Kỳ Án Truy Tung - Chương 108

Cập nhật lúc: 2025-10-30 12:50:30
Lượt xem: 43

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bạc Nhược U xách theo cái rương lên xe ngựa, vững, Hoắc Nguy Lâu cầm tay nàng. Y gõ nhẹ lên thành xe, xe ngựa lộc cộc chuyển bánh, rời khỏi ngõ phố Trình trạch.

 

Lòng bàn tay y thô ráp nhưng ấm áp, bao bọc lấy tay của Bạc Nhược U. Nàng còn kịp gì thì cảm nhận y nghiêng , để mu bàn tay nàng chạm lên trán .

 

"Lần chỉ sợ cả đêm."

 

Bạc Nhược U cong khóe môi, vì trong xe chật chội tối tăm, giọng nàng cũng hạ thấp:

 

"Ta nghĩ tới , lúc cũng với nghĩa phụ, bọn họ sẽ chờ . Hầu gia, là vì chuyện gì?"

 

Hoắc Nguy Lâu ngẩng mặt lên từ mu bàn tay nàng, nàng từ cách gần.

 

"Vẫn là vụ án tham ô kho Vệ của huyện Thấm Thủy, bây giờ liên đới rộng, một quan viên quan trọng trong triều c.h.ế.t ."

 

Sắc mặt Bạc Nhược U trở nên nghiêm nghị, đây cũng là án mạng thông thường. Nàng còn hỏi thêm, Hoắc Nguy Lâu giải thích thêm hai câu:

 

"Lần can hệ trọng đại, ảnh hưởng đến việc tiếp tế quân lương cho Tây Bắc chuẩn chiến đấu. Các tướng sĩ trấn giữ biên quan nghênh địch, nhưng triều đình cung cấp đủ lương thực cho bọn họ, chậm trễ thêm nữa nhất định sẽ xảy chuyện, c.h.ế.t... là Hộ bộ Thị lang."

 

Bạc Nhược U cảm thấy trong lòng lạnh lẽo. Chức Thị lang là tam phẩm, coi là cận thần trong triều. Người như mưu hại, thì hung thủ chắc chắn địa vị cao.

 

Thấy nàng trầm ngâm , Hoắc Nguy Lâu cũng nghiêm túc hơn.

 

"Có ở đây, cần sợ hãi, cứ coi như án mạng bình thường mà xử lý là ."

 

Bạc Nhược U đang cố gắng giữ thẳng sống lưng cũng khẽ buông lỏng:

 

"Được, sợ."

 

Hoắc Nguy Lâu liền khẽ nhéo lòng bàn tay nàng, lúc mới hỏi liệu mấy ngày gần đây nàng đến nha môn . Bạc Nhược U , nghĩ đến vụ án phóng ngựa phố, chút chần chừ nhưng . Nàng thấy mặt Hoắc Nguy Lâu khá uể oải, hơn nữa Hoàng thị từ bỏ tố cáo, nàng nhiều cũng vô ích.

 

Tuy nhiên, ánh mắt Hoắc Nguy Lâu chuyên chú:

 

"Có chuyện gì ?"

 

Bạc Nhược U vội vàng lắc đầu. Nàng tự cho là trầm , bình thường ý niệm trong lòng ít khi lộ mặt. giờ phút , trong xe ngựa tối tăm, y thế nào mà .

 

Hoắc Nguy Lâu nhận , nên đương nhiên dễ để nàng lừa qua, giọng y cũng trầm xuống:

 

"Là chuyện của nha môn? Nói cho , miễn cho điều tra."

 

Ánh mắt y bức , kiên quyết. Bạc Nhược U thở dài, đơn giản thuật vụ án phóng ngựa đả thương .

 

Hoắc Nguy Lâu , lông mày cũng nhíu :

 

"Con trai của Vệ Thuật..."

 

Bạc Nhược U vội :

 

"Hoàng thị cáo lên công đường nữa, cũng cáo trạng với Hầu gia."

 

Hoắc Nguy Lâu chỉ cảm thấy bất đắc dĩ:

 

"Nếu hỏi thêm một câu, nàng sẽ cho ? Mặc dù nàng thấy phẫn uất , nhưng trong lòng sẽ dễ chịu."

 

"Hầu gia ngày thường đều bận tâm đến quốc gia đại sự, vụ án tuy bất công, nhưng cũng cần khiến Hầu gia ưu phiền. Vả , Vệ Thượng thư là quan trong triều, Hầu gia ở , các Ty nha cũng quy củ riêng, nên nhiều lời."

 

Hoắc Nguy Lâu nắm tay nàng, nhịn siết chặt hơn, ánh mắt thâm tình:

 

"Vụ án xác thực cần hỏi đến, nhưng nàng bởi mà phiền muộn, thì cần báo cho , cũng ."

 

Mặt Bạc Nhược U nóng lên, Hoắc Nguy Lâu ung dung vuốt ve mu bàn tay nàng, như đang động viên:

 

"Hoàng thị đúng là nên tiếp tục theo kiện, dù mất công lý, nhưng vẫn hơn là mất mạng."

 

Bạc Nhược U thở dài:

 

"Ta hiểu , chỉ là cảm thấy chút vô vọng."

 

Hoắc Nguy Lâu nàng:

 

"Tiểu Nhược..."

 

Tim Bạc Nhược U đột nhiên đập nhanh dữ dội, mặt nàng cũng đỏ bừng, kinh ngạc y, nghĩ tới y sẽ gọi nàng như . Y thấy vẻ mặt của nàng liền bật .

 

"Sao ? Ta thể gọi nàng như ?"

 

Bạc Nhược U chậm rãi lắc đầu, mi mắt khẽ run rẩy, chút áp chế nổi ngượng ngùng đang lan tỏa khuôn mặt. Hoắc Nguy Lâu càng sâu hơn, với nàng:

 

"Nàng cần vì chuyện mà sa sút tinh thần. Hiện tại, dù Vệ Thuật bao che Vệ Diễn, thì ngôn quan ở Ngự Sử đài sẽ ghi việc sách vở. Những coi là kẻ địch cũng sẽ lưu tâm, nếu phạm sai lầm thì thôi, một khi sai, chuyện sẽ trở thành cớ để kết tội, sớm muộn gì cũng khiến trả giá lớn."

 

Con ngươi của Bạc Nhược U lóe sáng, đúng lúc xe ngựa chạy qua phố xá sầm uất, ánh đèn mờ ảo bên ngoài xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu rọi đôi mắt nàng xán lạn như ánh . Hoắc Nguy Lâu nhịn , liền xoa nhẹ lên khóe mắt nàng:

 

"Còn vì chuyện gì mà phiền muộn nữa?"

 

Bạc Nhược U ngẫm nghĩ một lát kể việc Bạc gia tới cửa. Hoắc Nguy Lâu liền nhíu mày, sắc mặt trở nên khó coi:

 

"Đại phòng , Nhị phòng thì vô tích sự, đơn giản là bắt nạt nàng còn phụ mẫu, chủ chở che cho nàng."

 

Y siết c.h.ặ.t t.a.y nàng, tựa như đang suy tư điều gì đó. Bạc Nhược U kéo nhẹ tay y:

 

"Hầu gia yên tâm, cũng vì thế mà buồn phiền. Nghĩa phụ rõ ràng với bọn họ, bọn họ cũng dám dây dưa nữa, hôm nay là vì bọn họ sợ cành đẻ cành con mà thôi."

 

Hoắc Nguy Lâu liếc đôi mắt phượng nàng. Y tất nhiên hiểu ý , Lâm Chiêu vẫn việc hôn ước từ bé của nàng là với khác. Nếu để , dù tiếp nhận hôn sự hiện giờ, thì trong lòng , Bạc Nhược U ắt sẽ một vị trí đặc biệt.

 

Huống chi, hiện giờ Lâm Chiêu đối với Bạc Nhược U vốn thiện .

 

"Có một biện pháp thể giải quyết triệt để việc ." Hoắc Nguy Lâu u buồn lên tiếng, "Nếu nàng một mối hôn sự mới, bất luận nào tâm tư gì đều chấm dứt, thể là kế sách nhất lao vĩnh dật."

 

Hai tròng mắt của Bạc Nhược U rưng rưng:

 

"Hầu gia..."

 

Hoắc Nguy Lâu thấy nàng vui, đôi môi mỏng cũng khẽ mím , vẻ mặt dần ảm đạm, trông vẻ thất vọng. Bạc Nhược U ngắm y chốc lát, thấy y tức giận như đây, cũng những lời bức ép nàng. Đáy lòng nàng khẽ buông lỏng, giọng điệu cũng hạ thấp đôi phần:

 

"Hầu gia?"

 

Hoắc Nguy Lâu nàng, cánh tay còn giơ lên xoa xoa mi tâm chút khó chịu, tựa như dáng vẻ chần chừ của nàng đau lòng nhất. Bạc Nhược U nhíu đôi mày thanh tú, giọng điệu càng mềm xuống vài phần:

 

"Hầu gia..."

 

Lời của nàng như nũng, lay động cả trái tim Hoắc Nguy Lâu, nhưng mặt y vẫn lộ vẻ sầu khổ:

 

"Thôi, nàng . Trong lòng nàng suy xét nhiều, đối với cũng kính phục thì nhiều, mà tình cảm thì ít, bởi mới đáp ứng ."

 

Xưa nay y vốn là uy quyền khiến khác kinh sợ, lúc nào vì chuyện gì mà sa sút tinh thần như . Bạc Nhược U tự nhiên đành lòng:

 

"Không . Thật sự trong chuyện nhiều điều kiêng kỵ phức tạp, thể chỉ một lời mà quyết định ?"

 

Hoắc Nguy Lâu lúc mới nàng, khàn khàn hỏi:

 

"Vậy trong lòng nàng ?"

 

Khuôn mặt Bạc Nhược U đỏ bừng như máu. Nhìn thấy ánh mắt đầy mong đợi của Hoắc Nguy Lâu, cuối cùng nàng hạ thấp giọng mà đáp:

 

"Nếu trong lòng Hầu gia, ..."

 

Nàng liếc Hoắc Nguy Lâu vẫn đang nắm c.h.ặ.t t.a.y nàng:

 

"Sao để Hầu gia như ?"

 

Vừa dứt lời, bản nàng cũng cảm thấy hổ, giãy , nhưng Hoắc Nguy Lâu nắm chặt cả hai tay nàng, mắt phượng sáng rực, tràn đầy nhiệt tình, tựa như thêm điều gì đó. Y chăm chú nàng trong chớp mắt, yết hầu lăn lên lộn xuống. y nhớ tới chuyến , liền nỗ lực đè nén ngọn lửa trong đáy mắt xuống.

 

"Cuối cùng cũng coi như nàng chút lương tâm."

 

Ngày nàng trọng thương tỉnh , y nhịn mà bộc bạch cõi lòng, nhưng chỉ nhận hai chữ "ngưỡng mộ" miễn cưỡng từ nàng. Sau đó, y chuyên quyền độc đoán, khiến nàng hoảng sợ quá mức. Bây giờ qua một tháng, rốt cuộc nàng cũng buông lỏng lòng phòng một chút. Hoắc Nguy Lâu thầm thổn thức trong lòng, loại tình cảm tràn ngập còn khiến y vui vẻ, ấm áp hơn nhiều so với đại thắng công thành đoạt đất.

 

Trong hơn hai mươi năm qua, đây là đầu tiên y nếm trải tư vị như . Trái tim vốn bình tĩnh nhiều năm nay bỗng trở nên nôn nóng, thậm chí còn như ngọn lửa bùng cháy thể kiềm nén. y rõ, nếu tiến thêm một bước nữa, nhất định sẽ dọa mắt thụt lui về .

 

Lúc , xe ngựa bắt đầu chạy chậm . Hoắc Nguy Lâu, với bản năng nhạy cảm, vén rèm ngoài, thấy cảnh phố đến nơi cần đến. Y Bạc Nhược U, dịu dàng dặn dò:

 

"Hôm nay chỉ , nàng chỉ việc an tâm nghiệm thi, cần kiêng kỵ điều gì. Sau khi nghiệm thi, sẽ đưa nàng về nhà."

 

Bạc Nhược U vẻ ôn nhu của y cho ngẩn ngơ, ngoan ngoãn gật đầu đáp .

 

Khi nhắc đến công việc, nàng luôn thông minh, lời, điều khiến Hoắc Nguy Lâu âm thầm ghen tuông. Chờ xe ngựa dừng hẳn, y mới lưu luyến thả tay nàng , xuống xe . Khi thấy nàng cúi bước , y liền đưa tay đỡ. Bạc Nhược U thoáng ngập ngừng vì buồng xe che chắn, nhưng bắt gặp ánh mắt bất mãn của y, cuối cùng nàng cũng đưa tay . May , bốn phía đều là tín của y.

 

Ngẩng đầu trạch viện mắt, thấy một chỗ tường trắng cửa sơn son xa hoa, bảng hai chữ "Tống trạch." Người hầu tiến lên gõ cửa, mở cửa là Ninh Kiêu. Thấy nàng đến, Ninh Kiêu hề ngạc nhiên, chỉ quét mắt qua nàng rủ mắt:

 

"Hầu gia, mấy liên quan đều phái ."

 

Hoắc Nguy Lâu đầu Bạc Nhược U, thấy nàng mang theo rương gỗ đựng dụng cụ nghiệm thi, liền giơ tay tiếp lấy. Ninh Kiêu thấy , vội vàng bước lên một bước:

 

"Hầu gia, giao cho thuộc hạ ."

 

Hoắc Nguy Lâu thuận tay đưa qua, cất bước sâu trong tòa nhà, Bạc Nhược U theo sát y.

 

Toàn bộ ngôi nhà đen kịt một mảnh, đến cả Hoắc Nguy Lâu cũng dựa Tú Y Sứ cầm đèn dẫn đường. Bọn họ hành lang rộng rãi, thẳng đến chủ viện. Không lâu , Hoắc Nguy Lâu dẫn nàng tới một góc nhã trí trong viện.

 

Trong viện, đèn đuốc sáng choang, đặc biệt là trong mấy gian thượng phòng. Vừa bước bên trong, Bạc Nhược U thấy bóng lay động qua song cửa sổ.

 

Hoắc Nguy Lâu bước nhanh, nên khi y thượng phòng, Bạc Nhược U cũng kịp bước theo. Trong chốc lát, trong thượng phòng còn kịp hành lễ đồng loạt sang nàng.

 

Trong phòng bảy, tám đó, Bạc Nhược U liếc một vòng, chỉ nhận Lâm Hòe là quen.

 

"Biểu , đây là ý gì?" Một nam tử trẻ tuổi chừng đôi mươi lên tiếng . Hắn dung mạo tuấn tú, y phục thêu hoa văn tinh xảo. Bạc Nhược U kỹ, liếc thấy hoa văn Bàn Long năm móng áo.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/ky-an-truy-tung/chuong-108.html.]

Theo quy củ triều Đại Chu, chỉ hoàng tử và thích hoàng gia mới mặc bào phục thêu rồng năm móng. Hơn nữa, còn gọi Hoắc Nguy Lâu là "biểu "... Đáy lòng Bạc Nhược U chấn động, chỉ rõ vị là điện hạ nào.

 

"Bạc Nhược U là ngỗ tác. Lần để nàng tới nghiệm thi." Hoắc Nguy Lâu lời ít mà ý nhiều, giới thiệu ngắn gọn.

 

Người trong phòng . Người thanh niên lúc nãy :

 

"Những vụ án quan trọng như thế , đây đều mang theo Minh gia thiếu gia mà."

 

Hoắc Nguy Lâu điềm tĩnh đáp: "Hắn rốt cuộc cũng ngỗ tác chân chính, nên nhiều bất tiện."

 

Y xong cũng giải thích thêm, mà về phía màn che bên phòng Tây, sang Bạc Nhược U:

 

"Đi theo ."

 

Lúc chuyện với Bạc Nhược U, giọng điệu của y ôn hòa hơn nhiều, nhưng y ít, khiến những khác khó mà . Lúc , một nam tử mặc áo bào xanh, tuổi ba mươi, lên tiếng:

 

"Nữ ngỗ tác? Thật từng thấy."

 

Lâm Hòe đáp lời:

 

"Để tránh các ngươi trách tội, , vị ngỗ tác chính là nữ nhi của bạn cũ , và Hầu gia luôn công tư phân minh, các ngươi cũng cần hoài nghi. Trước đây khi Hầu gia tới Lạc Châu và Thanh Châu, chính nàng là theo nghiệm thi."

 

Mọi đều ồ lên. Người lên tiếng hỏi:

 

"Ý ngươi là... vụ án An Khánh Hầu phủ, cũng là do nữ tử nghiệm thi? Ngươi nàng là nữ nhi của bạn cũ nhà ngươi, kinh thành? Nhà nào?"

 

Lâm Hòe gật đầu:

 

" , Nhị điện hạ, nàng là nữ nhi Bạc thị."

 

Sắc mặt biến đổi, dường như nghĩ tới nữ nhi thế gia cái nghề thấp kém như .

 

Hoắc Nguy Lâu dẫn Bạc Nhược U tiến màn che, bên trong là một thư phòng. Giờ khắc , sát tường bên thư phòng lộ một cửa nhỏ chật hẹp, tựa như dẫn một căn phòng tối.

 

"Xác c.h.ế.t ở bên trong mật thất," Hoắc Nguy Lâu .

 

Y dẫn Bạc Nhược U cửa ngầm, dọc theo hành lang mười bước trong mật thất. Vừa , Bạc Nhược U thấy mặt đất là những quyển sách và giấy bút rơi rớt ngổn ngang. Mật thất bố trí đơn giản, ba mặt là tủ sách, mặt Bắc là bàn sách. Phía Tây ải tháp và một bộ bàn ghế, Bảo Các bày nhiều vật quý hiếm, còn vài ống giấy chất đống thành tầng. Lúc , phần lớn các ống giấy đều đổ rạp mặt đất, nắp hộp mở , bên trong còn thứ gì.

 

Người c.h.ế.t úp sấp bàn sách ở mặt Bắc.

 

Thi thể là một nam tử cao gầy, hơn bốn mươi tuổi, tóc mai hoa râm, sắc mặt đỏ tía, khóe môi dính vệt chất bẩn khó phân biệt. Vừa , Bạc Nhược U nhận c.h.ế.t do trúng độc. Lúc , Hoắc Nguy Lâu lên tiếng:

 

"Người tên là Tống Dục, là Hộ bộ Thị lang, liên quan lớn đến vụ án tham ô đang điều tra mấy ngày gần đây. Hôm nay lâm triều vẫn bình an, nhưng khi hạ triều lập tức về phủ cũng đến Ty nha. Mãi đến hoàng hôn mới trở về, sắc mặt nhợt nhạt, trán đầy mồ hôi. Người hầu hỏi thăm, chỉ ăn đồ đau bụng, buồn nôn. Người hầu lập tức nấu t.h.u.ố.c tiêu thực dưỡng dày cho . Lúc đó hai vị khách mời tới quý phủ, hầu chậm trễ đôi chút, khi mang t.h.u.ố.c trở thì thấy khách rời , còn chủ nhân thì c.h.ế.t."

 

Hoắc Nguy Lâu dừng một chút, tiếp:

 

"Tú Y Sứ đến đó, vốn dĩ tối nay là bắt thiên lao."

 

Vốn định bắt , nhưng kịp tay thì c.h.ế.t.

 

Bạc Nhược U quan sát mật thất, đất dấu chân rõ ràng, nhưng giấy và bút mực hất rơi xuống bàn, từng ống giấy trống rỗng cho thấy tìm kiếm, thậm chí còn lấy đồ bên trong.

 

Nàng hỏi hai vị khách là ai, chỉ lặng lẽ cầm rương từ tay Ninh Kiêu, chuẩn nghiệm thi. Nàng cẩn thận tiến tới bên cạnh c.h.ế.t, tiên thu thập chất bẩn ở khóe môi bàn, đó kiểm tra khuôn mặt cùng hai tay. Trong lúc nàng nghiệm thi, bên ngoài cũng lượt tiến tới cửa mật thất.

 

Mật thất nhỏ hẹp bỗng xuất hiện nhiều như , khí trở nên ngột ngạt. Tất cả đều Bạc Nhược U, tựa như xác minh xem nàng thật sự nghiệm thi .

 

Hoắc Nguy Lâu nghiêm ở một bên, thấy nhiều chằm chằm Bạc Nhược U chớp mắt, bỗng cảm thấy thoải mái:

 

"Đứng chen chúc ở đây gì? Ra ngoài đợi ."

 

Nhị điện hạ Triệu Hi thấy Bạc Nhược U hề ngẩng đầu, tiếp tục kiểm tra thi thể, mắt càng trợn to:

 

"Biểu , mà phát hiện cô nương ? Thật kỳ lạ, một tiểu cô nương học thứ khác mà riêng học cái nghề thấp kém ?"

 

Triệu Hi phận tôn quý, nên lời tất nhiên cần dè dặt. Hoắc Nguy Lâu nhíu mày, liếc một cái:

 

"Nam tử nữ tử, chỉ cần nghiệm chân tướng thì đều là ngỗ tác giỏi. Án liên quan đến cữu cữu ngươi, nếu nàng nghiệm chân tướng, ngươi còn tạ ơn nàng."

 

Triệu Hi há hốc miệng:

 

"Ta..."

 

Hắn chỉ , chỉ Bạc Nhược U, thầm nghĩ, đường đường là hoàng tử, tạ ơn một tiểu cô nương, còn là một tiểu cô nương phận tiện dịch?

 

Hắn cảm thấy lời của Hoắc Nguy Lâu khá hạ thấp phận của , nhưng xưa nay vẫn kiêng kỵ vị biểu , đành bất đắc dĩ :

 

"Tốt nhất là nghiệm bằng chứng rõ ràng, bằng , liền tấu lên phụ hoàng, rằng biểu bây giờ phân biệt công tư, một mỹ nhân mê hoặc, vì khiến mỹ nhân vui mà giao việc lớn cho nàng thử sức."

 

Bạc Nhược U tuy chuyên tâm nhưng vẫn rõ lời Triệu Hi. Nghe tới đây, nàng bỗng khẩn trương, lặng lẽ liếc Hoắc Nguy Lâu một cái, càng thêm tập trung, dồn hết tinh thần nghiệm thi.

 

Hoắc Nguy Lâu nhạo một tiếng:

 

"Vậy e là bệ hạ còn cao hứng hơn chút đấy."

 

Xưa nay Hoắc Nguy Lâu gần nữ sắc, thậm chí còn khiến cảm thấy y hứng thú với bất kỳ nữ nhân nào. Kiến Hoà đế vì thế nhiều hỏi thăm thúc giục, nhưng y vẫn theo ý . Nếu bệ hạ rằng bên cạnh y cuối cùng , dù công việc phần lơi lỏng, lẽ cũng vui mừng hơn là chỉ trích.

 

Triệu Hi sờ sờ cái mũi, :

 

"Thôi thôi, vẫn nên ngoài đợi ."

 

Triệu Hi , mấy khác cũng lượt rời theo, chỉ còn Lâm Hòe và nam tử mặc áo bào xanh chuyện ban nãy. Thấy Bạc Nhược U thao tác nghiệm thi đó, mặt nam tử áo xanh giấu nổi vẻ thán phục:

 

"Tiểu cô nương quả thật hiếm thấy, một chút cũng hoảng loạn."

 

Lâm Hòe gật đầu, đáy mắt cũng ánh lên vẻ tán thưởng.

 

Hôm nay ít quan viên trong triều tại đây, thêm cả Nhị điện hạ, mà Bạc Nhược U hề tỏ khẩn trương. Ngược , nàng càng chăm chú nghiêm nghị, khiến khác cảm thấy thể tín nhiệm. Ngỗ tác là nghề thấp kém, nhưng nếu thuật nghiệm thi của nàng cao minh, giúp đưa chân tướng ánh sáng, giải oan cho vô tội, thì địa vị thấp kém cũng hề gì?

 

Nghe hai chuyện, đáy mắt Hoắc Nguy Lâu sáng lên. Y bất giác gần nàng thêm chút nữa. Phải rằng, ban đầu ở Thanh Châu, chính dáng vẻ chuyên tâm của nàng hấp dẫn y, khiến y dần dẹp bỏ sự khó chịu đối với nữ nhân việc vượt quá khuôn phép.

 

Bạc Nhược U Triệu Hi mà đáy lòng chút lo lắng, nhưng biểu hiện ngoài. Nghi án chuyện nhỏ, nàng do Hoắc Nguy Lâu mang đến, nếu nghiệm manh mối, nghi ngờ sẽ nàng mà là Hoắc Nguy Lâu. Ý niệm khiến nàng càng thêm tập trung. Một khi dốc hết tâm sức, ánh mắt và lời của ngoài còn lọt tai lọt mắt nàng nữa.

 

Nghiệm xong tay chân, khuôn mặt, Bạc Nhược U đột nhiên ngước mắt:

 

"Hầu gia, nguyên nhân cái c.h.ế.t là trúng độc. Vì trúng độc, khi nào trúng độc, cần giải phẫu mới nghiệm rõ ."

 

Nàng liếc gian mật thất: "Nơi tiện."

 

C.h.ế.t là một quan to trong triều, liên lụy nhiều , nên giải phẫu nghiệm thi cũng là chuyện tất yếu. Hoắc Nguy Lâu lệnh cho Tú Y Sứ khiêng t.h.i t.h.ể sang sương phòng phía Tây, khiến ít ở chính sảnh ngạc nhiên theo. Bạc Nhược U cũng lẳng lặng theo.

 

Thi thể đặt tấm t.h.ả.m nỉ, Bạc Nhược U bắt đầu cởi xiêm y của c.h.ế.t. Trong vài tiếng hít sâu, xiêm y của c.h.ế.t cởi bỏ, lộ những đốm đỏ tím và vài dấu vết khả nghi thể.

 

Mấy ở cửa, bao gồm Triệu Hi, chứng kiến cảnh đều khỏi ngạc nhiên, thể tưởng tượng nổi một tiểu cô nương như Bạc Nhược U thể thấy thể của một nam tử trưởng thành c.h.ế.t mà vẫn duy trì sự bình tĩnh.

 

Bạc Nhược U mặc kệ họ nghĩ gì, chọn d.a.o giải phẫu, mang bao tay và đeo khăn che mặt, lập tức hạ đao. Nàng rạch từ n.g.ự.c c.h.ế.t, d.a.o hạ xuống thấy máu. Chẳng mấy chốc, mùi m.á.u tanh ngập tràn trong phòng, đôi tay của nàng cũng nhuốm đỏ. Người ngoài thấy m.á.u nhiều như thì kinh hoảng, còn nàng vẫn bình thản.

 

Bạc Nhược U nghiệm thi cẩn thận, còn giải phẫu, nên tốn ít công sức. Không chỉ mang thêm đèn , mà bộ sương phòng cũng thắp sáng. Đang cúi thao tác, chỉ qua hai nén hương, mồ hôi chảy đầm đìa trán nàng. Ban đầu, đám Lâm Hòe còn thăm dò, nhưng giờ thì nổi, đều trở chính sảnh nghỉ, chỉ còn hai họ trong phòng.

TBC

 

Hoắc Nguy Lâu lấy một chiếc khăn tay từ trong tay áo, tiến lên lau mồ hôi cho nàng. Bạc Nhược U đang tập trung tìm kiếm trong bụng c.h.ế.t, hành động của y cho ngẩn . Ngước lên, nàng thấy trong mắt y đầy thương tiếc. Y gì, dứt khoát lau sạch mồ hôi trán nàng, yên một bên quấy nhiễu.

 

Bạc Nhược U thoáng thất thần, cúi đầu việc. Rất nhanh, nàng cắt đến dày của c.h.ế.t. Người triệu chứng trúng độc rõ ràng, khi c.h.ế.t bên môi dấu vết nôn mửa. Sau khi giải phẫu, nàng càng khẳng định nghi ngờ ban đầu. Điều quan trọng nhất là thứ còn sót trong dày của c.h.ế.t.

 

Mùi hôi thối và m.á.u tanh ngập tràn trong phòng. Một lúc , Lâm Hòe ngoài cửa , thấy Hoắc Nguy Lâu gần cửa sổ liền lên tiếng:

 

"Hầu gia, đêm khuya, Tiểu Nhược nghiệm thi, ngài cũng thể yên tâm, bằng ngoài nghỉ ngơi một chút?"

 

Hoắc Nguy Lâu lắc đầu:

 

"Không cần, bản Hầu mới càng an tâm."

 

Lâm Hòe chỉ cho là Hoắc Nguy Lâu theo dõi Bạc Nhược U nghiệm thi để an tâm hơn, nên đáp một tiếng lùi ngoài sảnh. Triệu Hi thấy , liền hỏi:

 

"Biểu còn ở trong đó nữa? Mùi nồng đến , bổn cung chỉ ngửi một chốc chịu nổi."

 

Lâm Hòe liền đáp:

 

"Hầu gia đối với vụ án vô cùng coi trọng, nên giám sát quá trình nghiệm thi. Ngài đích xem xét thì yên lòng."

 

Triệu Hi vẻ "quả nhiên là thế," lắc đầu gì thêm.

 

Trong sương phòng, Hoắc Nguy Lâu Bạc Nhược U, cảm thấy đêm nay nàng chuyên chú hơn bất kỳ nào đây. Nàng cúi suốt thời gian dài, ít khi thẳng lên, như thể mệt mỏi là gì. Mồ hôi chảy dọc trán và khuôn mặt, nhưng nàng ít khi lau , đắm chìm trong công việc. Cúi lâu như , đến nam tử võ công cao cường cũng khó mà duy trì, nhưng vòng eo của nàng nhu nhược xương, sức lực từ mà nàng kiên trì bền bỉ đến thế.

 

Hoắc Nguy Lâu tiến lên lau mồ hôi cho nàng. Lần , Bạc Nhược U tựa như quen, thèm ngẩng đầu lên. Khi y lui thứ hai, ánh mắt y khỏi liếc về vòng eo của nàng, nhất thời thất thần. Không bao lâu trôi qua, Bạc Nhược U bỗng thẳng lên, thở một mệt mỏi:

 

"Hầu gia, là trúng độc thạch tín."

 

Hoắc Nguy Lâu khẽ biến sắc. Bạc Nhược U tiếp:

 

"Hắn từ lúc hạ triều rời cung, đến khi chạng vạng về nhà, ăn uống cũng nhiều, nhưng một thứ đặc biệt."

 

"Là gì?"

 

Bạc Nhược U cầm một ít chất bẩn rửa sạch qua nước, đưa lên:

 

"Là bánh ngải thảo. Giờ đang giữa mùa xuân, là thời điểm ngải thảo sinh trưởng, nhưng ngải thảo vị đắng, thường dùng thuốc, ít ai dùng để bánh ngọt."

 

Nói đến đây, nàng khẽ nhíu mày:

 

"Trừ một nơi..."

 

Hoắc Nguy Lâu dường như cũng nghĩ đến cùng một chỗ. Hai bốn mắt , đồng thời thốt lên:

 

"Đạo quan."

 

"Đạo quan."

 

 

 

 

Loading...