Kỳ Án Truy Tung - Chương 186

Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:32:24
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong cơn mê là bóng tối sâu thẳm hồi kết. Bạc Nhược U giữa rừng cây chìm trong sương mù dày đặc, bốn bề là bóng dáng cành cây vặn vẹo như ma quái phủ lên mặt đất, gió lạnh quét qua, rét thấu tận xương khiến nàng cứng đờ thể nhúc nhích. Từ nơi xa xăm, thoang thoảng vọng về tiếng thê thiết của trẻ nhỏ. Đầu nàng đau nhức như sắp vỡ, cất bước nhưng đôi chân nặng trĩu, thể tiến tới. Bỗng, âm thanh lục lạc lanh lảnh vang lên dứt, như tiếng gọi ám ảnh, xoắn chặt lấy nàng như độc xà quấn quanh. Bạc Nhược U ngước mắt lên trời tối đen như mực, thấy bóng đêm càng lúc càng bao trùm, rừng cây trở nên cao lớn, vươn lên mãi, trong khi nàng thì càng lúc càng nhỏ bé, thể bắt đầu run lên, vô thức xổm xuống, ôm chặt lấy . Thế nhưng, tiếng lục lạc và tiếng bước chân chậm rãi vẫn tiến gần, ngừng, mỗi lúc một rõ ràng...

 

"Trán con bé nóng." Giọng Trình Uẩn Chi trầm đục, khàn đặc. Ông cầm cổ tay Bạc Nhược U, mạch tượng mà cau mày: "Mạch rối loạn, biểu hiện nhiễm phong hàn, nhưng xem khi lời khai hôm qua của Lý Thân, con bé chịu một đợt kích thích, chỉ là... phong hàn là nghiêm trọng nhất..."

 

Trình Uẩn Chi nàng đang mê man giường, trong ánh mắt chứa đầy xót xa, nhưng nửa câu, ông khựng . Hoắc Nguy Lâu nôn nóng hỏi, ánh mắt sắc bén: "Nghiêm trọng nhất là gì? Kính xin thẳng."

 

Trình Uẩn Chi khẽ thở dài, tay run run lấy khăn lau mồ hôi cho Bạc Nhược U. Dù nhắm mắt mê man, mí mắt nàng vẫn giật giật liên tục, tựa như đang trải qua một cơn ác mộng kinh hoàng. Ông lặng lẽ nàng, khóe môi khẽ mím , mãi vẫn cất lời.

 

Trái tim Hoắc Nguy Lâu như siết chặt, y trầm giọng: "Tiên sinh vẫn tin ?"

 

Trình Uẩn Chi thoáng ngừng tay, Hoắc Nguy Lâu một hồi lâu, nặng nề đáp: "Hầu gia bao dung chân tình với U U, tin chứ? Nếu , tiết lộ chuyện Lan Chu năm đó. Đêm hai tỷ gặp nạn, ai xảy chuyện gì, nhưng từ khi U U bệnh nặng suốt nửa năm trời. Bệnh của con bé chỉ là phong hàn chấn kinh đơn giản."

 

Ông cúi đầu nàng, vẻ mặt đầy đau đớn: "Khi đó, ý thức của con bé vô cùng mơ hồ. Con bé thường mê man cả ngày hoặc đến kiệt sức, đôi khi im lặng suốt mấy ngày câu nào. Một khi cất lời, những lời đều là mê sảng, hiếm khi tỉnh táo, thậm chí nhận cả phụ mẫu. Có , con bé mở mắt thét lên, sợ hãi trong nhà như xa lạ..."

 

Nghe đến đây, Hoắc Nguy Lâu như thứ gì đó lạnh buốt len lỏi lòng. Y nàng đang mê man, tưởng tượng một Bạc Nhược U mới năm tuổi mà trải qua những ngày dài trong cơn bệnh, cô đơn, sợ hãi. Y căn bệnh kéo dài còn mang một tên gọi khác, nhưng nếu gọi đúng tên, chính là... "điên loạn".

 

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu trở nên sâu thẳm: "Tiên sinh từng chữa một bệnh giống như ... hóa , chữa khỏi là U U."

 

Trình Uẩn Chi đành gật đầu, miễn cưỡng thừa nhận: "Phải."

 

Con ngươi Hoắc Nguy Lâu co rút, Trình Uẩn Chi tiếp tục: "Cũng bởi vì bệnh , lúc trong ngoài Bạc gia đều đồn đại rằng con bé ma nước nhập , tà ma ám ảnh. Cha con bé vì tìm cách cầu y chữa trị, mời đủ đạo sĩ, cao tăng cũng ích gì. Rồi họ lặn lội đến tận Lạc Châu, cuối cùng gặp t.a.i n.ạ.n đường."

 

Ký ức của ông dường như nghẹn . Trình Uẩn Chi cúi đầu, giọng khàn : "Sau đó, mang con bé rời xa kinh thành, triệt để cắt đứt ảnh hưởng, để ai nhắc đến những chuyện nữa. Ta dùng đủ cách chữa trị, kiên nhẫn kéo con bé khỏi cơn bệnh, nhưng căn bệnh dễ tái phát, nhất là khi bệnh đối diện với những ký ức chôn sâu. Vì thế, bao năm qua, luôn lo ngại việc con bé điều tra các vụ án liên quan đến trẻ nhỏ, sợ bệnh cũ tái phát. Gần đây thấy con bé vẫn kiên cường dù nghiệm thi vụ án ở huyện Thanh Sơn, tưởng ... nhưng khi con bé nhắc về vụ án ngoài thành, cảm thấy lo lắng."

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu, giọng trầm hẳn : "Hung thủ tìm , nhưng nếu U U trả cái giá để chân tướng... thà rằng nàng gì cả."

 

Y thể tưởng tượng, những năm tháng Bạc Nhược U lớn lên bên cạnh Trình Uẩn Chi gian nan đến mức nào, cũng hiểu vì Trình Uẩn Chi luôn nơm nớp lo sợ nàng chạm đến vụ án của . Trong mắt Hoắc Nguy Lâu ánh lên sự đau xót, y chậm rãi : "Tiên sinh, năm đó chữa khỏi, bây giờ cũng thể chữa khỏi. Nàng chỉ tạm thời bàng hoàng, nhất định sẽ phát bệnh ."

 

Trình Uẩn Chi lắc đầu: "Hầu gia rõ đấy thôi. Năm đó dốc hết sức chữa trị nhưng cũng chỉ coi như hồi phục phần nào. Căn bệnh nếu gặp tác động tương tự dễ tái phát, bình thường khác thường, nhưng khi ký ức và cảm xúc bùng phát thì thể kiểm soát. Chính vì ... mới sợ chuyện hôm nay."

 

Lời của Trình Uẩn Chi như mũi tên sắc bén ghim sâu lòng Hoắc Nguy Lâu. Lý trí y những gì ông đều lý, nhưng y vẫn thể níu lấy một tia hy vọng. Trình Uẩn Chi dậy: "Trước mắt tạm thời cần quá lo lắng, để kê đơn thuốc. Nếu thuyên giảm, đành dùng đến phương pháp châm cứu."

 

Hoắc Nguy Lâu vội gật đầu. Đợi Trình Uẩn Chi rời , y bên giường, siết chặt bàn tay lạnh ngắt của nàng trong lòng tay . Nhìn khuôn mặt Bạc Nhược U nhợt nhạt, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, y thấy bất lực hơn bao giờ hết. Chưa bao giờ y cảm thấy việc chờ đợi dài đằng đẵng đến .

 

Y dịu dàng vuốt mái tóc nàng, giọng nhẹ như gió thoảng: "U U... tỉnh ."

 

Bạc Nhược U trong giấc mơ thoáng cử động, run lên như giật . Hoắc Nguy Lâu im lặng, nhưng ngay khi tay y chạm trán nàng, đôi mắt nàng đột ngột mở .

 

Ánh của nàng mờ mịt, đầy nước mắt và hoảng loạn. Nhận bóng dáng y, nước mắt từ khóe mắt nàng lăn xuống, đôi mày thanh tú nhíu chặt, vẻ mặt bi thương thống khổ. Nàng bấu chặt lấy chăn, kéo lên che kín gần hết mặt, chỉ lộ đôi mắt ngấn nước, sợ sệt Hoắc Nguy Lâu. Y sững - nàng đang sợ hãi y!

 

Dù trong cơn ác mộng, nhưng phản ứng của nàng vẫn giống như khi đối diện với y thường ngày. Hoắc Nguy Lâu bỗng nhớ đến đêm nàng bắt . Y yên, định tinh thần, dám lên tiếng, chỉ lặng lẽ quan sát đôi mắt đẫm nước của Bạc Nhược U. Mặc dù nước mắt ngừng chảy, nhưng ánh của nàng đờ đẫn, dường như nhận y. Hoắc Nguy Lâu nín thở một lúc lâu, đắn đo việc gọi Trình Uẩn Chi, thì thấy Bạc Nhược U đột ngột thút thít nhắm mắt , tay từ từ thả lỏng, đầu nghiêng trong, trở dáng vẻ mê man như .

 

Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng kéo tấm chăn che mặt nàng xuống, nhưng trái tim y nặng trĩu. Trước đây, khi về những hành động khác thường của nàng lúc nhỏ, y chỉ nghĩ là nàng kinh hãi, giờ đây nhớ đến lời dặn của Trình Uẩn Chi, y thấy lo sợ điều thể trở thành sự thật.

 

Nhìn nàng đó, khuôn mặt xanh xao, trong y dâng lên nỗi sợ tên. Nghĩ đến cảnh Trưởng công chúa bệnh nặng quanh năm, Hoắc Nguy Lâu khỏi đau nhói lòng khi nghĩ đến cảnh Bạc Nhược U chịu đựng sự dày vò tương tự. Y nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng, khẽ thở dài, điều chỉnh góc chăn cho ngay ngắn, bên giường đợi Trình Uẩn Chi trở .

 

Khi Trình Uẩn Chi mang chén t.h.u.ố.c , Hoắc Nguy Lâu vội thuật tình trạng của nàng. Trình Uẩn Chi xong biến sắc, nhanh chóng chẩn mạch trầm giọng : "Cứ chờ con bé tỉnh tính tiếp."

 

Sau khi đút t.h.u.ố.c xong, cũng chỉ còn chờ đợi. Bên ngoài trời gần hoàng hôn, tuyết lớn ngừng nhưng mây đen vẫn dày đặc, trĩu nặng ở đường chân trời như báo hiệu đêm nay tuyết sẽ rơi. lúc , tiếng gõ cửa phủ vang lên.

 

Chu Lương vội mở cửa, thấy Minh Quy Lan và Ngô Tương đến, liền đưa hai viện của Bạc Nhược U. Trình Uẩn Chi và Hoắc Nguy Lâu tin cũng tiếp khách ngay tại noãn các trong viện của nàng.

 

Minh Quy Lan bước cởi áo choàng lông hồ ly, lo lắng hỏi: "Bạc cô nương ?"

 

Trình Uẩn Chi thở dài: "Nói thì dài lắm, mắt vẫn còn ."

 

Ngô Tương lập tức lo lắng: "Sao thành thế ? Nàng từng kể từng mắc một cơn bệnh nặng và quên chuyện năm đó, chẳng lẽ khẩu cung của hung thủ liền nghĩ đến chuyện cũ ư?"

 

Trình Uẩn Chi khổ sở đáp: "Cũng hẳn là , hôm nay con bé nhiễm phong hàn. Mấy năm bệnh nặng còn để mầm họa, nay nhắc chuyện cũ, chịu ảnh hưởng nên sinh khó chịu."

 

Minh Quy Lan , do dự : "Trình , năm đó phụ từng khám bệnh cho Bạc cô nương, ngài còn nhớ ?"

 

Trình Uẩn Chi khẽ gật đầu: " khám qua."

 

"Phụ cũng nhớ ." Minh Quy Lan vẻ mặt nghiêm trọng, : "Ông bảo... năm đó bệnh của Bạc cô nương quả thực khó trị, ngờ Trình chữa khỏi cho nàng."

 

Trình Uẩn Chi thêm: "Chủ yếu là nhờ khỏi kinh thành, thể con bé còn phục hồi ."

 

Lúc , Hoắc Nguy Lâu sang Ngô Tương: "Hung thủ khai nhận thế nào ?"

 

Ngô Tương nhanh chóng đáp: "Hắn khai cả . Minh công tử cũng xem qua khẩu cung, xác thực khác mấy so với năm đó. Ngoài , khai nhận trong mười năm nay gây bốn vụ án, cộng thêm Bạc Lan Chu và Văn Cẩn, tổng cộng sáu nam đồng sát hại. Trước mắt, nha môn vẫn đang thẩm vấn để rõ các chi tiết. Ngày mai sẽ dẫn đến xác nhận hiện trường các vụ án cũ, hy vọng tìm thêm nhân chứng, vật chứng. Gia đình các nạn nhân cũng cần liên hệ để củng cố chứng cứ, khi còn sơ sót sẽ tiến hành kết án."

 

Trình tự trong nha môn vốn phức tạp, nhưng Hoắc Nguy Lâu tin tưởng Ngô Tương. Dù , trong lòng y vẫn chút băn khoăn: "Năm đó bắt cả hai tỷ , khi nàng thoát , sợ hãi điều gì ?"

 

Ngô Tương suy nghĩ một hồi trả lời: "Điểm thì hỏi, nhưng chuyện với Hồ Trường Thanh. Huynh bảo vị nha sai từng phụ trách vụ án Bạc Lan Chu rằng khi Tiểu Bạc bệnh nặng, việc ai trong nha môn cũng , lẽ hung thủ cũng , hoặc nghĩ Tiểu Bạc thấy rõ mặt , nên lo sợ."

 

Lý Thân dù gây nhiều tội ác nhưng khai báo thẳng thắn, giấu giếm gì. Thế nhưng, năm đó bắt cóc cả hai tỷ , để bỏ mạng còn tỷ tỷ trốn thoát. Kẻ nào cũng sẽ lo sợ cô bé tố giác . Vậy mà Lý Thân chẳng hề đề phòng, trong lời khai cũng thấy nhắc đến sự e ngại nào.

 

Hoắc Nguy Lâu vẫn cảm thấy điểm khó hiểu, nhưng lời Ngô Tương cũng lý, nên chỉ : "Điểm vẫn cần hỏi thêm cho rõ."

 

Ngô Tương gật đầu, còn Minh Quy Lan về phía Trình Uẩn Chi, ngỏ ý: "Trình y thuật cao minh, nhưng nếu bệnh tình của Bạc cô nương khó chữa, tại hạ và gia phụ thể hỗ trợ thêm."

 

Trình Uẩn Chi cảm kích đáp: "Đa tạ hai vị lòng."

 

Bạc Nhược U đang bệnh, hai Ngô Tương tiện ở lâu, bèn cáo từ về. Khi họ rời , Lương thẩm từ trong phòng bước , vội báo: "Lão gia, Hầu gia, tiểu thư tỉnh ."

 

Hoắc Nguy Lâu và Trình Uẩn Chi lập tức phòng, quả nhiên thấy Bạc Nhược U tỉnh. Nàng vẫn còn yếu, sắc mặt tái nhợt, thấy hai bước , giọng khàn khàn: "Ta nhiễm phong hàn từ khi nào, bản cũng ."

 

Trình Uẩn Chi che giấu lo âu, dịu giọng trách: "Ta bảo , mấy hôm nay con trong tiết trời lạnh thế , nhiễm bệnh cho ?"

 

Bạc Nhược U gượng , khẽ : "Khiến nghĩa phụ lo lắng ." Rồi sang Hoắc Nguy Lâu: "Cũng cho Hầu gia nhọc lòng."

 

Hoắc Nguy Lâu bên giường, giọng trầm ấm: "Nàng còn cảm thấy khó chịu chỗ nào ?"

 

Bạc Nhược U giấu diếm: "Trong bủn rủn, đầu chút đau, cổ họng cũng đau rát. Ngoài gì. Chắc chỉ cần uống t.h.u.ố.c của nghĩa phụ vài ngày sẽ khỏi thôi."

 

Trình Uẩn Chi chẩn mạch cho nàng, thận trọng hỏi: "Có cảm thấy mơ hồ, khó nhớ chuyện ?"

 

Bạc Nhược U thoáng vẻ mặt nghiêm trọng của hai , thoáng ngẩn , đáp: "Không , nghĩa phụ đừng quá lo. Chỉ là phong hàn thôi, cộng thêm hai hôm nay lao lực nên mới đột ngột đổ bệnh, gì nghiêm trọng."

 

Dứt lời, nàng đầu cửa: "Lương thẩm , Ngô bộ đầu và Minh công tử đến thăm?"

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu: "Họ về , tin nàng bệnh nên đến hỏi thăm."

 

Bạc Nhược U mím môi, lặng lẽ hỏi tiếp, giọng khàn khàn: "Hung thủ khai nhận cả ?"

 

Hoắc Nguy Lâu kể lời Ngô Tương: "Ngô Tương và Tôn Chiêu vẫn đang điều tra. Nàng hãy an tâm dưỡng bệnh, tin tức gì mới, sẽ cho nàng ."

 

Bạc Nhược U buông áo choàng, mái tóc đen mượt buông chăn, nổi bật sắc mặt tái nhợt. Nàng Trình Uẩn Chi, giọng mang vẻ áy náy: "Nghĩa phụ... ạ?"

 

Lời dứt, khóe mắt nàng cay xè, Trình Uẩn Chi gật đầu, dịu dàng an ủi: "Nghĩa phụ . Con là đúng. Nếu năm đó con thoát , phụ mẫu con chỉ e đau lòng tột độ."

 

Ánh mắt Bạc Nhược U ngấn lệ, nghẹn ngào : "Nếu là ai khác gặp nạn, con thể cứu cũng chẳng , nhưng... nhưng đây là của con. Đệ khi đó chỉ mới bốn tuổi..."

 

Nói đến đây, nàng bưng tay che mặt, nước mắt lăn dài. Trình Uẩn Chi thở dài xót xa: "Nha đầu ngốc, ai trách con cả. Ngược , đều thấy mừng vì con trở về. Khi đó hung thủ là nam tử, con bé tí thế thoát nếu còn bảo vệ ?"

 

Bạc Nhược U im lặng, đôi tay vẫn che mặt. Trình Uẩn Chi : "Muốn cứ . Khóc xong , nghĩa phụ cho con nhắc chuyện nữa. Nay hung thủ bắt, coi như Lan Chu báo thù. Ngày khác chúng sẽ cùng mộ nó thắp nén nhang, chuyện xem như kết thúc."

 

Thấy thần trí Bạc Nhược U tỉnh táo, Trình Uẩn Chi như trút tảng đá đè nặng, thần sắc căng thẳng bấy lâu mới dần giãn . Ông tất nhiên chỉ mong nàng thể tự trấn an, tự trách quá nhiều. Nhìn sang thấy Hoắc Nguy Lâu lặng bên cạnh, ông liền dậy, để gian cho hai , cũng tiện để Hoắc Nguy Lâu an ủi nàng.

 

Hoắc Nguy Lâu bước đến, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nàng đặt bên cạnh. Bạc Nhược U cảm nhận ấm của y, nhưng vẫn giữ tay che mắt, để y thấy gương mặt thấm lệ. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu tối , y gì, chỉ khẽ nghiêng ôm cả nàng và tấm chăn lòng. Bạc Nhược U lập tức rúc mặt bờ vai y, tiếng nghẹn ngào vỡ òa từ cổ họng. Hoắc Nguy Lâu chỉ cảm thấy nơi nàng tựa dần ẩm ướt, trái tim nhói lên từng hồi đau đớn.

 

"Đừng tự trách nữa, nàng như , khiến và cả Trình cũng đau lòng," y khẽ thì thầm, một tay vỗ về lưng nàng.

 

Thân hình Bạc Nhược U run rẩy mạnh hơn, tiếng nức nở như nghẹn nơi cổ họng, lâu nước mắt nàng thấm ướt bờ vai Hoắc Nguy Lâu. Đây là đầu tiên y thấy nàng trong tỉnh táo, từng giọt nước mắt nóng hổi như rơi thẳng lòng, khiến y đau đớn thôi.

 

Bạc Nhược U dễ yếu lòng. Đợt tự trách phát tiết ngoài cũng khiến nàng nhẹ nhõm phần nào. Một lúc , nàng chầm chậm rời khỏi vòng tay y, Hoắc Nguy Lâu liền kéo tay nàng , hai gò má ướt nhẹp của nàng, nén mà đưa tay khẽ lau, cúi xuống hôn lên khóe mắt hai cái.

 

"Vừa nãy trong ác mộng nàng cũng , nàng nhớ ?" y hỏi, giọng dịu dàng.

 

Bạc Nhược U lắc đầu, đáp khẽ: "Không nhớ rõ."

 

Giữa đôi mày nàng vẫn còn vương vẻ buồn bã, Hoắc Nguy Lâu thấy thế càng lo lắng, sợ nàng còn đang mang bệnh, định đỡ nàng xuống nghỉ. Bạc Nhược U hiểu lầm y , vội vàng nắm lấy tay y. "Hầu gia định ?"

 

Hoắc Nguy Lâu sững , chợt mỉm , vòng tay ôm chặt nàng lòng. "Ta tất nhiên là cả."

 

Bạc Nhược U như an lòng, tựa gò má bờ vai y, cả bỗng mềm yếu, hiếm khi nàng dựa dẫm như thế. Hoắc Nguy Lâu xót xa nhưng cũng đành gì, khẽ cúi xuống, áp mặt má nàng mà hôn nhẹ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-186.html.]

Nụ hôn mềm mại dịu dàng, tựa như xoa dịu hết thảy nỗi đau và xao động trong lòng nàng, từng chút, từng chút hôn dọc theo khóe môi, sống mũi, đôi má trắng nhợt nhạt của nàng. Những nụ hôn như trút hết tình cảm trong lòng khiến sắc mặt Bạc Nhược U dần ửng đỏ, nỗi bất an trong lòng cũng tan biến tự lúc nào. Nàng nhắm mắt, cảm nhận từng động tác dịu dàng, thở chút bất , nhưng trong lòng dần bình tĩnh.

 

TBC

Hoắc Nguy Lâu hôn nàng tựa như mưa xuân, quét tan mù mịt trong lòng nàng. Cảm nhận sự dịu dàng từ y, nàng cảm thấy nhẹ nhõm phần nào, má dần thêm chút sắc hồng. Y hôn lên giữa đôi mày của nàng, dịu dàng : "Tối nay sẽ ở cùng nàng."

 

Nói xong, y còn trêu: "Mà tối nay lui qua khách viện nữa."

 

còn sức để đáp , nhưng ánh mắt nàng lóe lên một tia vui vẻ. Hai ân cần bên thêm một lúc, Trình Uẩn Chi và Lương thẩm mang bữa tối đến, tự tay đút t.h.u.ố.c cho nàng. Hoắc Nguy Lâu cũng tự đút từng thìa cháo cho Bạc Nhược U, thấy y chăm sóc nàng chu đáo như , Trình Uẩn Chi càng thêm an tâm.

 

Đêm đó, Hoắc Nguy Lâu quả thực rời . Y nghỉ tạm tháp quý phi trong phòng Bạc Nhược U, nhưng do giường nhỏ tiện xoay trở, y đến cạnh giường nàng. Bên ngoài gió lạnh gào rít, tuyết lớn rơi xuống, giữa đêm, Bạc Nhược U chợt tỉnh . Đến khi thấy y vẫn bên giường, nàng mới nhắm mắt, tiếp tục giấc ngủ an lành.

 

Hoắc Nguy Lâu hai đêm liền hồi phủ, trong phủ Quốc công gia cũng Bạc Nhược U bệnh. Sáng sớm hôm , Hoắc Khinh Hoằng và Phúc công công cùng đến Trình trạch thăm hỏi. Phúc công công thấy nàng xanh xao, rơm rớm nước mắt, còn Hoắc Khinh Hoằng thì ngạc nhiên, cảm thán rằng nàng là cô nương kiên cường nhất từng gặp, bệnh đến nỗi yếu nhược thế ?

 

Sau khi kể chuyện về Bạc Lan Chu, Hoắc Khinh Hoằng khỏi xúc động. hôm nay đến Trình trạch chỉ vì thăm bệnh, mà còn mang theo công vụ, lúc mới rõ với Hoắc Nguy Lâu: "Đại ca, trong cung tạm thời tra manh mối gì, nhà Vương Thanh Phủ cũng đều là kẻ an phận. Tiếp theo nên thế nào?"

 

Hoắc Nguy Lâu hai ngày nay đa phần túc trực bên Bạc Nhược U nhưng vẫn rời công việc. "Trong cung đang tra xét các cung nữ, thái giám và cấm vệ quân từng xuất cung trong 5 năm gần nhất, cùng với từ chức khỏi Thái Thường tự."

 

Hoắc Khinh Hoằng kinh ngạc: "Hằng năm đều nhiều cung nữ, thái giám rời cung, cấm vệ quân và Thái Thường tự cũng thường xuyên đổi, điều tra bao nhiêu cho đủ?"

 

"Tra án vốn tiêu tốn nhân lực, vật lực, nhiều manh mối lắm lúc mò kim đáy biển mà . Hiện chỉ mong thể tìm kẻ khả nghi, tránh để Trực Sử Ti uổng công vô ích."

 

Hoắc Khinh Hoằng càng hiểu rõ tính phức tạp của vụ án, dám ở lâu, vội cáo từ.

 

Bạc Nhược U ép ở Trình trạch dưỡng bệnh. Ngày thường nàng ít khi đau ốm, nhưng bệnh thì dễ hồi phục như nàng tưởng, Trình Uẩn Chi kê đơn t.h.u.ố.c dưỡng bổ, khiến bệnh càng lâu khỏi. Nàng chân tướng năm đó, lòng nặng nề hổ thẹn, còn bận rộn như , chỉ ngoan ngoãn dưỡng sức, thỉnh thoảng hỏi thăm tiến triển vụ án là thôi.

 

Hoắc Nguy Lâu sai Phúc Yên tìm một thị tỳ đến chăm sóc Bạc Nhược U. Y ở thêm ba ngày mới cung diện thánh, dặn dò sự chu . Đợt bệnh khiến nàng gầy sút, nhưng tinh thần cũng dần phục hồi, còn vẻ mỏi mệt như .

 

Ba ngày , Ngô Tương và Tôn Chiêu đến thăm nàng. Hoắc Nguy Lâu hôm cũng mặt tại Trình trạch, cùng cha con nàng tiếp hai trong chính sảnh. Việc Tôn Chiêu cũng mặt cho thấy vụ án sắp tất.

 

Ngô Tương : "Mấy ngày nay đều thuận lợi, chỉ là thể Lý Thân quả thật suy nhược, ngất xỉu khi thẩm vấn. Trong bốn gia đình nạn nhân, ba nhà ở kinh thành liên hệ , chỉ còn một gia đình họ Lưu, hiện gia chủ nhậm chức ở Đông Nam, ít nhất một tháng mới hồi âm ."

 

"Ba gia đình còn đều xác nhận, tình cảnh năm đó lúc hài tử mất tích phù hợp với lời khai của Lý Thân. Các nhà , bao gồm cả Bạc gia, quả thực đều từng đến Phi Vân Quan hoặc liên hệ với Đạo gia."

 

"Chúng cũng đến Phi Vân Quan thẩm vấn. Năm đó, Lý Thân khi trở về quan, hành tung bất định, lừa đảo tiền bạc để mua nhà ngoài thành. Quan chủ cũ của quan cũng rõ việc hành xử bất thường, nhưng do bệnh của khi đó nặng, vị quan chủ vẫn bao dung. Chỉ tiếc Bạch gia thôn năm xưa dỡ bỏ, tìm nhà cũ của Lý Thân, nơi án phát đầu tiên còn manh mối."

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu: "Vậy hiện tại thể định án ?"

 

Ngô Tương đáp: "Dù tìm tất cả địa điểm gây án đây, nhưng lời khai của Lý Thân khớp với tình tiết vụ án. Hắn tự thú, nắm rõ gia thế nạn nhân và thời gian gây án, chứng cứ đủ để kết án. Vụ án Văn Cẩn cũng sáng tỏ."

 

Bạc Nhược U bỗng hỏi: "Đã thẩm vấn chi tiết ? Liệu thể mưu hại thế nào ?"

 

Ngô Tương và Tôn Chiêu đều ngập ngừng, sang Hoắc Nguy Lâu và Trình Uẩn Chi, do dự. Hung thủ tàn nhẫn đẫm máu, Bạc Nhược U vì tự trách mà đau đớn ngừng. Nếu cảnh tượng cuối cùng của là khốc liệt thế nào, nàng sẽ càng thêm đau khổ.

 

Hoắc Nguy Lâu cũng đành lòng, nhưng y hiểu nàng. Nàng từng là ngỗ tác nhiều năm, vốn luôn truy cầu sự thật. Đây là vụ án của nàng, nếu cứ né tránh, vụ án khép mơ hồ, e rằng lòng nàng cũng thanh thản.

 

Hoắc Nguy Lâu trầm giọng :

 

"Cứ thẳng ."

 

Ngô Tương hắng giọng, thuật tỉ mỉ:

 

"Chúng dẫn xác nhận từng nơi liên quan đến các vụ án đây để phòng sai sót. Ngày đó, tiểu công tử và Tiểu Bạc lạc nhà ở chợ đèn hoa, nhưng nguyên nhân lạc vẫn rõ. Hắn kể rằng khi gặp hai , tiểu công tử đang cạnh một nhóm trẻ con nô đùa đường. Hắn tiến đến, hòa đám đông và tự nhận quen cha của các . Với vài lời giả dối, dễ dàng lừa cả hai. Sau đó, dẫn hai đến chỗ vắng vẻ, dùng mê d.ư.ợ.c để họ bất tỉnh."

 

Giọng Ngô Tương trầm xuống, cố biểu lộ quá nhiều cảm xúc để thể kể hết:

 

"Hắn sợ va chạm với đám đông nên dẫn các đến một ngôi miếu đổ nát - nơi Minh công tử từng bắt đây. Miếu hiện còn nữa, khi ở sườn núi vắng qua ban đêm. Hắn định đợi đến khi trời khuya, còn ai quanh đó mới mang hai về nhà. do chậm trễ quá lâu, các tỉnh dự định..."

 

Ngô Tương dừng một chút, tránh nhắc đến chuyện Bạc Nhược U tự chạy thoát một , tiếp tục:

 

"Hắn kể rằng lúc đó trói tay chân hai , nhưng dây lỏng . Trong lúc đuổi theo, tiểu công tử bắt ..."

 

Cổ họng Bạc Nhược U thắt , cố nén cảm giác hối hận tràn dâng. Ngô Tương hạ giọng:

 

"Sau đó, đưa tiểu công tử về nhà giữa đêm, lập đàn tràng để tế, cách thức tương tự như đối với Văn Cẩn... Trong mắt , việc lấy m.á.u là cách cung phụng cho Chân Thần. Hắn thậm chí còn từng dùng m.á.u của chính để hiến tế."

 

Trong thoáng chốc, hình ảnh t.h.i t.h.ể Văn Cẩn hiện rõ trong tâm trí Bạc Nhược U, nhưng gương mặt biến thành Bạc Lan Chu. Tim nàng quặn thắt, gương mặt tái nhợt , nhưng vẫn gắng gượng hỏi:

 

"Sau đó thì ?"

 

Ngô Tương hít sâu một đáp:

 

"Hắn giấu t.h.i t.h.ể tiểu công tử trong nhà suốt năm ngày. Khi trời đông giá rét, t.h.i t.h.ể dễ phân hủy. Năm ngày chính là lúc nhà tìm kiếm rầm rộ nhất. Đợi đến đêm thứ năm, mới đem t.h.i t.h.ể quăng xuống hạ lưu sông."

 

Kể xong, Ngô Tương lo lắng Bạc Nhược U. Nàng chỉ gật đầu, giọng phảng phất vẻ lạnh lùng xa cách:

 

"Ta hiểu . Vậy khi nào sẽ thăng đường định tội?"

 

Ngô Tương qua Tôn Chiêu, ông thở dài:

 

"Nhanh nhất cũng nửa tháng nữa... lẽ Lý Thân sẽ chờ tới lúc đó."

 

Thấy đều kinh ngạc, Tôn Chiêu giải thích:

 

"Lý Thân hiện giờ bệnh tình nghiêm trọng, hôm qua hôn mê thứ hai, cũng nóng như lửa đốt. Đại phu nội tạng của hỏng, như đèn dầu sắp cạn, hơn nữa cũng còn ý chí sống nữa. Có lẽ ngất sẽ thể tỉnh , cùng lắm là còn sống thêm mười ngày."

 

Nỗi đau âm ỉ dâng lên trong lòng Bạc Nhược U. Lý Thân mưu hại sáu hài đồng vô tội, nhưng cuối cùng tự lụi tàn vì bệnh tật, đây nào là sự trừng phạt mà nàng đáng nhận cho kẻ ác?

 

Nàng cố gắng hít một sâu, ép giữ bình tĩnh, hỏi:

 

"Vậy vì chỉ chọn các gia đình giàu trong kinh thành để tay?"

 

Ngô Tương đáp, giọng điệu che giấu nổi sự căm ghét:

 

"Hắn rằng hiến "tiên đồng" cho Chân Thần là những đứa trẻ trong các gia đình phú quý, từng chịu khổ sở, mới phúc phận sâu dày, dễ Chân Thần yêu thích. Hắn điên cuồng vì niềm tin lệch lạc đạo lý của riêng ."

 

Lời giải thích cũng giúp Bạc Nhược U giải đáp phần lớn nghi vấn trong lòng. Nàng nếu hỏi thêm chi tiết thể chỉ khiến bản thêm buồn phiền, mà Hoắc Nguy Lâu cùng Trình Uẩn Chi cũng nàng chìm đắm trong nỗi tự trách nữa. Sau khi bày tỏ lời cảm ơn đến Tôn Chiêu và Ngô Tương, Bạc Nhược U chỉ lặng lẽ yên, thêm một lời.

 

Thái độ trầm mặc của nàng khiến lo lắng, nhưng Bạc Nhược U kiên quyết gắng gượng, giọng dứt khoát:

 

"Giống như nghĩa phụ , chúng viếng mộ phụ mẫu , khi họ cũng hề chân tướng."

 

Trình Uẩn Chi gật đầu, đồng ý. Ngày hôm , cha con họ cùng Hoắc Nguy Lâu lên đường khỏi thành.

 

Sáng sớm hôm , ba chuẩn nhang nến, hương án, cùng lên đường. Sắc trời u ám những ngày bỗng quang đãng lạ thường, bầu trời trong xanh, mặt trời chiếu rọi cánh đồng tuyết trải dài mênh m.ô.n.g ngoài thành. Khi đến nghĩa trang Bạc gia, ba thẳng tới mộ phần phu phụ Bạc Cảnh Hành và nàng, Bạc Lan Chu. Đây cũng là đầu Hoắc Nguy Lâu đến viếng mộ họ, y cùng thắp ba nén nhang. Bạc Nhược U quỳ gối mộ, đốt văn tế, nhẹ giọng sự thật năm xưa. Trình Uẩn Chi đau lòng nàng, chỉ dâng đồ cúng đơn giản cùng vái lạy và xuống núi.

 

Trên đường trở về, Bạc Nhược U trầm ngâm , trong lòng uể oải, bao lâu tựa vách xe ngủ . Trình Uẩn Chi thấy , mới thở phào nhẹ nhõm.

 

Xe ngựa về đến Trình trạch, Bạc Nhược U vẫn còn mơ màng khi xuống xe, mặt hiện lên nét mệt mỏi. Hoắc Nguy Lâu bước xuống xe ngựa phía , tiến gần, dịu giọng :

 

"U U, cung một chuyến, lát nữa sẽ thăm nàng."

 

Bạc Nhược U gật đầu, ánh mắt còn chút mờ mịt, Hoắc Nguy Lâu cảm thấy lo lắng, nhưng Trình Uẩn Chi vỗ vai y trấn an:

 

"Hầu gia cứ yên tâm cung, chỉ là đêm qua con bé ngủ ngon. Bệ hạ chắc đang chờ ngài."

 

"Được, sẽ buổi chiều." Y nàng một hồi, mới xoay rời .

 

Bạc Nhược U dõi theo xe ngựa của Hoắc Nguy Lâu xa dần, đáy mắt dường như còn chút ngẩn ngơ. Khi , nàng thấy Trình Uẩn Chi đang bước cửa, bèn theo .

 

"Con về phòng nghỉ ngơi , cả buổi sáng chắc cũng đói . Ta sẽ bảo Lương thẩm mang bát canh đến cho con," Trình Uẩn Chi dặn dò.

 

Bạc Nhược U nhẹ gật đầu, bước về tiểu viện. Trình Uẩn Chi cũng gọi Lương thẩm.

 

Một lúc , Lương thẩm bưng bát canh hạt sen tới khuê phòng Bạc Nhược U, cửa gõ nhẹ, nhưng thấy ai đáp . Bà khẽ nhíu mày, đẩy cửa trong.

 

"Tiểu thư, ngủ ? Dùng chút canh hạt sen hãy ngủ tiếp..."

 

Nói đến đây, bà ngước mắt lên giường, nhưng giường trống , thấy bóng dáng Bạc Nhược U.

 

Lương thẩm sững , ánh mắt lướt quanh phòng, lòng dấy lên chút bất an. Bà nghĩ thầm, chẳng lẽ tiểu thư mới ngoài?

 

lưng chuẩn tìm, thì bất chợt thấy tiếng động nhỏ xột xoạt vang lên trong phòng yên tĩnh. Âm thanh mơ hồ và đứt quãng, như từ nơi đóng kín vọng .

 

Lương thẩm dừng bước, đảo mắt kỹ các góc phòng. Tiếng động vang lên, rõ ràng hơn. Ánh mắt bà bất giác dừng ở chiếc tủ cao kê sát tường, bên trái giường ngủ của Bạc Nhược U.

 

Bà khẽ cau mày, từ từ bước đến tủ. Tiếng động bên trong vẫn vang lên, mỗi bước bà tiến gần hơn, âm thanh càng rõ rệt. Bàn tay bà run run, nhưng lấy hết can đảm kéo cửa tủ .

 

Một tiếng "cạch" khẽ vang lên khi cánh tủ mở. Lương thẩm chợt sững, thở tắc nghẹn. Trước mắt bà là cảnh tượng thể tin nổi, bát canh hạt sen trong tay rơi xuống đất, vỡ tan. Đôi mắt bà mở to kinh hãi, nỗi sợ hãi dâng tràn đến tột đỉnh!

 

 

 

 

Loading...