Kinh Doanh Siêu Không Gian - Chương 474

Cập nhật lúc: 2025-08-10 00:03:37
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Làm thế nào để giao nhân một công việc phù hợp đây? Tô Hà suy nghĩ, dáng vẻ yếu đuối của Thương, cộng thêm việc vẫn học cách , nên cô cần cân nhắc kỹ khi chọn công việc. Tô Hà xem xét từng vị trí trong Khách sạn Hà Diệp để chọn lựa cho phù hợp.

Tuy nhiên, Thương dường như hiểu lầm điều . Anh nghĩ rằng sự im lặng của Tô Hà là dấu hiệu cho thấy cần chứng minh giá trị của .

Anh sống tiếp. Có cơ hội sống một nữa, Thương trân trọng, , biến thành ngọn đèn than sáng rực.

Nhớ quá khứ, Thương rùng , cảm giác lạnh lẽo đến thấu xương từ sâu thẳm trong lòng lan , xuyên qua xương tủy khiến khỏi run rẩy.

Không cần dồn nén, những giọt nước mắt của Thương bắt đầu tự nhiên tuôn trào. Chúng lăn dài gương mặt , những giọt lệ trong suốt lấp lánh.

Những vệt nước mắt in dấu rõ ràng khuôn mặt Thương. Đôi mày nhíu chặt, khóe miệng khẽ run, như thể đang chịu đựng nỗi đau lớn. Đôi mắt ngập tràn nước mắt, nhưng ẩn chứa sâu hơn là nỗi buồn và bất lực. Trong ánh mắt , còn chút ánh sáng nào, chỉ còn một sự trống rỗng và mơ hồ.

Những giọt nước mắt ướt đẫm chảy dọc theo gò má của Thương, cuối cùng rơi xuống đôi tay đang run rẩy. Khi chúng tiếp xúc với làn da của , nước mắt dường như thổi một sức sống mới, bắt đầu đổi, dần dần ngưng tụ và cuối cùng biến thành những viên ngọc trai tròn trịa.

Những viên ngọc tỏa ánh sáng dịu nhẹ, mỗi viên đều hảo tì vết. Những viên ngọc biển tì vết luôn thể bán với giá cao.

Thương cúi đầu, che giọt lệ trong mắt, cẩn thận nhặt những viên ngọc và với Tô Hà: "Nước mắt của thể hóa thành ngọc trai."

Tô Hà đang đăm chiêu suy nghĩ thì giật vì câu của Thương. Cô với đôi mắt vẫn long lanh nước mắt, vội vàng lao tới, tay nắm một xấp khăn giấy, lo lắng đưa cho : "Anh lau nhanh lên!" Giọng cô lộ rõ sự lo lắng, cô chỉ giúp Thương cảm thấy thoải mái hơn.

Trời ạ, thật đáng thương.

Tô Hà luống cuống rút thêm vài tờ giấy nữa, tay cô run, trông vẻ lúng túng. Là một bình thường và khỏe mạnh, khi thấy ai đó , trong lòng cô chỉ còn sự thương hại. Cô gì, chỉ cố gắng hết sức để mang chút ấm áp và an ủi cho Thương.

Cô nhẹ nhàng đưa khăn giấy cho Thương, ánh mắt đầy quan tâm: "Đừng nữa, đừng nữa."

Lúc , Tô Hà mới thấy những viên ngọc trai tay Thương. Đây chính là kỹ năng nổi bật của ,"nước mắt hóa ngọc trai" ?

DTV

Tuy nhiên, Tô Hà thấy vui mừng gì khi thấy những viên ngọc trai, ngược , cô cảm thấy bối rối. Để Thương sử dụng kỹ năng "nước mắt hóa ngọc" để việc cho khách sạn chẳng khác gì bóc lột sức lao động, giống như một bà chủ độc ác .

Tô Hà giáo dục đầy đủ và trưởng thành lá cờ đỏ, cô bao giờ chuyện như .

Cô từ chối nhận ngọc của Thương: "Anh cứ giữ ngọc , để tìm cho một chiếc hộp, thể tự cất giữ chúng."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-474.html.]

Thương mặt Tô Hà, tay cầm những viên ngọc do nước mắt biến thành, mỗi viên đều tỏa sáng rực rỡ. Ánh mắt thoáng hiện lên sự bối rối, động tác của chút lúng túng nhưng vẫn đầy sự kiên nhẫn. Anh đưa tay lên nữa, như thể dùng cách để chứng minh sự chân thành của .

Tuy nhiên, Tô Hà vẻ của những viên ngọc trai mê hoặc. Trong ánh mắt cô lấp lánh ánh sáng kiên định, cô từ chối dứt khoát một nữa: "Thương, thể nhận những viên ngọc trai ." Lời của Tô Hà rõ ràng và quyết đoán, thái độ của cô thể hiện sự kiên định thể nghi ngờ.

Tô Hà hiểu rằng, dù những viên ngọc trai quý giá, nhưng ý nghĩa ẩn chúng còn quan trọng hơn nhiều. Cô để Thương dùng cách để việc cho khách sạn, càng nước mắt của trở thành công cụ kiếm tiền.

Mỗi đều giá trị và phẩm giá riêng, những thứ quan trọng hơn nhiều so với tiền bạc hệ thống. Nếu cô chấp nhận những điều chỉ để thành nhiệm vụ của hệ thống, sớm muộn gì cô cũng sẽ cuốn vòng xoáy của hệ thống và dần mất chính .

"Thương, công việc của nên đổi lấy bằng cách ." Giọng Tô Hà dịu dàng nhưng kiên quyết.

Thương thoáng ngạc nhiên, ngờ rằng Tô Hà từ chối như . Anh từ từ hạ tay xuống, những viên ngọc trượt khỏi tay , rơi nhẹ xuống đất và phát âm thanh nhỏ, ánh mắt thoáng hiện sự thất vọng.

Anh hé miệng, kéo nhẹ cổ áo , để lộ vết sẹo: "... mỡ của thể đèn trường minh." Dù sợ hãi, nhưng vẫn cắn răng tiếp, chỉ cần mỗi lấy một ít, vẫn thể sống sót, giao nhân vốn dẻo dai.

Tô Hà cảm thấy đầu như nổ tung.

Cô nghĩ trông giống yêu quái ăn thịt bà chủ tham lam bóc lột đến ?

Tô Hà bước đến một góc phòng, tay cô nhẹ nhàng chạm công tắc tường. Với một tiếng "tách" nhỏ, ánh đèn trong phòng bật sáng, xua tan bóng tối và mang sự ấm áp, sáng sủa cho căn phòng.

, chỉ chiếc đèn đang lặng lẽ treo giữa phòng: "Đây chính là đèn trường minh."

"Bây giờ đèn đều dùng điện." Tô Hà , kéo tay Thương, để cảm nhận công tắc, cảm nhận sức mạnh của văn minh hiện đại.

Thương thử nhấn công tắc, đèn tắt. Anh nhấn thêm nữa, đèn bật sáng. Ánh sáng từ đèn điện tỏa nhẹ nhàng và đồng đều, quá chói, cũng quá tối, đủ chiếu sáng cả căn phòng.

Tô Hà tiếp tục giải thích: "Chỉ cần điện, đèn sẽ sáng mãi." Cô nhanh chóng giải thích về vai trò của điện. Trong thời đại điện khí hóa , quen với sự tiện lợi và định mà điện mang , còn cần dựa những ngọn đèn cầy dễ tắt, cần thường xuyên nữa.

Thương càng thêm mơ hồ. Ngay cả việc đèn trường minh, cũng cơ hội. Vậy thể gì đây?

Tô Hà cho Thương cơ hội suy nghĩ nữa. Cô nhận rằng Thương thiếu kiến thức cơ bản, nhất định giáo dục cẩn thận!

Tô Hà cảm thấy một trách nhiệm lớn lao. Cô hành động, giúp Thương bù đắp những thiếu sót , và cho một khóa học về chính trị cũng như pháp luật thật nghiêm túc!

Loading...