"Chị tin em." Khương Nguyễn Nịnh xổm xuống, nhẹ nhàng ôm bé một cái, "Tiểu Kiệt, cho chị , em còn tâm nguyện nào khác ?"
"Chị ơi, em công viên giải trí." Tiểu Kiệt đưa tay quệt nước mắt, ánh mắt khao khát , "Chị ơi, em công viên giải trí chơi, năm nào sinh nhật trai cũng đưa công viên giải trí huyện chơi, em... cũng ."
"Chị ơi, ạ?" Khuôn mặt bé lộ vẻ rụt rè, đôi mắt tràn đầy mong chờ và hy vọng cô.
Khương Nguyễn Nịnh ôm bé thêm cái nữa, xoa đầu : "Được, chúng công viên giải trí ngay bây giờ."
Công viên giải trí đông . Đâu cũng thấy bố dắt tay con cái.
Tiểu Kiệt những đứa trẻ bố dắt tay, trong mắt ánh lên sự ngưỡng mộ và thèm , nhưng nhanh đó, ánh mắt trở về vẻ bình tĩnh.
Khương Nguyễn Nịnh dắt đến các trò chơi, xoa đầu bảo: "Muốn chơi trò gì thì cứ chơi , chị đợi em ở đây."
Tiểu Kiệt do dự: "Chị ơi, em là ma mà, em chơi ."
Cậu chỉ đến công viên giải trí ngắm một chút thôi. Đây là chấp niệm của bao năm qua. Giờ thấy , tâm nguyện cũng coi như thành. Cậu là ma. Cậu chạm đồ vật. Cậu thể chơi đùa như những đứa trẻ bình thường khác.
Khương Nguyễn Nịnh : "Em chẳng bảo chị là tiên nữ ? Vừa nãy chị phép cho em , em thể chơi ."
Mắt Tiểu Kiệt sáng rực lên, phấn khích hỏi: "Thật chị?"
"Thật, chơi ." Khương Nguyễn Nịnh véo má bé, "Chơi vui vẻ nhé."
Tiểu Kiệt gật đầu, chạy vụt về phía vòng ngựa gỗ. Cậu tìm một con ngựa trống. Cậu thử trèo lên lưng ngựa, khi phát hiện thực sự thể chạm vật thể, vui sướng tột độ, hét lớn với Khương Nguyễn Nịnh: "Chị ơi, em chơi thật !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kinh-ngac-thien-kim-that-lai-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-242-chap-niem-tan-bien.html.]
Hồng trần cuồn cuộn
Sóng gió bủa vây
Tâm như chỉ thủy
Tự tại chốn này.
Vòng ngựa gỗ bắt đầu khởi động. Tiếng đùa phấn khích của Tiểu Kiệt ngớt vang lên. Cậu chơi hết tất cả các trò trong công viên giải trí. Khương Nguyễn Nịnh kiên nhẫn đợi .
Đợi đến khi Tiểu Kiệt chơi xong trò cuối cùng, khuôn mặt bé rạng rỡ nụ hạnh phúc mãn nguyện, đầu đầy mồ hôi chạy về phía Khương Nguyễn Nịnh.
Gương mặt vẫn xanh xao nhưng đôi mắt sáng ngời khác thường, cả tràn đầy sức sống và tinh thần phấn chấn của một đứa trẻ.
"Chị ơi, cảm ơn chị." Tiểu Kiệt vui vẻ , "Công viên giải trí vui lắm ạ."
"Vậy bây giờ em vui ?"
"Vui ạ!"
"Còn tâm nguyện nào khác ?"
"Hết ạ." Tiểu Kiệt mãn nguyện , "Chị ơi, nguyện vọng của em đều thành hiện thực ."
Khương Nguyễn Nịnh cụp mắt xuống, tia chấp niệm đen xám cuối cùng bé tan biến sạch sẽ, gật đầu : "Được, bây giờ chị gọi chú đến đón em nhé."
"Chú sẽ đưa em đầu thai, kiếp em sẽ cha yêu thương em, em sẽ một cuộc đời thật ."
Tiểu Kiệt đây trong lòng vẫn còn chấp niệm nên mới thể siêu sinh. Khương Nguyễn Nịnh đến đây chuyến chính là để xóa bỏ chấp niệm cho bé, giúp thể đầu t.h.a.i chuyển kiếp. Giờ chấp niệm của Tiểu Kiệt tan biến. Trong lòng còn bất kỳ tiếc nuối nào nữa. Có thể đầu t.h.a.i bình thường .
Kiếp của sẽ khác với kiếp , tất cả những gì thiếu thốn ở kiếp sẽ bù đắp gấp bội. Cậu sẽ cha yêu thương hết mực.
Tiểu Kiệt gật đầu, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt long lanh Khương Nguyễn Nịnh: "Chị ơi, em thể hôn chị một cái ?"