Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, và Cố Lại ở bên .
Cuốn nhật ký về tình đơn phương dành cho cuối cùng cũng thể dừng bút.
Mẹ Lâm Thiển đối xử với , Cố Lại cũng đối xử với , cứ như những ngày tháng trải qua đây đều là một giấc mơ .
luôn kìm nước mắt mỗi khi họ đối xử với , Cố Lại liền đau lòng ôm dỗ dành: "Bé con, tâm trạng ?"
Mắt Cố Lại cũng đỏ hoe, với đây là những giọt nước mắt hạnh phúc.
Vì họ đều là những đặc biệt , mà thể sở hữu những như .
Mẹ ơi, nhất định là ?
Nhất định là nhờ thần tiên phù hộ cho con mới may mắn gặp như ?
Hồi cấp hai, vẫn ai yêu thương, khi tin tưởng sâu sắc một câu của Nietzsche trong sách.
Anh : "Thật , con cũng giống như cái cây, càng khao khát ánh nắng cao, rễ của họ càng vươn sâu xuống lòng đất tối tăm."
May mắn , bùn lầy của cuộc sống bao giờ nhấn chìm , đối mặt với thế giới tươi nhất.
Vào một ngày của năm 20 tuổi, tình cờ thấy một tấm ảnh kẹp trong cuốn sách của Lâm Thiển.
Trong ảnh hai , một là với mái tóc đuôi ngựa, trông vẻ trưởng thành hơn bây giờ một chút.
Người còn là Lâm Thiển, cũng buộc tóc đuôi ngựa, cô ôm vai tít mắt.
Cô trong ảnh trẻ trung như , cũng ở độ tuổi đôi mươi.
Nhìn kỹ thời gian ở góc bên , tấm ảnh chụp năm 2026. Đây là ảnh của ba năm ?
Thế nhưng màu sắc của nó hằn lên dấu vết của thời gian, nền ảnh ngả vàng như kể những năm tháng trải qua.
Anan
nghi hoặc rút tấm ảnh khỏi sách, thấy một đoạn chữ ở mặt tấm ảnh.
vô thức lên, xong chữ cuối cùng, đó ngẩn lâu.
Rất lâu đó, ôm mặt nức nở.
Tấm ảnh rơi xuống bàn học, mặt ngửa lên.
Lúc , ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu , căn phòng u tối cũng sáng bừng lên vài phần, ánh sáng cuối cùng dừng dòng chữ đó.
Trên đó :
"Người bạn yêu nhất của tớ, nếu cơ hội, tớ nhất định sẽ , yêu hơn bất cứ ai."
Kết thúc chính truyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lac-lac-tam-dong/chuong-12.html.]
Ngoại truyện: Cố Lại
Ở một quán ăn vỉa hè, một nhóm nam nữ thiếu niên mười mấy tuổi vây quanh một đàn ông trung niên chất phác, cho ông .
Người đàn ông trung niên nịnh nọt với trai cầm đầu đang gây khó dễ, ông đến đưa đồ ăn cho con gái ở thành phố, con gái dặn ông đừng gây sự.
Mà đồng phục của nhóm giống với đồng phục con ông đang mặc, nên đối mặt với sự gây khó dễ của đám nam nữ sinh , ông dám nhiều.
Ông chỉ mong chúng sẽ thấy chán mau chóng thả ông .
"Sao đôi giày bẩn thỉu thế , cũng bẩn, là đất.
Ông là phụ của ai ở trường chúng ? Trường chúng mà nhà như thế ?"
Một cô gái véo mũi: "Ông thối quá."
Người đàn ông trung niên tên con gái , chỉ chất phác với chúng, giải thích: "Đây là mùi của đất, trong thành phố nhiều nên các cháu quen thôi."
Cậu trai cầm đầu đá đồ trong chiếc gùi của đàn ông văng tung tóe khắp nơi: "Giày cháu bẩn , chú ơi, chú lau hộ cháu ."
Người đàn ông đáp: "Ơ, , chú lau cho cháu."
Cậu trai định duỗi chân thì khác một cước đạp bay xa.
Cậu trai đau đớn rạp đất gào lên: "Thằng nào mắt, sống nữa ? Dám đạp tao!"
Người đạp một tay đút túi đến mặt, bóng đổ xuống đầu, trai rõ mặt đạp .
"Lại, Lại."
Cố Lại xổm xuống: "Mày cũng gọi một tiếng 'chú' , Tạ Hạo, mày lấy cái mặt dày để lau giày cho mày thế?"
Cố Lại vỗ vỗ mặt Tạ Hạo: "Hay là chúng chơi đùa một chút nhé?"
Vẻ mặt Tạ Hạo lộ rõ sự sợ hãi, vội vàng : "Không, , , Lại."
Cố Lại đáp lời, trực tiếp nhấc bổng lên, khoác vai thẳng về phía .
Cậu trai phía Cố Lại đỡ đàn ông trung niên đang cúi khom lưng dậy, gãi gãi gáy ngại ngùng : "Chú ơi, cháu xin ạ, đừng chấp nhặt đám ngốc... đừng chấp nhặt đám trẻ con hiểu chuyện . Chú mau về nhà , bến xe sắp hết chuyến ạ."
Người đàn ông trung niên đầy ơn, lau mồ hôi trán: "Cảm ơn, cảm ơn cháu nhé, bạn học nhỏ."
Cậu trai nhặt những thứ rơi đất bỏ chiếc gùi của đàn ông, đó tiễn ông trung niên xa.
Sau đó, đút tay túi về phía Cố Lại, vài bước đầu về phía đám nam nữ sinh đang yên dám , hất cằm: "Các cũng cùng , Lại của chúng 'gặp gỡ' các một chút."
Trong con hẻm nhỏ, đám nam nữ sinh nãy còn ngông cuồng cực độ giờ đang xổm đất, liên tục sai .
Từ góc tường đầu hẻm tiếng động vọng , ngay lập tức, phần lớn ánh mắt trong hẻm đều đổ dồn về một chỗ.