Bùi Mộc Hành là chuyện gì cũng giấu trong lòng, là vì trong lòng hề công nhận, chỉ là vì lời hứa của quân tử mà thể thỏa hiệp.
Đương nhiên, nếu xét kỹ, thì cũng coi như trách nhiệm.
Ít nhất là trách nhiệm hơn vị Tuân các lão ở nhà bên cạnh.
Ngân Hạnh nghĩ đến Hi Vương phi ở Cẩm Hòa Đường, lộ vẻ lo lắng: "Bên Vương phi thì ạ?"
Vẻ mặt của Từ Vân Tê càng thêm thản nhiên, một mặt dùng lược chải tóc, một mặt đáp lời nàng : "Đây là chuyện tam gia tự xử lý, sẽ vượt quá phận sự."
Giữa chồng và nàng dâu, kỵ nhất là vượt quá giới hạn. Làm dâu thì nên vượt qua phu quân mà mạnh mẽ tranh cãi với chồng, chồng thì tay cũng đừng vươn quá dài, hai bên đều gạt nam nhân đáng lẽ chịu trách nhiệm nhất sang một bên, thực sự là vô cùng sai lầm.
Bùi Mộc Hành đón nàng về, chắc chắn sẽ thu xếp thỏa chuyện.
...
Hôm nay Tuân Duẫn Hòa vốn thời gian về phủ, thực sự là chuyện đó ồn ào quá mức, ông yên tâm, tìm hiểu rõ liên quan đến vợ con , cho nên đội mưa trở về. Khi đến phủ, ông thẳng đến hậu viện.
Đến cổng xuyên đường, một tiểu nha gác cửa, xa xa thấy ông bước tới, sợ đến mức vội vàng định , Tuân Duẫn Hòa dùng một ánh mắt nghiêm khắc ngăn nàng . Tiểu nha chỉ đành từ từ thu chân về, run rẩy quỳ xuống.
Một nha như , chủ tử trong phòng thì sẽ thế nào?
Sắc mặt Tuân Duẫn Hòa đen , hiệu một cái, hai hạ nhân bên cạnh lập tức lẻn , khống chế mấy nha và bà tử đang trực dọc hành lang. Tiếng mưa rơi tầm tã lớn, để che đậy tiếng động bên ngoài.
Tuân Duẫn Hòa đến ngoài cửa sổ chính phòng, con Tuân phu nhân và Tuân Vân Linh hề .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/lac-hoa-trien-mong/chuong-165.html.]
Tuân phu nhân gần đây ăn ngủ yên, sắc mặt ngày càng tệ, uể oải giường sưởi, nữ nhi lải nhải kể sự việc: "Vương phi tin đó yên , liền ép Vương gia cung xin thánh chỉ. Tam công tử là nhân vật như thần tiên, thể chấp nhận thê tử lộ mặt ngoài một nữ y, đúng là rụng cả răng. mẫu cứ chờ xem, bao lâu nữa sẽ tin truyền đến."
"Đã đến giờ Thân , tam công tử cầm thánh chỉ hòa ly về phủ , con sai hỏi thăm một tiếng..."
Tuân Vân Linh vén rèm lên, va một bóng cao lớn sừng sững ngoài rèm, đối diện với đôi mắt lạnh như băng của phụ , Tuân Vân Linh run rẩy, hồn bay phách lạc.
"Phụ ..." đầu gối Tuân Vân Linh mềm nhũn, quỳ xuống.
Tuân phu nhân run rẩy một cái, lập tức , thấy phu quân chắp tay lưng ở cửa, sợ đến mức từ giường sưởi trượt xuống đất.
"Lão gia..."
Sao ông về lúc ?
May mà hai họ ai nhắc đến ba chữ Từ Vân Tê, nếu thì trời sập mất.
Những ngày tháng lo sợ kinh hãi như thực sự thể chịu đựng nổi nữa, Tuân phu nhân trong lòng nghiến răng.
Tuân Duẫn Hòa lạnh lùng vén rèm bước , xuống chiếc ghế đối diện hai họ. Ông thản nhiên chằm chằm con họ, ánh mắt lộ vẻ lạnh: "Thì quả thực là do hai ?"
Lòng Tuân phu nhân lạnh toát, cẩn thận quan sát vẻ mặt của phu quân, xem ông vẫn chuyện của con Từ Vân Tê, chắc là đang trách hai họ thèm Bùi Mộc Hành. Phu quân bà xưa nay luôn tu dưỡng đức, sùng bái đạo Khổng Mạnh, ghét nhất là nữ nhân lén lút những chuyện mờ ám.
Những lời của nữ nhi chắc thấy hết, bây giờ giải thích cũng vô ích, chi bằng dùng chuyện để che đậy mục đích thực sự của họ.
Vì , Tuân phu nhân nhanh chóng dậy, kéo nữ nhi lên trách mắng: "Con cũng hồ đồ , Bùi Mộc Hành đó thành hôn, bệ hạ thích Tuân gia và Vương phủ kết , cho dù thật sự hòa ly, cũng liên quan đến chúng , con hà cớ gì còn vương vấn."