Kỳ Án Truy Tung - Chương 128

Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:50:50
Lượt xem: 33

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau năm ngày, khi Trình Uẩn Chi tới bắt mạch cho Hoắc Khinh Hoằng, ông trao cho Hoắc Nguy Lâu một quyển sách biên soạn cẩn thận. Trong đó là những biện pháp giảm bớt độc tính của Hoàng Kim Cao, bao gồm mấy chục phương thuốc, thang dược, hương d.ư.ợ.c và cách thi châm theo kinh mạch, đều liệt kê rõ ràng. Quyển sách kỹ lưỡng, ngay cả Hoắc Nguy Lâu - am hiểu y lý - lật qua cũng thể hiểu đôi phần.

 

Trình Uẩn Chi :

 

"Ta thể tự chẩn bệnh cho từng , vì mới soạn thành sách. Các phương t.h.u.ố.c ghi chú rõ ràng cho từng độ tuổi, thể chất và mức độ nghiện. Mỗi loại đều ghi chép cách dùng d.ư.ợ.c liệu cùng các điểm cấm kỵ. ngay cả , hiệu quả vẫn sẽ giảm nếu thể điều trị theo từng một. Nếu đại phu nào y thuật cao minh, dựa sách mà điều chỉnh cho phù hợp, hẳn sẽ đạt hiệu quả hơn."

 

Đáy mắt Hoắc Nguy Lâu hiện lên sự trân trọng:

 

"Người trúng độc trong thành quá nhiều, thể đến mức là cứu giúp nhiều . Tiên sinh để ý nếu đem quyển sách giao cho Thái Y Viện ?"

 

Trình Uẩn Chi nhạt:

 

"Có gì mà để ý. Ta cống hiến hết thảy tâm huyết đây, gì cần kiêng kỵ. nếu chỉ là đại phu tầm thường, nhất nên tùy tiện đổi phương thuốc. Trong sách dùng nhiều vị t.h.u.ố.c khác , mà d.ư.ợ.c liệu tính tương khắc, một khi dùng sai sẽ hại ."

 

Lời dặn cũng ghi rõ trong sách. Hoắc Nguy Lâu gật đầu, sang Bạc Nhược U đang tràn ngập hy vọng. Y việc thể chậm trễ, lập tức đem sách cung dâng lên Kiến Hòa đế.

 

Sách qua tay Hoắc Nguy Lâu mà dâng lên, chẳng mấy chốc Kiến Hòa đế phê duyệt, cho gọi một đám ngự y Thái Y Viện tới xem xét. Vì trong đó trình bày phân tích tỉ mỉ, ai tìm sai sót nào, Kiến Hòa đế liền hạ lệnh đưa phương pháp xuống bệnh doanh thành Nam để áp dụng thử nghiệm.

 

Mệnh lệnh ban, Kiến Hòa đế lúc mới hỏi Hoắc Nguy Lâu lập phương pháp là ai. Nghe đó là Trình gia năm xưa, Kiến Hòa đế khẽ nhíu mày, ánh mắt thoáng vẻ vui.

 

Hơn mười năm trôi qua, nhưng rốt cuộc đây vẫn là gia tộc chính hạ chỉ định tội. Tâm Kiến Hòa đế khỏi vướng bận, Hoắc Nguy Lâu cũng thêm gì, chỉ lặng lẽ đưa tấu chương từ Tây Nam tới.

 

Ở Tây Nam, Hoàng Kim Cao tràn lan lâu ngày. Người nhiễm độc phân biệt già trẻ, lượng đông gấp trăm ngàn so với kinh thành. Không chỉ , độc còn len lỏi đến cả quan , phụ mẫu chi dân. Đám quan địa phương vốn bê bối, nếu nghiện Hoàng Kim Cao, tình cảnh sẽ còn hỗn loạn đến mức nào!

 

Kiến Hòa đế rốt cuộc là một quân vương sáng suốt, lập tức hiểu tầm nghiêm trọng của vấn đề. Hắn ngẫm nghĩ một lúc :

 

"Cứ xem hiệu quả thế nào , giờ thể chần chừ thêm nữa."

 

Hoắc Nguy Lâu , đôi chút ngập ngừng, mặt thoáng hiện vẻ ngượng ngùng. Kiến Hòa đế nhíu mày:

 

"Ngươi gì mà do dự?"

 

Hoắc Nguy Lâu đáp, giọng áy náy:

 

"Thần phận vị đại phu từ lâu. Cũng bởi hiểu phần nào chuyện năm đó, nên vẫn luôn tránh nhắc tới. Ban đầu, chính ông cũng dám hiến kế, vì can hệ trọng đại, cả Thái Y Viện còn dám gánh trách nhiệm, ông chỉ là một thảo dân, càng suy xét nhiều. Vì thế, thần đưa một hứa hẹn: nếu phương pháp hiệu quả, bệ hạ sẽ phong thưởng."

 

Kiến Hòa đế cau mày:

 

"Ngươi quả là dám hứa hẹn, nghĩ rằng trẫm sẽ ưng thuận? Nếu trẫm đồng ý, mặt mũi ngươi sẽ để ?"

 

Hoắc Nguy Lâu điềm tĩnh đáp:

 

"Bệ hạ luôn lấy bách tính trọng, thiên tai nghiện ngập trở thành quốc nạn. So với điều , ban ân phục danh cho một gia tộc suy vi đáng là gì."

 

Kiến Hòa đế liền thở dài:

 

"Thôi, thì cứu. cũng chờ xem phương pháp thực sự hữu hiệu ."

 

Hơi ngừng , Kiến Hòa đế tiếp lời:

 

"Phương pháp nếu thành công, ngươi hãy đích tới Tây Nam kiểm tra một chuyến. Có ngươi mặt mới thể dẹp yên tình trạng hỗn loạn ở đó."

 

Hoắc Nguy Lâu thoáng ngưng . Nếu như thường ngày, Tây Nam nửa năm cũng là gì. tình trạng ở đó y hiểu rõ, e rằng nửa năm là đủ, và quan trọng hơn, rời kinh lâu như , chẳng cũng đồng nghĩa là sẽ xa Bạc Nhược U?

 

Thấy y trầm ngâm, Kiến Hòa đế nhíu mày:

 

"Ngươi còn đề nghị nào khác ?"

 

Hoắc Nguy Lâu cũng tình trạng Tây Nam khó nhọc thế nào. Ngoài Thẩm gia, hiện giờ còn liên đới tới nhiều thế tộc quyền quý. Cả triều đình chỉ y là thể xử lý công việc một cách quả quyết, nếu giao cho khác e là càng rắc rối. nếu rời kinh nửa năm...

 

Chỉ trong thoáng chốc, Hoắc Nguy Lâu nghiêm giọng:

 

"Quả thực nào thích hợp hơn thần."

 

Kiến Hòa đế gật đầu, nghĩ gì, giọng điệu thoáng trầm xuống:

 

"Trẫm để ngươi bôn ba khắp nơi là vất vả. trong ngoài triều , thể tin cậy thì cũng chỉ ngươi. Vụ án Hộ bộ Hình bộ và Đại Lý Tự định án, mấy ngày tới ngươi hãy nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn hành trình cho chu đáo."

 

Hoắc Nguy Lâu lập tức tạ ơn thánh thượng.

 

Ra khỏi cung, lòng Hoắc Nguy Lâu nặng trĩu. Y tin tưởng Trình Uẩn Chi, nhất là khi tận mắt chứng kiến sự tiến triển của Hoắc Khinh Hoằng. Sự thận trọng của Trình Uẩn Chi - luôn kiểm chứng kỹ lưỡng, vội vã hiến kế lập công - càng khiến y an tâm khi dâng sách lên, tin rằng phương pháp của ông sẽ hiệu quả. Điều cũng đồng nghĩa với việc y nhất định rời kinh trong tháng tới.

 

Lúc đang giữa tháng năm, giữa mùa hè, đến tháng sáu y sẽ lên đường. Nếu ở Tây Nam gần nửa năm, đến khi trở về cũng là cuối năm. Ý nghĩ đó khiến lòng Hoắc Nguy Lâu rạo rực yên.

 

Tây Nam là nơi xa nhất y từng tới nhiệm vụ, độc Hoàng Kim Cao cũng vấn đề phiền toái nhất y từng đối diện. giờ đây, khi trong lòng một để lo lắng, tư tâm của y nhiều thêm, còn là lưỡi đao vô tình chỉ phục tùng ý chỉ của thiên tử như xưa nữa.

 

Khuôn mặt Hoắc Nguy Lâu trầm lắng, lệnh cho xe ngựa tiến về nha môn Hình bộ. Trong những ngày , thứ bận rộn gấp gáp, nhưng y càng nhận rõ ràng là điều y cần nhất. Cuộc sống 23 năm qua của y như một ván cờ thận trọng từng bước, tính toán đến hàng trăm bước . Chỉ là y bao giờ nghĩ rằng, gặp Bạc Nhược U sẽ khiến y sắp xếp tất cả.

 

Chiều muộn hôm đó khi về đến Hầu phủ, Hoắc Nguy Lâu thấy Lâm Chiêu đang ở phủ, là tới thăm Hoắc Khinh Hoằng. Nghe tin y trở về, Lâm Chiêu vội đến chủ viện bái kiến. Hoắc Nguy Lâu thản nhiên đ.á.n.h giá Lâm Chiêu, vẫn giữ vẻ trầm tĩnh chút d.a.o động. Đối với Lâm Chiêu, y vốn phần coi trọng, nhưng hôm nay y nhận Lâm Chiêu chút đúng mực.

 

"Hầu gia, phương pháp giải độc Hoàng Kim Cao là do Trình bá bá hiến lên?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ gật đầu coi như đáp lời. Lâm Chiêu tiếp:

 

"Nghe Phúc công công , Hầu gia còn ý giúp Trình gia sửa án?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ vuốt chiếc nhẫn ngọc đen tay, sắc mặt bình thản, giọng lạnh nhạt:

 

"Nếu thực sự thể cứu , ông lập đại công, việc vì Trình gia sửa án cũng là lẽ . Mà đến chuyện năm đó, Trình gia thực cũng hề ."

 

Vẻ mặt Lâm Chiêu ánh lên vui mừng, nhưng Hoắc Nguy Lâu vẫn giữ ánh mắt thâm trầm. Y cảm nhận Lâm Chiêu hôm nay tới đây chỉ đơn giản vì . Dù Lâm Chiêu trẻ tuổi tuấn kiệt, nhưng việc thấu lòng e rằng vẫn đủ để qua mắt Hoắc Nguy Lâu. Ánh của y chút d.a.o động, sắc bén như đang thăm dò.

 

"Vậy thì thật là may! Nhị ở cùng Trình bá bá, trong kinh thành vốn chỗ dựa vững chắc. Nếu Trình gia khôi phục danh dự, cũng thể thoải mái hơn, tương lai bất kể là thành lập gia, cũng một chỗ để nương tựa."

 

Hoắc Nguy Lâu mặt biến sắc, lạnh nhạt :

 

"Nói đến hôn sự, Bạc thị vướng đại họa, ngươi và phụ hẳn cũng đang lao đao lo liệu?"

 

Sắc mặt Lâm Chiêu đột nhiên biến đổi. Chuyện Bạc thị tội rõ ràng, mà giọng điệu của Hoắc Nguy Lâu cũng như đang dò xét, Lâm Chiêu vội :

 

"Chuyện quả thực chút nan giải. Có điều Hầu gia yên tâm, phụ thần xưa nay công bằng chính trực, sẽ xử thiên vị."

 

Hoắc Nguy Lâu gật đầu:

 

"Đương nhiên, phụ ngươi quan rõ. Chỉ là, nếu , hôn sự của ngươi chắc cũng sẽ đàm tiếu ít nhiều. phụ ngươi và Bạc thị Đại phòng vốn là thế giao, e rằng cũng thể khác."

 

Nghe , mặt Lâm Chiêu bất giác nóng lên, đáp nhanh:

 

"Dạ , hôn sự sẽ đổi."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ khen Lâm gia giữ đúng lời hứa. Lâm Chiêu mà đáy lòng thầm bất đắc dĩ, thấy trời muộn đành dậy cáo từ, khi ngoài, bóng dáng chút chật vật.

 

Người khỏi, sắc mặt Hoắc Nguy Lâu lập tức trầm xuống. Bóng đêm bao phủ, ánh trăng thanh khiết lơ lửng cao, tỏa sáng khắp nơi. Trời khuya dần, nhưng lòng y vẫn nôn nao yên.

 

Sau giây lát trầm ngâm, y khẽ:

 

"Người , chuẩn xe ngựa."

 

Phúc công công , ngạc nhiên hỏi:

 

"Hầu gia định ? Giờ muộn ..."

 

Hoắc Nguy Lâu gì thêm. Phúc công công suy nghĩ một chút, thở dài khổ:

 

"Hầu gia, chẳng lẽ là tìm Tiểu Nhược?"

 

Nếu là việc công, Hoắc Nguy Lâu sẽ do dự thế . là chuyện riêng, mà khiến y lặng thinh, thì chỉ thể là vì Bạc Nhược U.

 

Phúc công công bất đắc dĩ:

 

"Lâm công tử gì khiến Hầu gia vui?"

 

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu, ánh mắt sâu lường , cố giữ vẻ bình thản lộ cảm xúc. Y :

 

"Phái báo phủ công chúa, đêm nay tới thăm mẫu ."

 

Phúc công công sửng sốt, lập tức đáp:

 

"Vậy để lão nô báo một tiếng."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ gật đầu, nhanh chóng lên xe ngựa, hướng về Trình phủ. Chạy theo đường vòng qua Trường Hưng phường, xe ngựa dừng cổng Trình phủ. Chu Lương mở cửa, thấy tới là Hoắc Nguy Lâu thì đỗi bất ngờ. Hoắc Nguy Lâu yên xe, gặp Bạc Nhược U. Bạc Nhược U mới tắm rửa xong, tin liền vội xiêm y, bước .

 

Đến bên xe ngựa, nàng thấy Hoắc Nguy Lâu vén rèm lên, :

 

"Ta đưa nàng gặp một ."

 

Bạc Nhược U thoáng nghi hoặc, dặn dò Chu Lương mới lên xe. Vừa , nàng Hoắc Nguy Lâu nắm lấy tay kéo , gần như ôm trọn lòng. Tay y thô ráp, nóng rực. Nhìn ngoài, cúi xuống nàng, đáy mắt y đen thẳm, giọng khẽ trầm xuống:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-128.html.]

 

"Mấy ngày gặp, nhớ nàng."

 

Tim Bạc Nhược U chùng xuống, khẽ :

 

"Hầu gia mới về phủ bao lâu, nghỉ ngơi ?"

 

"Nếu các đến, dặn gọi dậy."

 

Y xong liền cúi đầu ghé sát vai nàng, mùi hương thoảng từ nàng khiến lòng y bất giác bình yên . Hoắc Nguy Lâu xiết tay nàng, ngoài cửa sổ :

 

"Ta đưa nàng tới phủ Trưởng công chúa."

 

Bạc Nhược U giật :

 

"Giờ gặp công chúa ?"

 

Xe ngựa chuyển bánh, Bạc Nhược U lo lắng thôi:

 

"Giờ tới phủ Trưởng công chúa thất lễ ?"

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ , ánh mắt dịu dàng:

 

"Giờ ."

 

Bạc Nhược U bối rối, cúi xuống chỉnh xiêm y, chạm búi tóc buộc vội, lòng thấp thỏm. Nàng trách khẽ:

 

"Hầu gia thật quá đột ngột."

 

Hoắc Nguy Lâu nắm lấy tay nàng, giọng trầm ấm:

 

"Ta , mẫu như nàng nghĩ. Mấy ngày nay đỡ hơn, tâm trí cũng dần tỉnh táo, chỉ là phần lớn thời gian nhận rõ năm tháng bên ngoài phủ. Người sẽ khó dễ nàng ."

 

Bạc Nhược U vẫn thể yên tâm, nghĩ tới một chuyện:

 

"Ta nhớ Hầu gia khi hồi kinh, Trưởng Công chúa điện hạ từng đưa đến quý phủ của Hầu gia. Đưa còn là một tì nữ dung mạo xinh ."

 

Hoắc Nguy Lâu nhéo nhéo lòng bàn tay nàng, :

 

"Khi đó sức khỏe khá hơn, chẳng rõ tại đột nhiên nổi hứng, phái tới chăm sóc . Nếu giờ nàng hỏi , chỉ sợ chính cũng chẳng còn nhớ việc ."

 

Bạc Nhược U "ồ" lên một tiếng, cúi mắt trầm tư xem đến phủ Trưởng Công chúa nên ứng đối thế nào. Hoắc Nguy Lâu thấy nàng nghiêm túc như chuẩn chiến trận, khóe môi y khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm, tay vòng qua siết chặt eo nàng, thở phảng phất mùi hương thoảng nhẹ từ mái tóc nàng khi tắm, tựa như tơ tằm vương vấn khiến tâm thần y xao động.

 

Bạc Nhược U cảm thấy bên hông nóng bừng, bất giác đầu y. Ánh mắt y đen thẳm như mực khó dò, nhưng giọng bình thản:

 

"Chiều nay bệnh doanh thành Nam áp dụng phương pháp trị liệu của nghĩa phụ nàng, thử nghiệm hơn tháng . Nếu hiệu quả, sẽ mang phương pháp đến Tây Nam. Tây Nam hiện còn nghiêm trọng hơn kinh thành nhiều lắm."

 

Nghe nhắc tới chính sự, Bạc Nhược U thả lỏng đôi phần. Hoắc Nguy Lâu tiếp lời:

 

"Bệ hạ đáp ứng, nếu phương pháp thể chữa khỏi nghiện ngập, sẽ khôi phục danh dự cho Trình gia. Nếu nghĩa phụ nàng chịu trở ngự y, cũng ."

 

Đáy mắt Bạc Nhược U ánh lên vài phần sáng rỡ. Năm xưa vụ án cũ, tuy rằng nhiều Trình gia sai, nhưng chứng cứ và nhân chứng đều bất lợi, là Kiến Hòa Đế tự phán tội, sửa án vô cùng khó khăn. Bạc Nhược U hiểu, nếu Hoắc Nguy Lâu, dù Trình Uẩn Chi dâng kế sách cứu , e rằng cũng khó mà đến bước sửa án cho Trình gia.

 

Nàng nghiêng Hoắc Nguy Lâu:

 

"Đa tạ Hầu gia. Nghĩa phụ vì chuyện năm đó chịu khổ nhiều, Trình gia cũng vì thế mà tan nát. Tuy việc sửa án bây giờ chẳng còn ý nghĩa gì với các thành viên khác của Trình gia, nhưng nghĩa phụ nửa đời mãi ôm nỗi buồn khổ cam lòng."

 

Hoắc Nguy Lâu nhẹ nhàng vuốt ve bên eo nàng, động tác tuy chừng mực, nhưng mang chút nhột nhạt, nàng tránh nhưng tay y ôm chặt, giam nàng trong giây lát:

 

"Sau cùng , hai chữ cảm tạ."

 

Lòng Bạc Nhược U nóng lên, ngoan ngoãn gật đầu đáp. Hoắc Nguy Lâu :

 

"Chỉ là, bệ hạ sắp phái đến Tây Nam. Nơi phức tạp rối ren, năng lực dù bao nhiêu năm cũng khó quét sạch Hoàng Kim Cao."

 

Bạc Nhược U trợn mắt y:

 

"Phải bao lâu?"

 

"Ít thì ba, bốn tháng, nhiều thì nửa năm."

 

Hoắc Nguy Lâu nàng chăm chú, thấy sắc mặt nàng sầm xuống, liền siết c.h.ặ.t t.a.y kéo nàng gần hơn chút nữa:

 

"Nàng , ?"

 

Bạc Nhược U nghẹn ở cổ họng, đáp thế nào. Ba, bốn tháng là quá dài, nếu kéo dài đến nửa năm... Nàng khó khăn nuốt xuống, khẽ :

 

"Chẳng lẽ ngoài Hầu gia , còn ai thích hợp hơn?"

 

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thẳng nàng:

TBC

 

" ."

 

Bạc Nhược U thôi, chần chừ giây lát mới nghiêm nghị:

 

"Hầu gia chuyến , nhất định thể quét sạch tệ nghiện, đối với Tây Nam, đối với cả Đại Chu đều vô cùng ."

 

"Chuyến chính là mấy tháng." Giọng y càng thêm trầm nặng.

 

Bạc Nhược U cúi mắt, ngước lên y, đáy mắt trong veo như hồ nước:

 

"Ta sẽ ở kinh thành chờ Hầu gia trở về."

 

Ánh mắt Hoắc Nguy Lâu thâm trầm, vòng tay kéo nàng lòng. Bạc Nhược U nhanh chóng buông lỏng , tuy rằng y hơn tháng nữa mới , nhưng trong khoảnh khắc , nàng khỏi cảm thấy đầu mũi cay cay. Nàng c.ắ.n răng nén cảm giác xót xa, khẽ :

 

"Kỳ thực bất luận gì, Hầu gia đều sẽ ."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ vuốt ve lưng nàng qua lớp tơ lụa mỏng manh, tựa như chạm đến xương cốt mảnh mai yếu ớt. Y hầu như đồng tình với lời nàng, nhưng sâu thẳm đáy lòng trào dâng cảm giác luyến tiếc chẳng thể nào kìm nén. Lần đầu tiên y thấy phiền chán với công vụ thực thi theo lẽ thường .

 

Lúc xe ngựa dừng phủ Trưởng Công chúa, Bạc Nhược U mới chui khỏi n.g.ự.c y, trong lòng nàng giờ nhiều nỗi lo khác, căng thẳng khi gặp Trưởng Công chúa cũng trở nên đáng kể. Phúc công công đang chờ ở cửa, thấy họ đến, mặt liền ánh lên vẻ vui mừng:

 

"Hầu gia, mấy ngày nay Trưởng Công chúa , hạ nhân thấy vật cũ cũng động sắc. Hôm nay, ngài và Tiểu Nhược cứ ."

 

Hoắc Nguy Lâu nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạc Nhược U, dắt nàng bước cửa phủ Công chúa.

 

Phủ Trưởng Công chúa ở ngoài hoàng thành, so với phủ Võ Chiêu Hầu càng thêm lộng lẫy, nhưng bước , Bạc Nhược U cảm nhận sự quạnh quẽ khó tả. Trong phủ quanh năm chỉ một Trưởng Công chúa, thêm bệnh tật triền miên, phủ từ lâu đóng cửa tiếp khách, nên khó mà náo nhiệt phồn hoa như các phủ khác.

 

Phủ rộng lớn, dọc đường nhiều đình các đều đóng cửa, lộ vẻ lạnh lẽo hiu hắt. Chỉ đến gần chủ viện, đèn đuốc mới sáng rực. Còn tới gần, hai vị ma ma đến tiếp đón. Nhìn vẻ mặt ôn hòa của Hoắc Nguy Lâu với họ, hẳn là những địa vị cao trong phủ. Hai hành lễ, dẫn đường âm thầm đ.á.n.h giá Bạc Nhược U.

 

Bạc Nhược U khỏi căng thẳng, đốt ngón tay co . Hoắc Nguy Lâu lập tức siết c.h.ặ.t t.a.y nàng hơn, hai vị ma ma thấy , bèn cúi đầu tỏ vẻ cung kính. Qua một đầm sen cao vút, thủy các nơi Trưởng Công chúa ngụ ở ngay mắt. Từ xa, Bạc Nhược U thấy một phụ nhân trung niên mặc cẩm y hoa phục, vóc dáng gầy gò.

 

Trưởng Công chúa Triệu Lăng Tiêu vẽ cửa sổ thủy các. Bà ngoài bốn mươi, thần thái trầm tĩnh, biểu cảm chuyên chú. Vì quá gầy, sống lưng còng, cổ tay trắng nhợt cầm bút, dáng vẻ tiều tụy yếu đuối.

 

Càng đến gần, Bạc Nhược U càng thấy rõ sắc mặt trắng bệch của bà. Người bệnh lâu năm, thở cũng yếu , nhưng ánh mắt giương lên vẻ cao cao tại thượng như Bạc Nhược U tưởng.

 

Đôi mắt bà ấm áp như dòng suối, mang nét hờ hững thoát tục, tựa như năm tháng lưu dấu vết thời gian nào trong ánh mắt , cho khuôn mặt già nua vì bệnh tật của bà trở nên nhu hòa.

 

Nhìn thấy Hoắc Nguy Lâu, mắt bà ánh lên một tia vui mừng.

 

"Lâu nhi --"

 

Bà cầm bút , đầu bút còn dính chút chu sa, rực rỡ như lửa, mặt bà mừng rỡ hỏi:

 

"Con từ Bắc cảnh trở về?"

 

Ma ma tiến lên nhắc:

 

"Điện hạ nhớ nhầm , Thế tử sớm ở Bắc cảnh, ngài phong Hầu."

 

Triệu Lăng Tiêu thoáng ngẩn , bất đắc dĩ thở dài:

 

"Xem , nhớ nhầm nữa ."

 

xong, sang Bạc Nhược U, ánh mắt thoáng vẻ tò mò, mềm mại tựa nước, khiến Bạc Nhược U trong thoáng chốc nghĩ đến nghĩa mẫu mất. Ấn tượng của nàng với mẫu ruột nhạt nhòa, nhưng nghĩa mẫu Phương Trạch là một nữ nhân ôn nhu thanh nhã, khiến nàng bất giác sinh lòng cận.

 

Bạc Nhược U thoát tay Hoắc Nguy Lâu, cúi :

 

"Bái kiến Công chúa điện hạ."

 

Trưởng Công chúa tiến đến mặt nàng, tỉ mỉ quan sát, ánh mắt nghi hoặc sang Hoắc Nguy Lâu, giọng điệu chắc chắn:

 

"Lâu nhi, đây là phu nhân của con ? Mẫu nhớ rõ, đến chỗ nhiều, nhưng cảm thấy nàng thật quen mặt..."

 

Nói đoạn bà ma ma như tìm kiếm sự giúp đỡ. Ma ma mím môi Hoắc Nguy Lâu, y ôn tồn đáp:

 

"Mẫu , đây là Nhược U, quả thực là con dâu của ngài."

 

 

 

 

Loading...