chặng đường, quá tốn chân.

“Tú Hồng, đừng nóng vội, nếu ai tìm thấy , lát nữa hỏi một chút là .” Đỗ Tư Khổ ngáp, cầm bàn chải đánh răng xuống phòng nước nhỏ lầu.

À đúng , hôm qua dùng hết nước ấm của Dư Phượng Mẫn, cô đun thêm một phích nước ấm nữa.

Đỗ Tư Khổ cầm phích nước nóng xuống lầu.

 

Bên ngoài

Miệng Tằng Tiểu Hoa cứng ngắc, “Chiếc đồng hồ là ba mua, biên lai đánh mất .”

Đây là đồng hồ đấy!

Rẻ nhất cũng một trăm đồng tiền.

Đây là cô vất vả lắm mới nhặt , cô cam lòng cứ thế mà giao .

Dì Trương : “Ba cô mua, tay cô. Thế nhé, sẽ giao cho khoa bảo vệ, cô bảo ba cô đến đây, nếu thể rõ là mua khi nào, ở cửa hàng nào.” Dì Trương nắm chặt đồng hồ trong lòng bàn tay, trong lòng thêm vài câu, còn rõ đồng hồ hoa văn gì, kim đồng hồ là kim nhỏ kim thô.

Tằng Tiểu Hoa hoảng loạn.

vẫn ưng thuận: “Được, hỏi một chút.”

thể bịa một chút, khớp lời với ba, như thể lừa dì Trương.

“Đồng hồ cứ đặt ở chỗ , lát nữa đội trưởng Ngô khoa bảo vệ đến sẽ giao cho .” Dì Trương .

Nhân phẩm của đội trưởng Ngô khoa bảo vệ vẫn tin tưởng.

Đội trưởng Ngô là một quân nhân xuất ngũ, luôn tuân thủ lời hứa, là một đáng tin cậy.

 

Phòng quản lý ký túc xá

Đỗ Tư Khổ đánh răng, rửa mặt xong, phát hiện bếp lò phòng nước vẫn đun nước ấm.

Bếp lò vẫn tắt.

Có lẽ là quá sớm, nước ấm còn đun.

Đỗ Tư Khổ quyết định cầm phích nước nóng lên, lát nữa thì hỏi dì Trương, khi nào thể lấy nước ấm.

từ phòng nước nhỏ , dì Trương cửa gọi , “Tiểu Đỗ, đến phòng văn phòng của một chút.”

Có việc ?

Đỗ Tư Khổ nhận thấy những khác đang cô, cô sang, ở cửa ký túc xá, bốn năm nữ đồng chí đang về phía .

Người nhất là một cô gái tầm thước, mặt chữ điền, trông dễ mến, nhưng môi mỏng.

“Tiểu Đỗ.” Dì Trương hối thúc một tiếng.

“Tới đây.”

Đỗ Tư Khổ xách theo phích nước nóng vội vã tới.

Phích nước nóng thời buổi cũng là đồ hiếm, thể rời tay.

Cửa.

Năm khe khẽ , “Các chiếc đồng hồ là của cô gái nãy ?”

“Nhìn ăn mặc của cô tầm thường, giống đồ .”

“Lỡ là cô ăn trộm thì ?”

“Thế cô dám thừa nhận , biên lai của cô ?” Lần Tằng Tiểu Hoa học từ dì Trương, mua đồ quý đều biên lai.

Không , thì món đồ đó của cô !

 

Văn phòng quản lý ký túc xá

Dì Trương đóng chặt cửa, hỏi Đỗ Tư Khổ: “Chiếc đồng hồ quen ?”

Đồng hồ?

Buổi sáng đám đó ồn ào, là tìm đồng hồ đeo tay ?

Đỗ Tư Khổ lắc đầu: “Không quen.”

Khoan , cô đột nhiên nhớ , cô gái đêm qua khí sắc , tóc đen dày, chất liệu quần áo cũng , thể nào là đồng hồ của cô ?

Đỗ Tư Khổ trong nhất thời chút chần chừ.

“Cô chủ nhân chiếc đồng hồ ?” Dì Trương nheo mắt.

Khó mà .

Đỗ Tư Khổ châm chước : “Có thể là đồng chí nữ trong ký túc xá ?” Cô nhớ rõ ở phòng hai lầu chính là em gái của xưởng trưởng, “Dì hỏi những ở phòng hai .”

Dì Trương rơi trầm tư.

“Dì Trương, nước ấm ở phòng nước của chúng mấy giờ mới ạ?”

“Buổi chiều.”

Còn khi nào thì xem dì Trương khi nào đun nước.

“Dì Trương, dì còn việc gì ạ?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

Không việc gì cô sẽ .

Đỗ Tư Khổ từ văn phòng quản lý , đối diện liền thấy một , chính là cô gái ở cửa ký túc xá, “Dì Trương gì với cô? Chiếc đồng hồ của cô ?” Trong mắt đầy địch ý.

Đỗ Tư Khổ dứt khoát phủ nhận: “Đồng hồ của .”

Ánh mắt địch ý biến mất.

Cô gái mặt chữ điền lập tức nhiệt tình hơn: “ là Tằng Tiểu Hoa, ở nhà tắm của xưởng, nếu cô tắm thì đến tìm nhé.”

“Được.”

Đỗ Tư Khổ xách chiếc phích nước nóng lên lầu.

 

Tổng hợp hành chính.

“Chủ nhiệm Cố ?” Tiểu Hà bộ bảo trì chạy vội đến, mệt đến thở hổn hển.

“Chủ nhiệm Cố ở, chuyện gì ?” Tiểu Lại cầm tờ báo, lười biếng hỏi.

Hôm qua nghỉ nửa ngày, hôm nay tinh thần sảng khoái.

“Có một tài xế đang ầm ĩ ở bộ bảo trì, hôm qua tổ trưởng Từ đồng ý hôm nay sẽ sửa xong máy kéo cho ông , giờ thấy mặt mũi.” Tiểu Hà lo lắng, “Tổ trưởng Lý công tác , Vương lão sư phụ thì nghỉ thêm một ngày, hôm nay đến. Cái máy kéo đó bọn em mấy thử, xong.”

Đây là chuyện của bộ bảo trì, liên quan đến bên tổng hợp hành chính.

Tiểu Lại buông tờ báo, “Người phụ trách bộ bảo trì của các ?” Mấy cầm tiền lương cán bộ, chịu quản việc ?

“Tổ trưởng Từ đang nghĩ cách, vẫn về, em với tài xế đó, ông . Ông còn nhà xưởng trưởng ở , tìm xưởng trưởng đòi công đạo!”

Tìm xưởng trưởng!

Thế thì !

Tiểu Lại kinh ngạc dậy, “Đưa qua đó.”

Tiểu Lại hỏi, “Tài xế đó họ gì tên gì, đại đội nào?”

“Đại đội Hồng Kỳ, họ Phương, tên gì thì rõ lắm.”

“Ông đến từ sáng sớm ? Tới sớm thế ?” Tiểu Lại hỏi.

Đại đội Hồng Kỳ cách xưởng bảo trì cũng tính là đặc biệt gần.

Tiểu Hà : “Ông đến từ hôm qua, tối , sáng mở mắt đến đây tìm sửa máy kéo cho ông .”

Tiểu Lại hiểu: “Thế ông còn ăn cơm , nhà ăn , xem hôm nay gì ngon, gọi hết một ít, tìm chỗ mà , đợi dẫn ông qua, ăn chuyện.”

“Vậy em đây!” Tiểu Hà vội vã chạy về phía nhà ăn.

Tiểu Lại tăng tốc độ về phía bộ bảo trì.

 

Nhà ăn

Đỗ Tư Khổ cùng hai ở ký túc xá tới nhà ăn, Viên Tú Hồng cũng thuộc phân xưởng một, thật giống.

“Trước đây tớ giúp việc ở phòng y tế xưởng mấy ngày.” Viên Tú Hồng gọi cháo loãng, ăn kèm dưa muối.

Nếu phòng y tế xưởng lo liệu xuể quá nhiều việc, cô sẽ qua giúp.

Đỗ Tư Khổ hỏi cô : “Cậu ở phân xưởng một công việc gì?”

Viên Tú Hồng: “Chỉ là đánh dấu thôi.” Không việc cụ thể, bên nào thiếu thì gọi cô .

Đỗ Tư Khổ kinh ngạc: “Vậy còn trực ca đêm?”

Cô nhớ rõ cái ngày cô mang chăn đệm đến, buổi sáng Viên Tú Hồng ở ký túc xá.

Viên Tú Hồng: “Tớ trực ca đêm.”

giải thích, “Hôm đó bên phòng y tế một bệnh nhân phát bệnh nặng, tớ qua giúp, bệnh đó thể rời .” Buổi tối cô canh giữ ở đó.

trực ca đêm.

Phòng y tế.

Đỗ Tư Khổ kỳ lạ : “Theo lý mà , công việc ở phòng y tế sẽ nhẹ nhàng hơn một chút.” Đãi ngộ cũng tệ.

Viên Tú Hồng nhiều về chuyện phòng y tế.

Đỗ Tư Khổ hỏi nữa.

Đỗ Tư Khổ ăn màn thầu, màn thầu bột mì trắng. Buổi sáng còn bánh bao thịt, đáng tiếc họ đến muộn, bánh bao thịt bán hết .

Lần thiếu đồng chí Giang ở chỗ đăng ký một chiếc màn thầu bột đen, chuyện Đỗ Tư Khổ vẫn nhớ.

Giữa trưa cô sẽ tìm đồng chí Giang, mời ăn cơm.

Dư Phượng Mẫn cũng ăn màn thầu, màn thầu lớn của nhà ăn thế nào mà đặc biệt ngon.

Màn thầu nhà ăn hai xu một cái.

Người ăn ít, một cái là thể no bụng.

Dư Phượng Mẫn ăn hai cái màn thầu lớn, còn ợ no.

Đột nhiên ngửi thấy một mùi thịt.

đầu về phía cửa sổ múc cơm của nhà ăn, chỉ thấy đại sư phụ nhà bếp bưng một nồi bánh bao thịt.

Đỗ Tư Khổ nhanh chân, đầu tiên xếp hàng.

“Đồng chí, cho ba cái bánh bao thịt.”

“Hạn chế hai cái.”

“Thế thì hai cái.”

Một hào một cái, thêm một lạng phiếu gạo.

Hai cái là hai hào cộng hai lạng phiếu.

Đỗ Tư Khổ mang tiền và phiếu gạo.

Cô cầm hai chiếc bánh bao thịt nóng hổi .

Dư Phượng Mẫn cũng xếp hàng, đáng tiếc xếp muộn, đến lượt cô thì bánh bao thịt giành hết .

Đáng giận, chỉ chậm một chút.

May mà Đỗ Tư Khổ mua hai cái.

Đỗ Tư Khổ lấy một chiếc bánh bao thịt, chia ba phần, giữ một phần, Dư Phượng Mẫn một phần, Viên Tú Hồng cũng cho một phần. Vừa ba đều ăn qua đồ ăn , một chiếc bánh bao thịt cả cái chắc chắn ăn nổi, chia ăn cũng .

Dư Phượng Mẫn ngửi thấy mùi thịt, cảm thấy vẫn thể ăn thêm một chút.

“Cái bánh bao thịt để giữa trưa ăn ?”

“Không, lát nữa tớ đưa đến chỗ đăng ký, cho đồng chí Giang.” Đỗ Tư Khổ , “Cậu quên , ngày đầu chúng đến, cho chúng hai cái màn thầu lớn.”

, nên đưa .” Dư Phượng Mẫn liên tục ăn, một bên quên nhai miếng bánh bao.

“Thế tớ đây.” Đỗ Tư Khổ .

“Đi cùng.” Dư Phượng Mẫn đầu về phía Viên Tú Hồng, “Tú Hồng, cũng đừng đợi bọn tớ, phân xưởng .”

“Được.”

Đỗ Tư Khổ cầm chiếc bánh bao thịt nóng hổi ngoài, khỏi nhà ăn, liền thấy gọi , “Đồng chí Tiểu Đỗ!”

Là gọi cô.

Đỗ Tư Khổ , xung quanh.

Chỉ thấy ở đằng xa một chạy tới, là Phương sư phụ lái máy kéo.

Phương sư phụ thấy Đỗ Tư Khổ như thấy , “Tiểu Đỗ , cuối cùng cũng tìm ! Cô nhất định giúp , bộ bảo trì đồ vật, giữ lời, hôm nay sẽ giúp sửa máy kéo, giờ đến cả quản lý cũng thấy mặt!”

Nói thật tủi .

Nếu ông định ầm ĩ đến xưởng trưởng, e là vẫn ai chịu quản.

“Tiểu Đỗ , cô máy kéo của rò dầu , cô giúp xem xem sửa thế nào, ?”

Sửa máy kéo?

Đỗ Tư Khổ chút ngơ ngác.

Cô chỉ lý thuyết suông thôi mà, nhiều nhất đời mò mẫm một chút về ô tô con, như ô tô tắt máy, là chỗ nào vấn đề, khởi động thế nào.

Còn cái máy kéo ...

Phương sư phụ thấy đến cả Đỗ Tư Khổ cũng quản, mặt như quả mướp đắng, thấy một đàn ông to lớn sắp đến nơi, “Lương thực đại đội chúng giờ !”

“Chú Phương, cháu cùng chú xem, ?”

Đỗ Tư Khổ chịu nổi cảnh .

Trước tiên xem.

Cả cái xưởng bảo trì nhiều như , thể nào đến một chiếc máy kéo cũng sửa , cô cứ cùng chú Phương, để chú yên tâm, đợi lát nữa đến sửa xe, cô .

Nếu .

Đỗ Tư Khổ đưa chiếc bánh bao thịt nóng hổi cho Dư Phượng Mẫn: “Bên tớ việc, chuyện đưa bánh bao giao cho .” Rồi thấp giọng dặn dò, “Nếu lát nữa đến giờ việc tớ vẫn đến phân xưởng, giúp tớ tình hình với Bằng Tử một chút.”

Không , mà bên chút việc gấp.

“Được, giao cho tớ thành vấn đề.”

Dư Phượng Mẫn đồng ý ngay.

Lại mặt Phương sư phụ, Tư Khổ quen bằng cách nào nhỉ?

Lại còn thiết thế.

Bên cạnh Phương sư phụ, một thấp bé mở miệng, “Phương sư phụ, ông thấy thế , chúng nhà ăn ăn một chút gì lót , ngày còn dài. Tổng thể để ông cứ đói bụng mãi ?”

Vị chính là Tiểu Lại của tổng hợp hành chính.

Người cao, nhưng chủ ý nhiều.

Đỗ Tư Khổ , cũng khuyên, “Phương sư phụ, ăn cơm no mới việc , lỡ chiếc xe sửa xong , ông đói bụng, còn sức mà chạy về đại đội Hồng Kỳ ?”

“Thế ăn cơm chậm trễ việc sửa xe ?” Phương sư phụ chỉ máy kéo sửa xong sớm, lương thực đại đội họ cũng thể nhập kho sớm hơn.

“Thế , cháu mới ăn xong, bây giờ bộ bảo trì xem máy kéo của ông, ông ở nhà ăn cơm cũng sẽ chậm trễ thời gian cháu xem xe, ?” Đỗ Tư Khổ .

Tiểu Lại lập tức gọi Tiểu Hà: “Tiểu Hà, đây dẫn đồng chí qua xem máy kéo.”

Tiểu Hà sớm thấy họ, Tiểu Lại gọi, lập tức tới.

Thế còn đồng chí nữ , là thợ sửa xe ?

Anh thấy bao giờ nhỉ?

“Phương sư phụ, để Tiểu Hà đưa đồng chí Đỗ qua, ông cứ yên tâm theo nhà ăn ăn cơm .” Tiểu Lại .

“Tiểu Đỗ , phiền cô !”

“Ông đừng khách sáo, gì mà phiền.” Đỗ Tư Khổ thầm nghĩ, sửa còn .

Sau đó.

Tiểu Lại đưa Phương sư phụ nhà ăn, Tiểu Hà thì đưa Đỗ Tư Khổ bộ bảo trì.

Đỗ Tư Khổ còn quá trẻ.

Tiểu Hà từ tận đáy lòng tin Đỗ Tư Khổ thể sửa máy kéo của Phương sư phụ.

 

Bộ bảo trì.

Phó tổ trưởng Từ sáng sớm tìm đến chỗ .

tìm Tổng công Đinh.

Tổng công Đinh là kỹ thuật sửa chữa nhất.

Không Tổng công Đinh chịu giúp , trong lòng phó tổ trưởng Từ chắc.

 

Bộ bảo trì.

Đỗ Tư Khổ theo suy nghĩ ban đầu: “Đồng chí Hà, thể mở máy phát điện xem ?”

“Không thành vấn đề.”

Tiểu Hà sẽ tháo , nhưng liệu vấn đề ở máy phát điện ?

Mở .

Vấn đề rõ ràng, dây đai truyền lực của động cơ đứt.

Đỗ Tư Khổ: “Cái cái mới , trong xưởng chúng đồ dự phòng chứ?”

Tiểu Hà sững sờ dây đai truyền lực.

Thật sự là vấn đề ở động cơ ư?

Tiểu Đỗ tuổi trẻ thế, liếc một cái vấn đề?

“Thế chúng cho nó một cái.”

Có hy vọng .

Đỗ Tư Khổ đột nhiên chút tự tin bản .

Quả nhiên là vấn đề ở động cơ.

Tiếp theo là vấn đề rò dầu.

Bình xăng ở nhỉ?

“Tiểu Hà, qua đây một chút.”

“Đồng chí Đỗ, cô .” Tiểu Hà tìm lấy dây đai truyền lực mới.

“Bình xăng ở ?”

“Ở đây.”

Hai cẩn thận kiểm tra, phía bình xăng đúng là vết rò dầu, nhưng là rò từ vỏ ngoài rò từ chỗ nối.

Đỗ Tư Khổ giờ vẫn hiểu các thuật ngữ chuyên ngành của máy kéo, cô suy nghĩ của với Tiểu Hà.

Tiểu Hà suy ngẫm: “Có thể là ống dẫn dầu lỏng, cũng thể là ống dẫn dầu nứt, cái mở bình xăng kiểm tra.”

Anh gọi mấy đồng nghiệp bộ bảo trì khác tới.

Cùng mở bình xăng xem xét.

Lại tìm vấn đề!

Ống dẫn dầu nứt, vết nứt lớn, thể dùng băng keo dán .

“Anh lấy băng keo dán kín đây.”

“Được.”

Tiểu Hà thở phào nhẹ nhõm.

Giải quyết .

Cứ thế mà giải quyết ư?!

Thật thể tin nổi, Tiểu Hà nghĩ, giờ cũng là thể sửa máy kéo!

Chủ yếu vẫn cảm ơn đồng chí Tiểu Đỗ!

“Tìm vấn đề ?” Đỗ Tư Khổ hỏi.

“Đồng chí Đỗ, nhận , đây cảm thấy cô thể giải quyết vấn đề máy kéo, là coi thường , xin cô.” Tiểu Hà nghiêm trang, “ xin cô.”

Sau thể mặt mà bắt hình dong nữa.

“Không cần xin , chỉ bâng quơ thôi, thật sự hiểu cái , vấn đề vẫn là giải quyết.” Đỗ Tư Khổ vội , “Đồng chí Tiểu Hà, tin tưởng kỹ thuật của .”

Chỗ Tổng công Đinh

“Tổng công Đinh, chuyện nhờ ông giúp đỡ, chiếc máy kéo của Phương sư phụ ở đại đội Hồng Kỳ hỏng , cả đại đội họ chỉ trông chờ chiếc máy kéo để vận chuyển lương thực, lương thực quan trọng thế nào ông cũng , Tổng công Đinh, ông thể bớt nửa tiếng, giúp chúng xem vấn đề ở ?”

“Đi thôi.”

“Tổng công Đinh, cảm ơn ông nhiều.”

Cuối cùng cũng giải quyết .

Phó tổ trưởng Từ vẻ vui mừng như thoát chết.

hớn hở dẫn Tổng công Đinh về phía bộ bảo trì.

 

 

 

 

Loading...