Kỹ năng sinh tồn, nữ đầu bếp xuyên không để diệt trừ ác quỷ - Chương 166
Cập nhật lúc: 2024-09-13 21:43:52
Lượt xem: 61
Đinh Hinh và Xuyên Thiêu đút cho mèo ăn cơm, tương tác qua lại, nhìn thấy nụ cười nhân viên của viện cứu trợ, cô không tự chủ được mà thấy phía sau phát lạnh.
Diệp Tuyền xem hết tất cả chiếc lồng khu mèo, đi một vòng rồi đứng lại ở cửa sau: "Đằng sau có phải cũng có mèo hay không? Hình như tôi nghe được có mèo kêu. Có thể đi xem một chút không?"
Nhân viên của viện cứu trợ ngồi trông coi ở cửa sau phẩy tay: "Làm sao có thể. Cô nghe lầm rồi, nhà kho đằng sau là phòng ở bây giờ của chúng tôi."
"Cô không nghe thấy sao?" Diệp Tuyền nhẹ giọng hỏi.
Loảng xoảng, loảng xoảng...
Trong tiếng vang yếu ớt của xích sắt bên trong lồng sắt, nhân viên của viện cứu trợ bĩu môi, hơi không kiên nhẫn: "Có lẽ là mèo hoang đang kêu."
Âm!
Bỗng nhiên có một lực rất lớn, tấm ngăn cửa sau đang khép hờ của nhà kho bị phá tan, nhân viên đang dựa vào cửa trong nháy mắt bị đẩy ngã.
“Gâu Gâu!"
"Meo meol"
Một đống chó mèo đông đúc cất tiếng kêu gào, phi nước đại như dòng lũ tiến vào nhà kho, nhảy lên trên lưng của nhân viên, ép tới.
Đám chó mèo ở phía sau vừa xông vào nhà khó mới vừa xuất hiện, nhóm chó mèo đang yên tĩnh bên trong lồng đột nhiên làm loạn, đụng vào chiếc lồng loảng xoảng, tạo thành tiếng chói tai vô cùng.
"Mẹ nó, bọn súc sinh này lại nổi điên làm gì!"
"Bà già nó, thành thật một chút đi!”
Một đám chó mèo phóng tới chỗ những chiếc lồng còn đang bị nhốt, một đám thì phóng tới chỗ các công nhân viên của viện cứu trợ.
Các công nhân viên của viện cứu trợ bị tấn công trước, vội vàng không kịp chuẩn bị, từng người đều vô thức lôi cây gậy ra, đánh bay động vật ở gân mình, đánh vào những chiếc lồng trên mặt đất, đe dọa chó mèo.
[I!! Lịch sử tái diễn]
[Mẹ nó! Chó mèo hoang thật hung dữ]]
[Thật là nhiều chó mèo... |
Bình luận trong Phát sóng trực trong nháy mắt xuất hiện đầy bình luận "! ! !", trong hỗn loạn, các công nhân viên của viện cứu trợ không ai còn có sức lực để chú ý đến điều này nữa.
Vân Mộng Hạ Vũ
"AI" Đinh Hinh và các nhân viên trạm cứu trợ cũng chưa từng thấy chó mèo có dáng vẻ hung ác như thế. Bọn họ chỉ có thể có ý đồ kéo nhau trốn đi, nhưng vừa mới cử động, lại phát hiện không có bất kỳ một con ch.ó mèo nào xông về phía mình.
Bọn họ ngơ ngác nhìn khung cảnh hỗn loạn này, trong chốc lát không kịp có chút phản ứng xem đã xảy ra chuyện qì.
Bình luận trong phát sóng trực tiếp hỗn loạn thành một đám, chó mèo mới xuất hiện hoàn toàn khác với chó mèo trong kho hàng, chúng đều là chó mèo hoang, nhưng bên trong đó cũng có ít con lông sáng, có mang vòng cổ trên cổ, rõ ràng là chó mèo nuôi trong nhà.
[Hình như tôi nhìn thấy tiểu quýt rồi! Trên người chú mèo gầy có vệt bụi xám đó, trước khi bị mất tiểu quýt rất sướng, suýt nữa thành con heo rồi, mới có mấy ngày mà lại gầy đi rồi, lông cũng đầy bụi bẩn... Quá thảm rồi đi. ]
[Có ai còn nhớ rõ trước đó có người nói, dưới tình hình bình thường mèo bị mất đi sẽ không vượt sông mà sang phía đối diện, trừ phi có người cố ý mang tới? Tiên tri đây rồi. ]
[Xuyên Thiêu còn nói không có chó mèo hoang, những này là cái gì! Dù nhìn thế nào cũng không giống bị giữ lại để triệt sản mà?]
[Không phải, bây giờ còn có người cảm thấy viện cứu trợ là người tốt sao? Tôi thấy còn không có bệnh viện!]
[Hơn nữa, ở trong viện cứu trợ, ngoại trừ mèo con vừa ra đời, không có một con mèo con nào. Mèo con vừa mới cai sữa là lúc đáng yêu nhất, cũng là lúc bán được tốt nhất. Bọn họ sẽ không vụng trộm xây nhà sau để gây giống bán chó mèo đấy chứ? Khó trách lại bị trông coi, ở bên ngoài đều là mèo bình thường. |
[Chờ chút! Các người nhìn khe hở đằng sau cổng, đó là m.á.u à? Không đúng, viện cứu trợ có vấn đề! "Trăm Vị Xuyên Thiêu đang lừa gạt mọi người!]
Trong dòng lũ động vật, chó mèo giống như có người dẫn đường, lách qua các cô và Diệp Tuyên. Chúng nó giống như hiểu được cái gì, chỉ nhe răng đạp xuống đất mặt, vây mọi người viện cứu trợ vào giữa, có ý muốn uy h.i.ế.p bọn họ, không cho phép rời đi.
Sau cơn hoảng sợ bất ngờ, rất nhiều hồn phách bị tàn phá leo thành công lên trên người các nhân viên của viện cứu trợ, các chấm sáng rơi xuống trên người chúng.
Trọng lượng vô hình nhưng lại nặng nề đè lên mọi người ở viện cứu trợ, những vết đốt vô hình xuất hiện lít nha lít nhít, làm cho người ta không thể động đậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-nang-sinh-ton-nu-dau-bep-xuyen-khong-de-diet-tru-ac-quy/chuong-166.html.]
Đại Kim dẫn Quỷ Hồn chó mèo và chó mèo còn sống chạy ra khỏi chiếc lông, chạy ở đầu cơn lũ động vật.
Đại Kim ngoắc ngoắc cái đuôi với Diệp Tuyền, tự giác đi ra ngoài lên xe, vào trong cơ thể một lần nữa.
Bạch Truyền Thiệu vẻ mặt tràn đây dữ tợn bắt đầu vặn vẹo, không duy trì được vẻ mặt vui cười hiền lành trước máy quay, anh ta cắn răng nghiến lợi có ý muốn đưa tay cào phía sau lưng: "Thứ gì..."
Diệp Tuyền nhìn âm khí quay cuồng mà cười cười, cô quay đầu xoa nhẹ đầu chú chó Đại Kim chạy từ ngoài cửa vào, Đại Kim cúi đầu ngửi ngửi cái đệm nó tha tới, từ trong đám mèo đang há miệng nhe răng vây quanh Bạch Truyên Thiệu, nó chọn chính xác ra một con mèo Tiểu Quýt có bộ lông toàn thân đều xù hết lên.
Tiểu Quýt bị bóp chặt phần da dưới gáy, trong một cái chớp mắt, nó lập tức dữ dằn duỗi móng vuốt muốn kêu gào: "Meo meol!"
Một giây sau, Diệp Tuyên dùng cái đệm ôm lấy chú mèo nhỏ. Tiểu quýt mơ mang nằm trên đệm tràn đầy hương vị quen thuộc, trong nháy mắt giọng của nó đổi sang nhẹ nhàng: "Meo..." Tiểu Quýt mở to hai mắt nhìn Diệp Tuyền, cái mũi nhỏ nhíu lại ngửi ngửi, giống như là nghĩ tới cái người này mỗi ngày đều có mùi hương thơm, là người quen của chủ nhân, cơ thể cuối cùng cũng yên tĩnh lại.
Diệp Tuyền lắc lắc Tiểu Quýt trước màn hình phát sóng trực tiếp: "Tìm được tiểu quýt nhà chúng tôi rồi."
Bình luận trong Phát sóng trực tiếp đã loạn cào cào, cuối cùng đợi đến khi có người nhớ ra ra thì nhanh chóng gọi Diệp Tuyên.
[Bà chủ Diệp! Chúng tôi báo cảnh sát, cô hãy cẩn thận! Viện cứu trợ có một đám đàn ông trưởng thành, cô và mấy người Hinh Hinh không đánh lại, người ngược đãi động vật không biết sợ đâu|]
[Cứu mạng! Cảnh sát mạng trước tiên đừng dừng buổi phát sóng trực tiếp này, lỡ như bọn họ ra tay, chúng ta đều sẽ ở đây nhìn chằm chăm! Hơn nữa tin tức có m.á.u đều là chứng cứ, tuyệt đối không được buông tha bọn họ|]
"Tôi sẽ chờ bọn họ tới." Diệp Tuyền vuốt ve mèo tiểu quýt, nhìn vẻ mặt nhăn nhó của mọi người trong viện cứu trợ, vẻ mặt thay đổi trong một cái chớp mắt: "Những người ở Viện cứu trợ này... Bùng phát bệnh hiểm nghèo, sẽ không làm người ta bị thương."
[?? ?] Bình luận trong phát sóng trực tiếp đều bị Diệp Tuyên nói một cách nghiêm túc đàng hoàng làm cho sửng sốt.
Nhìn kỹ, thật sự đúng là đừng nói đến việc làm tổn thương người khác, những nhân viên này giống như bị đau khắp cơ thể, bọn chúng giấy giụa giống như là bị cái gì ngăn chặn, còn không đứng dậy nổi.
Thiếu nữ cao gây xinh đẹp ôm chú mèo nhỏ, trở thành trung tâm bình tĩnh duy nhất trong kho hàng, đám dân mạng đang tim đập loạn nhịp, chậm rãi bình tĩnh trở lại.
Ở phía sau cùng, chó mèo què chân không chạy nhanh được, chúng chậm rãi từng bước một đi vào nhà kho, chen lấn mở tấm rèm ngăn cách ra. Mùi tanh hôi theo đám đông chó mèo đi vào tràn ngập ra ngoài, sau khi phá tan tấm ngăn, lộ ra một khung cảnh hỗn loạn.
Khung cảnh phía sau nhà kho vừa lộ ra, Đinh Hinh và nhân viên cửa hàng đều không nhịn được phun ra.
Đám cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp phân tích vấn đề về khe cửa, nửa tin nửa ngờ, cũng thở dốc vì ngạc nhiên.
[Đằng sau vốn không phải phòng trọ của bọn họ, làm sao lại có cảm giác sắp xếp giống nhà bếp vậy!]
[Đó là... Đó là loại thịt gì? Còn có da lông cùng móc sắt... Bọn khốn|]
Ánh đèn sáng ngời chỉ chiếu vào nửa phía trước nhà kho, ở khu vực đằng sau mờ tối, từng chiếc lồng chồng lên từng chiếc lồng, lông tóc vương vãi, mặt đất dinh dính một đống.
Nơi này không phải viện cứu trợ, là lò sát sinh những sinh mệnh bé nhỏ, gào thét ở khắp mọi nơi.
"Là cô...' Bạch Truyền Thiệu nghe được âm thanh cửa lớn mở ra, anh ta nhận ra được cái gì, cắn răng đứng lên, phóng tới trước màn ảnh phát sóng trực tiếp, có ý muốn đóng phát sóng trực tiếp lại.
Vừa chạy, Diệp Tuyền đã câm lên một cây gậy, đánh một cái đầu gối của anh ta.
"AI" Bạch Truyền Thiệu quỳ bịch xuống, đau đến nỗi toàn thân run rẩy.
Anh ta cắn răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Diệp Tuyền, trước mắt anh ta chợt bịt kín một lớp bụi sương mù, một số bóng dáng m.ô.n.g lung, càng ngày càng rõ ràng.
Bạch Truyền Thiệu thấy rõ ràng trong nháy mắt, toàn thân run lên: “A! Đừng tới đây!"
Một cái đầu lâu tới gần anh ta, nhãn cầu hư thối cùng với sọ não, vừa kinh dị vừa tàn khốc. Nó ác ý mở miệng đã nứt ra, móng vuốt cào một phát lên mặt anh ta: "Gào meol"
Bạch Truyền Thiệu khua tay loạn xạ: "Tao có thể đánh c.h.ế.t mày một lần thì có thể đánh c.h.ế.t mày lần thứ hai! Đừng tới đây! Ăn thịt mày! Hút khô m.á.u của mày!"
Anh ta đã không còn để ý tới phát sóng trực tiếp, hung ác hét lên ngăn cản những Quỷ Hồn quay lại sau khi chết, nhưng lại phát hiện bản thân mình không đụng được vào quỷ hồn.
"AI" Bạch Truyền Thiệu bị cào đến nỗi gương mặt vặn vẹo, sự can đảm khinh thường muốn g.i.ế.c c.h.ế.t Quỷ Hồn, dần dần biến thành sợ hãi.
Vốn là hình ảnh ngày xưa thích thưởng thức, khi âm nhạc nghe tiếng kêu thảm thiết, bây giờ đã trở thành thứ kinh khủng nhất.
Mọi người xem phát sóng trực tiếp không nhìn thấy thứ trong mắt của anh ta, đám cư dân mạng không hiểu chuyện gì, nhìn các công nhân viên của viện cứu trợ nổi điên.