Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 202
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:49:08
Lượt xem: 40
Trông cô ấy có vẻ rất lo lắng, hoàn toàn có thể tưởng tượng được rằng có người đã thực sự nói những điều đó với cô ấy.
Diệp Tuyền cười cười, trấn an cảm xúc hỗn loạn của cô ấy: "Ừ, chị biết."
"Nguyệt Lượng là một chú mèo mướp nhỏ rất thông minh và khéo léo. Nó dường như hiểu được những gì em nói. Nó rất giỏi tìm đường. Khi nó lớn lên, mỗi lần đi bộ về nhà đều có thể nhìn thấy nó. Bọn em lại cùng nhau đi đến ngôi nhà nhỏ em đã làm cho Nguyệt Lượng."
Nụ cười trên khuôn mặt Tiêu Nguyệt nhanh chóng chuyển sang vẻ buồn bã: "Nhưng nó đột nhiên biến mất một cách kỳ lạ. Em có hỏi những người xung quanh thì họ nói Nguyệt Lượng là mèo hoang nên đã chạy đi nơi khác rồi. Em lại không nghĩ như vậy."
"Em đi tìm Nguyệt Lượng đã mấy ngày nay rồi, bố mẹ rất tức giận. Mẹ em còn nói rằng bà đã thấy Nguyệt Lượng nên ném nó đi. Bà nói nếu em còn chạy ra ngoài tìm Nguyệt Lượng thì nhất định họ sẽ không cần em nữa... Nhưng em thực sự không để Nguyệt Lượng ảnh hưởng đến việc học tập của mình, em vẫn đang nỗ lực làm việc chăm chỉ."
Tiêu Nguyệt vô thức bịt tai lại, run rẩy, cố gắng cuộn tròn lại để tránh khỏi những lời buộc tội sắc bén hiện lên khắp nơi trong dòng ký ức của cô ấy.
Nguyệt Lượng nhảy xuống khỏi xe con, đi đến dưới chân Tiêu Nguyệt, nhẹ nhàng cọ cọ vào quần cô ấy.
Một hành động nhỏ đã đánh thức Tiêu Nguyệt, cô ấy quen thuộc đưa tay ra nhặt Nguyệt Lượng lên.
Tiêu Nguyệt hoàn toàn không biết tại sao giữa cô ấy và chú mèo nhỏ này luôn có một cảm giác quen thuộc mà không ai khác có thể xâm nhập vào được.
Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng giải thích: "Em biết nuôi mèo ở bên ngoài không tốt, em cũng rất muốn nuôi Nguyệt Lượng. Chỉ cần Nguyệt Lượng trở về, khi em lớn lên, em có thể tự làm việc để duy trì cuộc sống, em sẽ đưa nó về nhà nuôi. Nguyệt Lượng không phải chú mèo không ai muốn nuôi."
Đệm thịt của Nguyệt Lượng võ nhẹ vào mu bàn tay của Tiêu Nguyệt: "Meo!"
Đợi một lúc cũng không có ai mắng mỏ cô ấy.
Lời động viên thầm lặng trong cửa hàng bán đồ ăn khuya chính là sự bình yên mà cô ấy không thể tìm thấy ở bất cứ nơi nào khác, trong lúc nhất thời, Tiêu Nguyệt thâm nghĩ, nếu có thể luôn như vậy thì thật tốt.
Tiêu Nguyệt nhẹ nhàng khịt mũi: "Em không phải đứa trẻ giống như mong đợi của bố mẹ."
Nghe xong điều này, Du Tố Tố không khỏi chán nản.
Vân Mộng Hạ Vũ
Tiêu Nguyệt thực sự đã giữ lời hứa của mình nhưng cô ấy cũng đã thất hứa.
"Bọn họ còn dám mắng Tiêu Nguyệt. Đây là loại cha mẹ gì vậy? Họ coi con gái mình như món đồ chơi, không thèm quan tâm đến..." Cô ấy lại nhìn Tiêu Nguyệt, thấp giọng lẩm bẩm. Cô ấy cố ý lờ đi sự thật rằng bây giờ Nguyệt Lượng cũng đã trở thành quỷ, luôn cảm thấy hơi có lỗi.
"Em sẽ tìm được thôi." Diệp Tuyên nhìn chú mèo Nguyệt Lượng đang cố gắng cọ mình vào tay Tiêu Nguyệt, nói với cô gái nhỏ một cách chắc chắn. Tiêu Nguyệt ngẩng đầu lên, nở nụ cười trong nước mắt: "Cảm ơn bà chủ Diệp."
Bên ngoài cửa hàng bán đồ ăn khuya rất ồn ào, đã gần tới giờ mở cửa, Diệp Tuyền suy nghĩ một chút rồi bảo Tiêu Nguyệt bế con mèo lên lầu chờ.
Diệp Tuyền vừa đứng dậy, Tiêu Nguyệt liền đứng dậy, khẩn trương nhìn cô ấy: "Bà chủ cho em vào đây, em có thể giúp chị quét sàn và thu dọn bát đĩa được không?"
Có vẻ cô ấy sợ mình sẽ gây rắc rối, nhưng có lẽ còn có điều gì đó khác.
Diệp Tuyền trực tiếp hỏi: "Sợ cái gì?"
Diệp Tuyền cúi đầu chăm chú nhìn cô ấy, mỉm cười nhẹ nhàng như gió xuân thổi qua khiến người ta càng muốn đến gần và tin tưởng cô ấy hơn.
Tiêu Nguyệt càng không biết nói ra, cô gái nhỏ thì thâm đáp lại: "Bố em nói rằng không có tình yêu nào không có lý do và không cần được đáp lại. Em nghĩ em có thể giúp chị. Cảm ơn bà chủ Diệp đã cho em vào đây, cũng cảm ơn bà chủ Diệp vì đã sẵn lòng giúp đỡ em tìm Nguyệt Lượng."
Những đứa trẻ chưa từng cảm nhận được tình yêu thuần khiết của cha mẹ luôn được dạy rằng thế giới này thật sự rất tàn khốc và phức tạp, luôn thiếu tình yêu thương và không bao giờ trưởng thành một cách toàn vẹn nhất. Sự tử tế dù nhỏ nhất mà cô ấy không thể đáp lại cũng khiến cô ấy trăn trở.
Diệp Tuyên suy nghĩ một chút: "Đương nhiên cũng không phải không có lí do"
Hai mắt Tiêu Nguyệt dần mờ đi, cô ấy khẽ cúi đầu ngậm ngùi.
Du Tố Tố kinh ngạc: "Bà chủ?" Lúc nãy không phải cô còn cho cô ấy ăn súp sao? I
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-202.html.]
Diệp Tuyền mỉm cười xoa xoa mái tóc ẩm ướt của Tiêu Nguyệt: "Bởi vì Tiêu Nguyệt rất đáng yêu, là một cô bé biết cách ăn nói khéo léo lại tốt bụng, chị rất thích nụ cười của em."
Tiêu Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt càng lúc càng tươi sáng theo từng lời Diệp Tuyền nói ra.
Diệp Tuyền lưu lại một chút ánh sáng vàng tạo thành một tấm màng mỏng, kiềm chế âm khí thoát ra khỏi cơ thể Tiêu Nguyệt: "Như thế này đi, em có thể giúp chị mang đồ ăn cho thực khách ở cửa hàng một đêm, sẽ không tính lương, chị giúp em tìm lại Nguyệt Lượng xem như phần thưởng cho em nhé."
"Em sẽ làm việc thật chăm chỉ." Tiêu Nguyệt gật đầu đồng tình, rõ ràng là đã chủ động hơn rất nhiều.
Tiêu Nguyệt ôm lấy Nguyệt Lượng, do dự hỏi: "Có nên đưa chú mèo này lên lâu không?”
Cô ấy ôm lấy Nguyệt Lượng, có chút không nỡ buông tay.
Nhưng khi nói đến việc bưng bê đồ ăn, chắc chắn không thể để chú mèo chiếm giữ đôi tay của cô ấy được.
Diệp Tuyền bắt gặp ánh mắt của một người một mèo, tùy ý xua tay nói: "Có thể để nó nằm trên đầu em."
Nguyệt Lượng đã rất yếu, nhưng tạm thời không phải hoạt động quá nhiều, rời khỏi thực thể rồi ngồi trên đầu Tiêu Nguyệt cũng không sao cả. Không cần dựa vào thân thể, cũng không có cố ý lộ diện, người khác cũng sẽ không thấy có gì kỳ lạ.
Tiêu Nguyệt hoàn toàn không phát hiện ra có chuyện gì khác thường, cô ấy đưa tay lên đỉnh đầu, sờ lấy bộ lông mềm mại của Nguyệt Lượng, nhỏ giọng nói với nó: "Đừng cử động nhé."
Nguyệt Lượng lơ lửng trên đầu cô ấy như thể nó đã trở thành một mặt dây chuyền nhỏ. Đột nhiên có một cô gái xuất hiện ở cửa hàng bán đồ ăn khuya, thực khách có chút kinh ngạc: "Bà chủ, thân thích của cô lại đến giúp à? Kỳ nghỉ hè vừa rồi tôi không gặp lại Tiểu Phương, cô ấy sẽ không đến nữa sao."
"Ừ, Tiểu Phương mới nhập học, có chút bận rộn." Diệp Tuyền nhìn thoáng qua tay chân cứng ngắc của Tiêu Nguyệt, thản nhiên trả lời.
Các thực khách không hỏi chỉ tiết: "Đúng, đúng vậy, việc học quả thực rất quan trọng."
Vào một đêm thu ẩm ướt và lạnh lẽo, một bát súp thịt dê nóng hổi thơm phức sẽ sưởi ấm cơ thể và tinh thân của mọi người. Mùi thơm đặc trưng của thịt dê, vị béo hòa quyện vào kết cấu của thịt, thịt dê hâm chậm rãi tan chảy trong miệng, ngay cả người có tuổi cũng có thể ăn mà không ảnh hưởng đến răng lợi.
Dù ăn thịt dê vào mùa thu rất dễ bị nóng trong người nhưng thực khách lại không mấy quan tâm. Ăn thịt dê xong, bột khoai tây cùng súp thịt dê mêm mịn rất vừa miệng, còn có bánh vụn ngâm và nếp có vị lúa mì đặc, húp xong ai nấy đều ôm cái bụng tròn trịa đi ra ngoài.
Bất kể ai đến cửa hàng bán đồ ăn khuya đều có thể nhanh chóng hòa nhập với bầu không khí sôi động và thoải mái ở đây, ngay cả Tiêu Nguyệt đang đi lại giữa các bàn ghế cũng dần dần trở nên nhanh nhẹn trong từng bước đi.
Sau khi bữa ăn dần kết thúc, có người nhìn Tiêu Nguyệt đang tính tiên đi ngang qua, nghi hoặc hỏi: "Cô gái nhỏ này trang điểm sao? Sao tôi nhìn thế nào cũng cảm thấy cô ấy có chút trưởng thành nhỉ?"
"Có lẽ vậy." Diệp Tuyên ngơ ngác quay đầu nhìn Tiêu Nguyệt đang bưng bê đồ ăn.
Khi cô ấy mỉm cười, trên mặt cô ấy đột nhiên xuất hiện một chút thay đổi, nét trẻ con dường như có thay đổi một chút, trông trưởng thành hơn một chút, nhưng lại tựa như không có gì thay đổi. Bản thân Tiêu Nguyệt dường như cũng không nhận ra điều đó.
Diệp Tuyền cũng không lên tiếng nhắc nhở cô ấy, chỉ ngăn Tiêu Nguyệt lại, để cô ấy dọn dẹp và rửa bát đĩa trong gian bếp.
Sau khi Dã Hạc ăn xong bữa ăn khá trắc trở, anh ta dẫn Đại Kim xuống lầu, chuẩn bị chào tạm biệt mọi người.
Lúc sáng Vô Thường Thanh Giang tới, cô ấy đã đánh dấu Đại Kim, chỉ cần Đại Kim trở về nhà cũ sẽ có quỷ sai tới đón nó.
Vốn dĩ Trân Kim Bảo là nhân viên đầu tiên của cửa hàng bán đồ ăn khuya được hưởng đãi ngộ từ nhiều nơi Thành Hoàng có mặt, nhưng cuối cùng ông ấy lại không muốn về nhà, lần đầu tiên ông ấy trải qua các loại thủ tục như vậy, bây giờ đã trở thành Đại Kim trải qua những chuyện này.
Buổi sáng Đại Kim tiễn một nhóm bạn, khi xuống lầu, An An nhận thấy nó sắp rời đi, vội vàng đuổi theo, lao nhanh tới kéo xe chạy theo.
"Kiml"
Chiếc xe con đột nhiên tăng tốc khiến các thực khách giật mình, sau khi nhìn rõ phương hướng thì không nói nên lời, có chút buồn cười: "Tôi nói mà, người máy trí tuệ nhân tạo trong cửa hàng bán đồ ăn khuya rất giống bị thiểu năng trí tuệ, sau này chắc hẳn sẽ có chuyện không hay xảy ra mà thôi. Bà chủ Diệp, mau đến xem có chuyện gì đang xảy ra này?"
Diệp Tuyền nhấc xe đẩy lên quầy, bé An An bò về phía Đại Kim, vươn đôi tay ngắn ngủn ôm lấy nó: "Kim-"
"Gâu!" Đại Kim l.i.ế.m láp mặt cô bé, trên mặt bé An An xuất hiện đây nước bọt của chó, cô bé bối rối ngồi xuống nhưng vẫn nhớ vẫy tay tạm biệt nó.
Đại Kim nhanh chóng vòng qua bé An An, phát hiện Tiêu Nguyệt và Nguyệt Lượng đang ở trong phòng bếp. Nó lập tức đứng dậy, đặt hai chân sau xuống đất, vỗ nhẹ vào đầu chú mèo: "Gâu gâu!"