Ký Sự Đèn Cá Dẫn Hồn - Chương 45
Cập nhật lúc: 2025-06-28 01:30:47
Lượt xem: 106
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
11.
Tần Cơ không muốn dây dưa gì với Phong Đô thành, đôi mắt âm u đảo một vòng, định bụng rút lui.
Nào ngờ Tống Thao khẽ nâng mi mắt, gọi giật lại:
“Khoan đã.
Hôm nay ta tới đây còn một việc muốn nhờ ngươi giúp.”
Tần Cơ nheo mắt đầy ngờ vực, giọng đề phòng:
“Ta thì có thể giúp gì cho ngươi?”
“Tìm người.”
“Tìm người?
Ha ha ha, trên đời này còn có kẻ mà Phong Đô thành không tìm được sao?”
“Nếu tự tìm được, ta đã chẳng đến nhờ ngươi.”
Tần Cơ ngừng cười.
Thần sắc ả dần trở nên nghiêm trọng, bắt đầu ngẫm kỹ ẩn ý trong lời của Tống Thao.
“Ngươi muốn tìm ai?”
“Chiêm Thế Nam, sinh vào năm Giáp Tuất niên hiệu Khai Bảo, tháng Ất Hợi, ngày Canh Tý.
Từng là bổ khoái nha môn huyện Tân Kiến, phủ Hồng Châu.
Chết vào tháng Dương năm Đinh Dậu, niên hiệu Chí Đạo.”
Giọng Tống Thao trịnh trọng, nét mặt cũng nghiêm túc tuyệt đối.
Chính điều đó khiến Tần Cơ càng thêm cảnh giác, lập tức buột miệng:
“Ta chưa từng ăn hắn!
Khi đó ta vẫn còn là một con dê, chưa từng đến nơi ngươi nói!”
Đã là người chết, thì chắc chắn là linh hồn mất tích.
Ngay cả Phong Đô thành cũng không lần ra tung tích, thì nhiều khả năng hắn đã hoàn toàn tiêu tan giữa trời đất.
Tần Cơ đinh ninh rằng Tống Thao đang ngầm nghi ngờ mình.
Nhưng Tống Thao chẳng có ý ấy, chỉ khẽ cười:
“Ngươi từng giao dịch với ai, ta tra được.
Ta biết ngươi sinh từ thời Thành Thang, có bản lĩnh triệu hồn dẫn mộng.
Lần này chỉ là muốn nhờ ngươi tìm giúp mà thôi.”
Nói rồi nàng dừng lại một chút, bổ sung:
“Ta sẽ không để ngươi giúp không công. Sẽ có bù đắp xứng đáng.”
“Đền bù gì?”
Triệu hồn dẫn mộng là việc hao tổn nguyên khí, tốn công tốn sức.
Tần Cơ vốn giỏi mặc cả, tất nhiên không đời nào chịu làm không.
Tống Thao nghĩ một lát, liền đưa tay nhấc con chuột vàng trên vai xuống:
“Cho ngươi nó.
Kim Nguyên Bảo sống đã hơn bốn trăm năm, nếu ăn vào, có thể giúp ngươi tăng cường tu vi.”
“Cái gì?! Lan tỷ điên rồi à?!
Đừng đùa nữa, không được không được, ngàn vạn lần không được!!”
Bộ lông của Kim Nguyên Bảo lại xù hết cả lên.
Nó giãy đạp trong tay Tống Thao, mặt mày hoảng loạn.
Nhưng Tống Thao vẫn lạnh lùng ném nó sang cho Tần Cơ.
Kim Nguyên Bảo lập tức gào ầm:
“Ê! Tống Thao!
Ta chỉ ăn nửa đoạn ruột của ngươi, mà ngươi ghi hận đến tận bây giờ!
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Ta làm cháu trai cho ngươi suốt ba trăm năm, ngươi nói trở mặt là trở mặt?!”
“Không không không! Yêu vật như ngươi không được ăn ta!
Lan tỷ ơi! Lan tỷ ...ta sai rồi!
Ta móc ruột trả ngươi, đừng ăn ta!
Cứu mạng! A a a… Đừng ăn ta mà!!”
“Tống Thao!
Vô Thường Chủ sẽ không tha cho ngươi đâu!!!”
Tiếng mắng còn chưa dứt, Kim Nguyên Bảo đã bị Tần Cơ túm lấy, một ngụm… nuốt chửng vào bụng.
“Ồn ào. Một con chuột thôi mà lắm miệng đến thế, ngươi cũng giỏi nhịn thật đấy.”
Tần Cơ nhếch môi cười lạnh.
Rõ ràng, câu mỉa mai này là có chút ân oán cá nhân.
Triệu hồn dẫn mộng là pháp thuật tốn sức.
Tần Cơ ngồi xếp bằng trên đất, hao phí rất nhiều thời gian mà vẫn không triệu được người Tống Thao cần tìm.
Cuối cùng, ả mở mắt:
“Không có.”
Không có — nghĩa là linh hồn đã tiêu tan.
Tống Thao như sớm đoán được, chỉ khẽ gật đầu:
“Đa tạ.”
Nói rồi, nàng là người đầu tiên rời khỏi khu rừng âm u ấy.
Tiểu Liễu vẫn luôn lặng lẽ đi phía sau nàng.
Tống Thao xách theo đèn lồng, bước chân chậm rãi, bóng áo trắng nổi bật giữa màn đêm.
Chẳng rõ vì sao, dáng vẻ ấy lại toát lên sự vắng vẻ, cô đơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-su-den-ca-dan-hon/chuong-45.html.]
Không biết đã đi bao lâu, nàng bỗng dừng bước, quay đầu lại, thấy Tiểu Liễu vẫn đang theo sau.
Nàng liền đặt đèn lồng xuống đất, ra hiệu bảo Tiểu Liễu ngồi xuống.
Hai người ngồi đối diện, quỳ trên nền đất hoang lạnh, giữa họ chỉ cách nhau một chiếc đèn lồng hình đầu cá, ánh sáng mờ mờ.
Bàn tay Tống Thao thon dài, lạnh như băng.
Nàng khép hai ngón lại, nhẹ nhàng đặt lên cổ họng Tiểu Liễu.
Một luồng khí tràn vào, lạnh như băng.
Rồi cổ họng đã bị Tần Cơ làm hỏng của nàng, dường như trở lại như xưa.
Nước mắt dâng tràn trong khóe mắt Tiểu Liễu, nàng không nhịn được hỏi:
“Vì sao ngươi lại tha cho ả?”
Đôi mắt dài và hẹp của Tống Thao hơi cong lên, mang theo một tia trêu chọc:
“Ả ta tiêu hóa không nổi Kim Nguyên Bảo đâu.
Con chuột già đó điên khùng lắm, rất có thể sẽ cắn đứt ruột ả.
Cứ để chúng tự giày vò nhau vài ngày đã. Liên Khương sắp đến rồi.”
“Liên Khương là ai?”
“Người đến từ Ấn Đô. Nàng sẽ xử lý Tần Cơ.”
“Vậy… những linh hồn bị ả nuốt thì sao?”
Khuôn mặt Tiểu Liễu giàn giụa nước mắt.
Tống Thao khẽ thở dài, giải thích:
“Phong Đô là nơi sáu đạo luân hồi tụ hội, sống c.h.ế.t đầu thai đều có quy luật.
Đầu chim đuôi thú là nhân đạo, đầu súc vật đuôi rắn là súc sinh đạo.
Vạn vật cộng sinh, mỗi loài có căn cơ của mình.
Trời đất không thiên vị ai, đạo trời công bằng nhưng vô tình.
Số mệnh gặp tai họa, phá thì sống, không phá thì chết.”
Tiểu Liễu ngơ ngác nhìn nàng:
“Vậy… những người đã c.h.ế.t thì sao?”
“Tất nhiên đã ngồi thuyền sinh tử đầu thai mà sang kiếp khác rồi.”
Tống Thao bỗng nhớ lại, khi nàng thò đầu ra khỏi chiếc chum, dùng đôi mắt dê âm u lạnh lẽo nhìn xung quanh, thứ đập vào mắt nàng lại là gương mặt bình tĩnh, ánh mắt thản nhiên của Tô Miễn.
“Ngươi khác ả.”
“Nếu có duyên, ắt sẽ gặp lại.”
Trong mắt Tống Thao ánh lên nét cười, nhưng khi nhìn Tiểu Liễu, ánh mắt ấy lại dịu dàng đầy thương xót.
Nàng nói:
“Năm đó, Tào Tự Bạch giao ngươi cho Tần Cơ là vì ả ta chỉ đích danh ngươi.
Hắn chấp nhận chỉ là để tạm thời đối phó.
Cha ngươi... chưa từng thật sự muốn bỏ rơi ngươi.
Tiểu Liễu, ngươi là người có phúc.
Về sau sẽ sống lâu trăm tuổi, con cái ra làm quan, làm đại thần giữa nhân gian.
Còn ngươi, sẽ sống một đời như ý, an nhàn, giàu sang phú quý.”
Tiểu Liễu ôm mặt khóc nức nở:
“Nhưng mà... nhưng mà...”
Nàng khóc đến nghẹn lời, chẳng nói thành câu.
Song Tống Thao hiểu. Nàng dịu giọng an ủi:
“Đời người, chẳng qua chỉ là một giấc mộng lớn.
Khi ngươi về già, con cháu đầy đàn bên gối, ngoảnh lại nhìn cuộc đời mình, ngươi sẽ thấy bản thân đã có được rất nhiều.
Cố nhân rồi cũng như sương bụi, tan biến theo năm tháng, dần dần chẳng còn quan trọng.”
So với sự viên mãn sau cùng, những khổ đau đã qua... vốn chẳng đáng nhắc tới.
Đó là đạo lý Tống Thao muốn để lại cho Tiểu Liễu.
Chỉ là — nàng không nói tiếp, rằng mọi thứ trên đời, có cũng như không.
Dù là ngày xuân hoa nở, đêm sáng trăng soi, dù là khổ đau hay viên mãn, sau cùng cũng chỉ là bóng hoa trong gương, trăng nước đáy hồ.
Nàng là một quỷ tiên chốn Âm Ty — kẻ đứng sau gương ngắm hoa, chẳng thuộc về trần thế.
Bóng đêm dần buông.
Tiểu Liễu lau khô nước mắt, từng bước rời khỏi khu rừng.
Tống Thao tay xách đèn cá, áo trắng phơ phất, đứng từ xa lặng lẽ tiễn nàng.
Tiểu Liễu vừa đi vừa ngoái đầu lại.
Khi sắp sửa khuất bóng, nàng chợt lên tiếng:
“Cố nhân như sương bụi…
Vậy còn ngươi, thật sự buông được rồi sao?”
Tống Thao khựng lại, rồi bật cười.
Tiểu Liễu đúng là một phàm nhân chẳng dễ qua mặt.
Nàng có niềm tin của riêng mình, lại luôn cố chấp, luôn muốn rõ ràng.
Nàng dừng bước, đứng cách Tống Thao một khoảng không gần không xa, nghiêm giọng nói:
“Ta sẽ không quên.
Dù chàng chỉ xuất hiện trong một đoạn rất ngắn của đời ta... nhưng mọi điều tốt đẹp ta có, đều bắt nguồn từ chàng.”
Tống Thao khẽ cong môi, mỉm cười với nàng.
Giữa núi rừng yên tĩnh, quỷ tiên và phàm nhân — kẻ trước người sau, cùng xoay người bước đi.
Một người xuống núi, trở lại thế gian, đi đón lấy một đời trần thế viên mãn.
Một người tay cầm đèn cá, chuông dẫn hồn, áo trắng âm thầm, quay về Phong Đô thành — nơi thuộc về nàng.