Lạc Lạc Tâm Động - Chương 3

Cập nhật lúc: 2025-10-04 14:15:03
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

từng mặc đồng phục học sinh mới. Từ hồi tiểu học, đồng phục của đều là đồ của mấy chị khóa dùng nữa, nhặt về mặc.

 

Đây là bộ đồng phục mới tinh thuộc về ! tự véo cánh tay , thấy đau.

 

Trời ơi, thật sự mơ.

 

dám tin mà sờ sờ , khi mặc còn cẩn thận hơn mấy phần.

 

Đẩy cửa , quản gia với : "Lâm phu nhân đang đợi tiểu thư ở cửa."

 

Trước cổng biệt thự, Lâm Thiển dựa một chiếc xe phân khối lớn màu đen, tay nghịch chiếc bật lửa kim loại.

 

Khi ánh mắt cô chạm tới , cô và khen một câu: "Đẹp lắm."

 

ít khi nhận lời khen, ba chữ khiến lập tức ngại ngùng.

 

Lâm Thiển tháo kính râm, tiện tay ném cho quản gia, sải chân dài bước lên, khởi động chiếc xe phân khối lớn màu đen: "Lạc Lạc, lên đây, đưa con học."

 

Trong mắt Lâm Thiển ánh lên vẻ háo hức, cứ như việc đưa học là một điều gì đó phấn khích.

 

chớp mắt , trái tim rung động mạnh mẽ, đưa học ?

 

Miệng tự chủ mà bĩu , từng ai đưa đón, dù xa đến mấy cũng tự bộ.

 

Điều quá hấp dẫn đối với , , nhưng dám phiền Lâm Thiển nữa. Cô cho một đêm, mãn nguyện , thể vô ý tứ như .

 

Lâm Thiển thấy chôn chân nhúc nhích, cô thở dài, thẳng tới, một tay bế bổng lên xe.

Anan

 

đội mũ bảo hiểm nên giọng nghèn nghẹn: "Con nít nghĩ nhiều gì? Sau đừng khách sáo với ."

 

xe phân khối lớn còn kịp phản ứng, vành tai đỏ bừng. Cô đội mũ bảo hiểm cho , kéo tay vòng qua eo cô : "Ôm chặt ."

 

Tiếng gầm rú của xe phân khối lớn màng nhĩ rung lên, thảo nào cô bảo ôm chặt. Tốc độ xe quá nhanh, sợ đến mức suýt chút nữa cào nát yên xe của cô .

 

Lâm Thiển nhận sợ hãi, cô lặng lẽ tăng tốc độ xe phân khối lớn, càng ôm chặt eo cô hơn.

 

Khi đến trường, mặt trắng bệch một chút.

 

Lâm Thiển đỡ xuống: "Gan vẫn nhỏ thế, vẫn dám xe phân khối lớn?"

 

run lẩy bẩy bước xuống, trong lòng phản bác, vẫn ư? Rõ ràng đây là đầu tiên mà.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lac-lac-tam-dong/chuong-3.html.]

Lâm Thiển đeo chiếc cặp sách tuột khỏi vai , nhét tay một chiếc điện thoại mới: "Trong lưu của , chuyện gì thì gọi cho nhé, ?"

 

Đồ vật quý giá như , sợ đến mức dám cầm, lời định thì Lâm Thiển nắm lấy vai , xoay sang hướng khác: "Mấy con trai ở trường con trai thật đấy."

 

chằm chằm con trai cao nhất và nổi bật nhất trong đám đông. Cậu cắt tóc húi cua, thờ ơ vác cặp, sống mũi cao thẳng, ánh mắt hờ hững, trông vẻ dữ tợn.

 

Cậu tên là Cố Lại, là học sinh đầu khối nhiều năm liền, cũng là nhân vật khó quản nhất trường chúng .

 

Vì gia thế của , hiệu trưởng nhà trường cũng cung phụng như ông nội.

 

vội vàng thu ánh mắt, dám lâu, đ.á.n.h dữ lắm.

 

Lâm Thiển rít một thuốc, khóe môi cong lên, trực tiếp đưa tay chỉ Cố Lại: "Con tin ? Cái thằng đó thầm thích con đấy."

 

Mặt lập tức đỏ bừng, vội vàng ấn tay cô xuống: "Mẹ đừng lung tung, con, con, con học đây, xe cẩn thận nhé."

 

thể chạy trốn, nên để ý đến vẻ mặt trầm tư của Lâm Thiển. Đến khi chỗ thở hổn hển, mới phát hiện tay vẫn đang cầm chiếc điện thoại mới mà Lâm Thiển mua cho.

 

Sợ bẩn nó, cẩn thận cất cặp sách, dám lấy dùng.

 

Nhờ phúc của Lâm Thiển, cả buổi sáng, mấy chữ "thằng đó thầm thích con" cứ quanh quẩn trong đầu .

 

Buổi trưa tan học, bàn học, còn sức để ăn. Vừa ôm bụng: "Ôi, đau bụng kinh thật sự đau." Vừa sang hướng khác: "Cố Lại thầm thích ư? Thật giả đây?"

 

Trong phòng học còn một ai, yên tĩnh. Ánh nắng hiếm hoi của mùa đông lúc chút chói mắt, dần dần mơ màng.

 

Đột nhiên, bên cạnh truyền đến tiếng kéo ghế, xuống. định ngẩng đầu rõ là ai, một bàn tay lớn ấn gáy , giọng nam trầm ấm, dễ vang lên: "Ngủ tiếp ."

 

Một chiếc túi chườm nóng đặt lòng : "Sưởi ấm bụng."

 

cầm túi chườm nóng ngẩn một lát, theo bản năng đặt lên bụng. Hơi ấm lan tỏa, cơn đau dường như xoa dịu.

 

Giọng nam dễ vang lên từ phía : "Bụng đói ?"

 

Cơ thể cứng đờ, đầu óc lập tức tỉnh táo. quá rõ giọng là của ai, là Cố Lại.

 

Cậu cùng lớp, nhầm ? phòng học của chúng cùng tầng lầu.

 

vùi đầu bàn, tai đỏ bừng. Trời ơi, lẽ nào lộ liễu quá ?

 

Có thứ gì đó đặt lên bàn : "Không bạn thích ăn gì, mua cho bạn bánh cupcake , bây giờ bạn ăn ? mở cho bạn nhé."

 

Loading...