Kỳ Án Truy Tung - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-11-01 07:32:02
Lượt xem: 30
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên nguyệt hồ, gió êm sóng lặng, nhưng lời Bạc Nhược U cất lên tựa như một viên đá rơi mặt hồ tĩnh lặng, gợn sóng lập tức nổi lên trong lòng Hoắc Nguy Lâu. Ánh mắt y rơi lên nàng, ánh sáng trong mắt khi tỏ khi mờ.
"Làm để dẫn ?"
Bạc Nhược U đáp: "Hung thủ ẩn núp trong vườn, thể là nô bộc phụ trách quét dọn, hoặc là thuần dưỡng chuyên chăm sóc chim. Hiện nay, động thái của nha môn đều trong giám thị âm thầm của . Chúng ở ngoài sáng, ở trong tối. Biện pháp gọn gàng nhất chính là dụ ; nếu cứ chờ đợi thêm, dù cơ hội hành hung, nhưng cũng sẽ tìm cách trốn thoát."
Nàng trầm tư, về phía chú chim tước c.h.ế.t đặt trong lồng. "Hung thủ dùng cách để trả thù, chắc hẳn chuẩn kỹ. Trước đây Diệp Phỉ phòng , nên mới dễ dàng tay thành công. Nếu hung thủ mưu hại khác, sẽ thế nào?"
Việc tái hiện cảnh tượng t.h.ả.m khốc của Triệu gia năm xưa là điều dễ dàng. Bạc Nhược U nghiệm qua vô xác c.h.ế.t, chứng kiến ít vụ án, nhiều suy đoán phương thức hung thủ gây án, khó tránh khỏi đoán định động cơ, suy nghĩ cách từng bước mưu hại khác để tìm sai sót. Lúc , nàng cũng thử qua lăng kính của hung thủ mà dự đoán.
"Phương pháp tàn nhẫn vô cùng, hẳn là thấy nạn nhân đau đớn mà c.h.ế.t. Do , đầu tiên cần thời cơ thích hợp để khống chế mục tiêu mà gây tử vong ngay. Hạ độc đ.á.n.h lén đều thể là phương thức chọn. Ngoài , cần tìm một vật thích hợp để gõ nát xương cốt hại, khiến nạn nhân đau đớn đến c.h.ế.t, chuyện cũng dễ gì."
Bạc Nhược U về phía đám nha sai cách đó xa, nhíu mày : "Việc quả là khó khăn, hiện tại trong vườn nha sai canh gác, nếu thả hai Liễu Thanh về, tất tăng cường nhân thủ. Hung thủ tay trong tình huống cũng dễ dàng."
Hoắc Nguy Lâu nàng lẩm bẩm, mặt lộ vẻ trầm tư nhưng tiếp lời, chỉ : "Mấy Liễu Thanh năm đó tuy rõ Triệu gia g.i.ế.c là ai, ai là kẻ sống sót, nhưng nếu hung thủ là còn sống của Triệu gia, vì bọn họ nhận ? Dù hơn mười năm trôi qua, diện mạo đổi cũng đến mức khác biệt. Năm bọn họ, một ai nhận hung thủ, chuyện thật khó hiểu."
Đáy lòng Bạc Nhược U khẽ nhúc nhích, nàng : "Trước đó nhắc đến việc Triệu gia còn sống thể vết bỏng . Có nên dùng điểm để tra xét trong vườn ? Nếu tra mà thu hoạch gì, lẽ hướng điều tra của chúng sai. Người Triệu gia còn sống chắc chắn liên quan đến vụ án, nhưng nhất thiết là hung thủ."
Việc tra xét bộ khu vườn quá khó. Nếu phát hiện ai đó vết bỏng, đó sẽ là kẻ tình nghi lớn nhất. Ngô Tương , mắt sáng rực Hoắc Nguy Lâu, chỉ cần y gật đầu, liền lập tức bắt .
Thế nhưng, Hoắc Nguy Lâu : "Không nên vội sưu tra, nếu tra ngay lúc chẳng khác nào ngầm báo cho hung thủ rằng chúng hiểu rõ về trận hỏa hoạn ở Triệu gia năm đó. Nếu tìm chứng cứ, cũng chỉ là bứt dây động rừng."
Dừng một chút, y tiếp lời: "Hung thủ trong án tâm tư kín đáo, dùng huyết tước để tín hiệu như thể đang thách thức chúng tìm . Ta e rằng vết thương nào rõ ràng để nghi ngờ, hoặc khi chuẩn sẵn đối sách."
Bạc Nhược U nghĩ đến việc hung thủ từng cố ý gài đinh quan tài để giá họa cho Tống Trung Minh, nhằm điều nha sai để g.i.ế.c Diệp Phỉ. Điều cho thấy tâm trí của kẻ hề tầm thường, đáy lòng nàng khỏi trầm xuống, trong khoảnh khắc vẫn nghĩ kế sách vẹn nào.
Thấy vẻ mặt nặng nề của nàng, Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng : "Không cần quá lo lắng, những gì nàng lý, chúng thể dụ ."
Đôi mắt Bạc Nhược U bừng lên tia hy vọng. " nên an bài thế nào đây?"
Bạc Nhược U tuy ý niệm nhưng tạm thời vẫn nghĩ kế sách hảo. Hoắc Nguy Lâu khẽ nhếch môi : "Hung thủ thông minh giảo hoạt, càng dễ nảy sinh sự tự tin quá đà, lợi dụng điểm để bố trí cũng quá khó."
Y sang Ngô Tương: " canh giữ chặt chẽ tất cả trong vườn, đợi Tôn Chiêu thẩm vấn xong, liền đưa Liễu Thanh cùng Trần Mặc tới."
Ngô Tương lập tức nhận lệnh, hỏi nha sai canh giữ trong vườn về lai lịch của huyết tước. Nha sai đáp: "Đã hỏi qua, đây là huyết tước nuôi trong vườn. Đêm qua, huyết tước thả rừng, kịp bắt về lồng, sáng nay phát hiện một con c.h.ế.t. Bọn hạ nhân mới mang xác nó lồng, đếm thì xác thực thiếu một con."
"Sư phụ nuôi chim rằng những con huyết tước linh tính, dễ hoảng loạn. Người thường dù rừng cũng khó mà bắt chúng. Thực , bọn họ thả chim trong rừng cũng ngờ hung thủ sẽ để bắt. Các sư phụ thuần chim từ đêm qua đến sáng sớm nay đều nhân chứng, ai trong họ là kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t huyết tước."
Hoắc Nguy Lâu trầm giọng :
"Hung thủ chắc chắn thuần dưỡng chim."
Y sang Bạc Nhược U.
"Lúc nàng xem hồ sơ vụ án, ngoài sư phụ ảo thuật họ Tiền, hai sống sót còn ghi chép tỉ mỉ nào ?"
Bạc Nhược U lắc đầu:
"Không , cũng chẳng dòng họ, chỉ là tên gọi trong gánh hát."
Hoắc Nguy Lâu xoay quan sát một lượt xung quanh. Vì trong vườn xảy sự cố, hạ nhân đều dám bừa bãi, khắp nơi tĩnh lặng như tờ. Đôi mắt y bỗng sắc bén, tựa như giờ đây mới thật sự chú tâm vụ án.
"Xem còn gặp hai ."
Y sang Ngô Tương:
"Canh giữ khu vườn thật chặt, nhất là đến mức nước chảy cũng lọt."
Vẻ mặt Ngô Tương trở nên nghiêm nghị:
"Hầu gia yên tâm, một con chim cũng bay thoát ngoài!"
Hoắc Nguy Lâu liếc huyết tước c.h.ế.t trong lồng sắt, đó cùng Bạc Nhược U rời . Khi xe ngựa, Bạc Nhược U khẩn thiết y:
"Hầu gia tính toán trong lòng ?"
Hoắc Nguy Lâu kéo nàng sát bên, khẽ:
"Sao nàng tính toán?"
Bạc Nhược U nghiêng đầu y chốc lát, đáp:
"Ta cũng rõ thế nào, nhưng Hầu gia dường như luôn giấu kín chuyện, khiến cảm thấy Hầu gia kế hoạch."
Hoắc Nguy Lâu khẽ , trong ánh mắt thoáng nét mãn nguyện. Y đưa tay ôm nàng lòng, hôn nhẹ lên trán nàng hỏi:
"Vậy nếu kế sách, nàng sẽ thất vọng ?"
Bạc Nhược U đặt tay lên vai y, chăm chú , :
"Chẳng lẽ lầm ? Hầu gia từ khi theo đến nha môn vẫn để tâm vụ án cho lắm, chỉ coi như việc công thường lệ. lúc nãy, Hầu gia mới thật sự chuyên chú..."
Đôi mắt đen láy trong suốt của nàng lấp lánh, che giấu lời nào. Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng sáng lên, bất ngờ, y cúi thẳng mắt nàng:
"Sao nàng ?"
"Vụ án tầm thường, Hầu gia chỉ điều tra qua loa, nhưng hung thủ ngông cuồng nhạy bén, khiến Hầu gia càng quyết tâm bắt cho kỳ ."
Bạc Nhược U chần chừ một chút, cảm thấy vẫn diễn đạt đủ ý. Nàng Hoắc Nguy Lâu luôn tận tâm trong việc, nhưng đối thủ càng giảo hoạt, y càng hứng thú truy bắt. Sự khác biệt rõ ràng, nếu là đây, nàng chắc nhận , nhưng giờ đây, ánh mắt nàng vô thức dõi theo y, biểu hiện của y nàng đều nhạy bén cảm nhận.
Hoắc Nguy Lâu bật khẽ, nhẹ nhàng đặt môi lên trán nàng. Ánh mắt y chút d.ụ.c vọng, mà chỉ là niềm vui ấm áp, ôm nàng lòng, y :
"Thật , kế sách."
Đến nha môn, Tôn Chiêu lúc thẩm vấn xong Trần Mặc. Thấy Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U trở về, Tôn Chiêu bẩm báo:
"Thẩm vấn Trần Mặc, lời khai của cũng khác Liễu Thanh là bao. Phu phụ Triệu ban chủ hài tử, nhưng dạy dỗ nhiều tử. Khi đến kinh thành, họ dựa tạp hí Triều Châu để thu hút khách, từ đó kiếm chút đỉnh. Sau , Triệu ban chủ nhận nuôi các cô nhi lưu lạc, đều là trẻ nơi nương tựa vì nạn đói kéo dài ở Tây Bắc mà tràn về kinh thành. Bọn họ Triệu ban chủ thu nhận, học diễn, tập võ, nhưng do điều kiện khó khăn nên vài năm, Triệu ban chủ để các tử lớn tuổi rời gánh hát tự lập kiếm sống."
"Không ngờ đời bao lâu, các tử chịu nhiều khổ sở, dần sinh lòng oán hận Triệu ban chủ. Theo lời Trần Mặc, họ gặp một vị "ân nhân" bến tàu, giảng đạo, cho họ lương thực và tiền bạc mà yêu cầu gì. Trần Mặc bản mấy hứng thú nên chẳng nhớ rõ vị "ân nhân" giảng gì, nhưng vẫn cho rằng ân nhân là thần thánh, thể ban phước bảo hộ."
"Thời gian trôi qua, sự oán hận với Triệu ban chủ càng chất chứa trong lòng bọn họ. Cuối cùng, họ bàn kinh thành để g.i.ế.c sạch của Triệu gia ban. Thuốc độc họ mua ở tiệm tạp hóa gần đó, vì giá cao nên chỉ mua ít, nhưng với hiểu địa hình, việc bỏ t.h.u.ố.c đối với họ khó. Kẻ g.i.ế.c đầu tiên là Giang Hành, hiện giờ 25 tuổi, năm đó 11 tuổi, lớn nhất trong bọn. Giang Hành sùng bái vị ân nhân , tin rằng việc họ là theo lời Bồ Tát, sẽ ban phước."
Tôn Chiêu tiếp:
"G.i.ế.c xong vài , bọn chúng hoảng sợ, quyết định phóng hỏa để phi tang. Hôm liền trốn khỏi thành, sống lén lút trong thôn gần đó. Sau khi thấy sự việc trong thành ầm ĩ, chúng dám về mà chạy thẳng tới Lạc Châu, lang bạt ở hí lâu."
Hoắc Nguy Lâu cùng Bạc Nhược U xong, tia nghi hoặc cuối cùng trong lòng cũng gỡ bỏ. Những đứa trẻ Triệu ban chủ thu dưỡng khi chỉ mới bảy, tám tuổi, bắt đầu hiểu về thế sự, thường xuyên chứng kiến khổ cực nhân gian, trong lòng chỉ nghĩ đến sinh tồn, bản năng cầu sinh lớn hơn cả nhận thức thiện ác. Triệu ban chủ cứu mạng bọn chúng, nhưng bọn chúng cảm kích, ngược ba năm yên bình, khi chịu khổ, chúng đem nỗi khuất nhục hóa thành hận thù đối với Triệu ban chủ. Thêm đó là cái gọi là kinh Bồ Tát, khiến chúng càng an tâm mà điều ác.
Hoắc Nguy Lâu sang hỏi Bạc Nhược U:
"Hồ sơ ghi tên của hai ?"
"Một là Du ca nhi, là Hoa ca nhi."
Bạc Nhược U nhớ rõ, đây chắc hẳn là tên do Triệu ban chủ đặt, ở chốn phồn hoa, những tên phổ biến.
Hoắc Nguy Lâu Tôn Chiêu:
"Đi hỏi Liễu Thanh, hai cùng với Tiền sư phụ năm đó bao nhiêu tuổi, dung mạo , đặc điểm gì nổi bật ."
Tôn Chiêu nhận lệnh rời , Hoắc Nguy Lâu dặn dò Tú Y Sứ bên cạnh:
"Bảo Lộ Kha tới gặp ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-165.html.]
Tú Y Sứ vội vàng rời . Bạc Nhược U nghĩ đến Lộ Kha khả năng giả giọng khác, ánh mắt nàng chợt sáng, rõ liệu Hoắc Nguy Lâu dùng chiêu tương tự .
Rất nhanh, Tôn Chiêu , tay cầm bản lời khai đưa cho Hoắc Nguy Lâu. Y lật xem, đáy mắt dần ánh lên vẻ hiểu rõ.
"Hoa ca nhi năm đó tròn bảy tuổi, Du ca nhi chỉ mới bốn tuổi, còn Tiền sư phụ 31, 32 tuổi. Ba dung mạo đều tầm thường, vết sẹo vết bớt nổi bật. Giờ gặp , bọn họ chỉ thể nhận Tiền sư phụ."
Nam hài bảy, tám tuổi chỉ hình thành nét tướng, còn hài đồng bốn tuổi vẫn là đứa trẻ. Thời gian qua 14 năm, nếu hai mặt họ, khó nhận nhất hẳn là Du ca nhi.
Hoắc Nguy Lâu đưa bản khai cho Bạc Nhược U xem, một lát dặn dò Tôn Chiêu:
"Chuẩn sẵn sàng, lúc trời tối đưa hai Liễu Thanh cùng Trần Mặc về Bách Điểu Viên, canh giữ thật chặt."
Tôn Chiêu thoáng ngạc nhiên nhưng dám hỏi, chỉ đành mang theo nghi vấn, lui truyền lệnh cho nha sai áp giải hai về Bách Điểu Viên.
Trong phòng giam, Liễu Thanh cùng Trần Mặc khi nhận tội tuyệt vọng, nhưng ngờ đưa về Bách Điểu Viên. Nghĩ đến hung thủ ẩn núp trong đó, chúng khỏi rùng khiếp sợ. Giang Hành, Vu Tuân, Diệp Phỉ, từng một c.h.ế.t thảm, bọn chúng thà chịu tội trong tù còn hơn đối diện với kẻ g.i.ế.c . chúng nào tư cách mặc cả.
Khi mặt trời lặn, Ngô Tương từ Bách Điểu Viên trở về, bẩm báo bố trí nhân thủ thỏa, cùng Tôn Chiêu áp giải Liễu Thanh và Trần Mặc trở Bách Điểu Viên.
Hoắc Nguy Lâu chút vội vã. Khi Lộ Kha đến nha môn, y dặn dò tỉ mỉ một hồi để Lộ Kha dẫn vài Tú Y Sứ rời chuẩn .
Bạc Nhược U rõ Hoắc Nguy Lâu dự định thế nào, thấy trời tối mà y vẫn điềm tĩnh nhàn nhã đưa nàng về nhà. Điều càng khiến nàng tin tưởng rằng Hoắc Nguy Lâu kế hoạch chỉnh.
Xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, Bạc Nhược U nhịn mà hỏi:
"Hầu gia rốt cuộc định gì?"
Hoắc Nguy Lâu mỉm , vẫy nàng gần. Bạc Nhược U liền dựa sát , y vòng tay ôm lấy nàng, ghé tai nàng nhỏ. Cảm giác thở ấm nóng của y bên tai khiến nàng thấy ngưa ngứa, nhưng lời y khiến nàng ngạc nhiên đến mức quên cả điều .
"Phương pháp liệu ?"
Hoắc Nguy Lâu nhẹ:
"Nàng tin ?"
Bạc Nhược U vội vàng lắc đầu:
"Đương nhiên , chỉ là hung thủ xảo quyệt, lỡ như chịu mắc bẫy..."
"Dù xảo quyệt cũng sẽ nôn nóng, thể chờ lâu."
Hoắc Nguy Lâu chăm chú thùy tai đỏ bừng của Bạc Nhược U, y gần như vươn tay chạm nhưng đành nhịn , tiếp tục :
"Nếu nàng tin, chúng cược thử ."
"Cược gì?"
Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thoáng nét khó lường, đáy lòng Bạc Nhược U bất giác dâng lên cảm giác bất an. Nàng lập tức sửa lời:
"Ta tin, Hầu gia, tin ngài hơn cả bản ."
Hành động khiến Hoắc Nguy Lâu bật , y lắc đầu, tiếp tục trêu nàng nữa.
Khi xe đến cửa phủ, y mới rời .
Suốt buổi tối, Bạc Nhược U cứ nghĩ mãi về lời của Hoắc Nguy Lâu, càng nghĩ càng thấy y nắm bắt tâm lý hung thủ vô cùng tinh tế, càng thêm tin tưởng sự an bài của y chu . Cuối cùng, nàng mới an tâm nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm , Bạc Nhược U nhớ đến những bộ thi hài còn nghiệm thi ở nghĩa trang. Dùng xong bữa sáng, nàng lập tức thẳng đến đó.
Đến nghĩa trang, mặt trời lên cao, Bạc Nhược U bước qua cổng thì thấy Hồ Trường Thanh đang mặt ở đó. Hỏi mới , hôm nay trời trở lạnh, Khôn thúc - trông coi nghĩa trang - lên cơn đau chân, Hồ Trường Thanh đến là để mang t.h.u.ố.c mỡ trị đau chân cho ông.
Bạc Nhược U ngờ chu đáo như , mặt thoáng vẻ xúc động.
Thấy nàng đến để nghiệm hài cốt, Hồ Trường Thanh liền nghĩ tới việc Ngô Tương vẫn giao án cho phụ trách, vì tránh hiềm nghi, định cáo từ rời . Trước khi , Bạc Nhược U gọi :
"Hồ ngỗ tác cách chưng cốt ?"
Hồ Trường Thanh ngạc nhiên:
"Thế nào là chưng cốt?"
Biết rằng từng học qua, Bạc Nhược U liền bảo:
"Hồ ngỗ tác nếu , thể lưu hỗ trợ. Sau nếu vụ án cần nghiệm cốt, ngỗ tác cũng sẽ cách ."
Ý nàng là dạy ! Điều khiến Hồ Trường Thanh bất ngờ cảm động, nghĩ đến những gì qua, cảm thấy vô cùng hổ thẹn.
Thi cốt đặt ở hậu viện, chưng cốt cần đào một hố đất. Bạc Nhược U nhờ Khôn thúc chỉ cho một vị trí thích hợp ở gò đất phía ngoài nghĩa trang, giao việc đào hố cho nha sai. Mọi cùng chung sức, đó mới đưa hài cốt đến bên miệng hố. Bạc Nhược U bảo Chu Lương tìm rượu mạnh, mỗi bước đều giải thích tỉ mỉ cho Hồ Trường Thanh . Hắn chăm chú lắng , dám lơ là, cố ghi nhớ từng chi tiết. Sau hơn nửa ngày, bọn họ cuối cùng cũng nghiệm xong năm bộ hài cốt.
Phương pháp chưng cốt nhằm phân biệt vết m.á.u thi hài từ năm xưa, xác định rõ vết thương trí mạng. Khám nghiệm xong, kết quả đúng như suy đoán của Bạc Nhược U. Đây là đầu Hồ Trường Thanh chứng kiến phương pháp nghiệm cốt như , Bạc Nhược U tận tình hướng dẫn, lòng đầy cảm kích, càng thêm kính trọng nàng.
Bạc Nhược U thì để ý gì, chỉ xem đó là trách nhiệm. Nghề ngỗ tác là nghề giữ bí quyết cho riêng . Thêm một hiểu nghề, bớt một oan hồn, nàng thấy đó là điều nên . Sau khi ghi chép xong nghiệm trạng ở nghĩa trang, nàng trở về nha môn.
TBC
Tôn Chiêu lúc đang bận xử lý công vụ. Bạc Nhược U nộp bản nghiệm trạng, hỏi về tình hình ở Bách Điểu Viên thì rằng hiện Tú Y Sứ quyền tiếp quản vụ án ở đó, Ngô Tương cũng lưu hiệp trợ, tạm thời tin tức nào khác. Đáy lòng Bạc Nhược U thoáng chút nghi hoặc, khi rời nha môn, nàng suy nghĩ một hồi quyết định đến Bách Điểu Viên xem tình hình.
Đến nơi, quả nhiên nàng thấy cửa vườn đóng chặt. Nha sai trông cửa thấy nàng liền mời . Không lâu , Ngô Tương đang tuần tra trong vườn cũng đón.
Nghe Bạc Nhược U hỏi về an bài trong vườn, Ngô Tương :
"Muội yên tâm, hung thủ tuyệt đối cơ hội tay. Ta dẫn theo hai mươi canh gác ở đây, Hầu gia còn phái Tú Y Sứ đến, hiện bên cạnh Liễu Thanh và Trần Mặc đều trông chừng, kẻ khác tuyệt đối thể tiếp cận họ. Thức ăn, nước uống đều kiểm tra cẩn thận. Ta thực nghĩ hung thủ thế nào để tay."
Nói tới đây, như chợt nghĩ điều gì:
"Còn nữa, chẳng tên đập c.h.ế.t chim tước ? Tất cả binh khí như rìu chùy trong vườn đều thu giữ, kể cả chùy đồng, kiếm đồng dùng để diễn hí khúc cũng ngoại lệ. Hung thủ chẳng lẽ thật sự sẽ vác đá đến đ.á.n.h ?"
Dứt lời, Ngô Tương khẽ nhíu mày tiếp:
"Có điều... cũng rõ ý đồ của Hầu gia trong an bài . Chúng canh phòng nghiêm ngặt thế , tuy thể ngăn hung thủ tiếp cận mục tiêu, nhưng cũng dễ bức để lộ sơ hở. Nha môn còn nhiều việc khác, cứ kéo dài liệu gây hao tổn nhân lực vô ích ? Còn các Tú Y Sứ, bọn họ đều mặc thường phục, tuần tra trong vườn, dường như tính toán riêng."
Hôm nay trời trong nắng gắt, ánh mặt trời chói chang đầu đông xua tan cái lạnh, nắng mà thấy oi bức. Bạc Nhược U động viên Ngô Tương:
"Hầu gia dặn các canh giữ nghiêm ngặt, tránh để hung thủ cơ hội tay như với chim tước. Các cứ theo là , hãy tin tưởng Hầu gia."
Ngô Tương gãi đầu :
"Tất nhiên là tin tưởng, chỉ là chút hiểu. Hầu gia cũng bảo chúng quản thúc quá mức, lẽ vì nha sai nhiều, trong vườn cảm thấy an hơn, mấy hôm nay cũng còn lo lắng như ."
Bạc Nhược U mỉm :
"Dù một hung thủ g.i.ế.c quanh quẩn gần đó, ai mà chẳng sợ? Giờ nha sai tăng cường, bảo vệ tất nhiên cũng an tâm hơn ."
Lời đầy tin tưởng của nàng khiến Ngô Tương cảm thấy an lòng. Bạc Nhược U cũng quấy rầy nên nhanh chóng rời khỏi Bách Điểu Viên, xe ngựa thẳng đến phủ Võ Chiêu Hầu để xem Hoắc Nguy Lâu đang gì.
Khi nàng đến, Hoắc Nguy Lâu đang uống thuốc. Do vết độc từ trừ hết, vết thương của y tái phát, Trình Uẩn Chi lo ngại lưu di chứng nên bốc thêm một thang t.h.u.ố.c khác.
Nghe Bạc Nhược U kể về tình hình trong vườn, y yên tâm gật đầu, nàng hỏi:
"Hầu gia đoán chừng còn đợi bao lâu?"
Lúc hoàng hôn buông, ánh chiều tà rực rỡ phủ đầy chân trời, Hoắc Nguy Lâu đáp:
"Thuật sĩ ở Khâm Thiên Giám vài ngày tới thời tiết đều , đoán trong bốn, năm ngày nữa sẽ kết quả."
Bạc Nhược U nghĩ ngợi, cảm thấy cũng hợp lý, nhưng ngờ chỉ ba ngày , hung thủ nhịn mà tay.