Lúc , ông đang quỳ cũng nhẹ nhàng kéo tay áo nàng, dịu dàng :
“Lại đây, dập đầu tạ ơn Bệ hạ.”
Từ Vân Tê ông kéo đến lảo đảo, sự ngỡ ngàng trong mắt cũng theo đó mà tan biến.
, đây là Hi Vương phủ, mà là hoàng cung.
Từ Vân Tê lớn lên ở thôn quê, sự hiểu và kính sợ đối với hoàng cung giới hạn. Cho đến mấy ngày nay, tự trải qua sự tranh giành quyền lực trong hoàng thất, ở giữa núi đao biển lửa, tận mắt chứng kiến cảnh tương tàn, m.á.u chảy thành sông… trong lòng sinh vài phần mờ mịt và khốn đốn.
Sợ , ít nhiều cũng một chút.
Chỉ là những lo lắng và do dự đó, cuối cùng hình ấm áp, rắn chắc lúc nửa đêm sưởi ấm, xua tan.
Mà bây giờ, khi những lời của ông lão, nàng thể đối mặt với một sự thật.
Nàng sẽ là hoàng hậu mà Bùi Mộc Hành mong ?
Chính xác hơn, nàng sẽ là Thái tử phi mà trăm quan mong ?
Đáp án cần nghi ngờ.
Nếu cuộc ban hôn của tiên hoàng, Bùi Mộc Hành dù thế nào cũng sẽ cưới nàng.
Quanh quẩn , họ về điểm xuất phát.
Hắn vì lời hứa và trách nhiệm mà dần dần nảy sinh một chút tình yêu, cùng nàng vấp váp cho đến bây giờ. Sau lẽ còn vì nàng mà đối đầu với cả triều đình.
Quá khó .
Tiên hoàng băng hà, gông xiềng đè nặng lưng Bùi Mộc Hành gỡ bỏ.
Hắn cần tiếp tục thực hiện hôn ước đó nữa, thể lựa chọn hơn.
Lý trí thúc giục Từ Vân Tê từ từ khuỵu gối, chậm rãi quỳ xuống. Trán nàng chạm đất, nàng khẽ :
“Xin Bệ hạ thành .”
Trong đầu Bùi Mộc Hành như tiếng nổ vang, con ngươi sâu thẳm tối như vực sâu, lửa giận từ từ tụ giữa hai hàng lông mày, xoắn thành một tia sáng sắc bén. Hắn nén một bụng lửa giận chỗ phát tiết, mặt lúc đỏ lúc xanh. Đến cuối cùng, khi thấy câu “Xin Bệ hạ thành ”, tất cả sự tức giận và phiền muộn đều biến thành hoảng loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lac-hoa-trien-mong/chuong-405.html.]
Nói cái gì mà tìm ngoại tổ phụ sẽ an phận sinh cho một đứa con, nàng chỉ mong thể thoát khỏi cuộc hôn nhân thôi đúng .
Nàng lúc nào cũng phóng khoáng như , xoay là thể xoay .
Nàng lúc nào cũng thong dong tự tại như , bao giờ chịu giao lưng cho .
Hắn , ngày cuối cùng cũng đến.
Hoàng đế thấy thái độ của ba đối diện nhất quán như , sắc mặt trầm xuống. Ông về phía nhi tử:
“Hành nhi?”
Bùi Mộc Hành phản ứng. Hắn một , khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, trắng bệch bao giờ thất hồn lạc phách, còn chút huyết sắc nào như lúc .
Hoàng đế thấy mặt nhi tử còn chút thần sắc nào, vẫn một lời, là tức giận đến mức chịu cúi đầu, là dự định khác. Thực tế, nếu là đây, khi ông còn là Hi Vương, lúc chắc chắn sẽ ho vài tiếng, pha trò xua tay, đuổi ngoài là xong.
Tuy nhiên, ở vị trí nào thì lo việc nấy. Khi ông ở vị trí , ông thể nghiêm túc xem xét vấn đề .
Cái hố sâu ngăn cách lớn nhất từ đầu đến cuối giữa Từ Vân Tê và Bùi Mộc Hành.
Trải qua bao triều đại, từng hoàng hậu nào nghề y. Từ Vân Tê hết đến khác dùng hành động thực tế để chứng minh, nàng đối với chuyện hề nhượng bộ. Như , để nàng , thà đau một thôi, quả thực là lựa chọn thích hợp nhất.
hoàng đế là trọng tình trọng nghĩa.
Ông thực sự nỡ để Từ Vân Tê rời .
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, ông mở lời: “Chuyện trẫm sẽ cân nhắc kỹ lưỡng, lão gia tử cứ xuống nghỉ ngơi .”
Hoàng đế và Bùi Mộc Hành đều hề giữ , đối với ông mà , chuyện xem như gần xong .
Ông chậm rãi vịn cánh tay của Từ Vân Tê và Ngân Hạnh dậy, đó lướt qua Từ Vân Tê. Lông mi dày rậm của nàng che cảm xúc, nhưng ông nuôi nấng nàng từ nhỏ, tính cách của cháu gái . Ông nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay nàng.
“Rồi sẽ qua cả thôi…”
Ba mươi năm phiêu bạt khắp nơi còn qua , huống chi là tình cảm phu thê chỉ hơn một năm ngắn ngủi.
Bùi Mộc Hành sẽ sớm mới trong cung, còn nàng cũng sẽ gặp phù hợp hơn giữa chốn giang hồ rộng lớn.
Đã thấu sự đời dâu bể, trải qua lòng hiểm ác, ông thực sự coi chuyện nhỏ là gì.
Ba ông cháu cùng lùi vài bước, đó xoay khỏi điện.