Kinh Doanh Siêu Không Gian - Chương 473

Cập nhật lúc: 2025-08-10 00:03:30
Lượt xem: 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thực tế đúng là như , đầu của Thương thương gì.

Nguyên nhân ngã cửa Khách sạn Hà Diệp là do quen với việc bằng hai chân, ngay cả với sự giúp đỡ của hệ thống. Không giống như bạch tuộc yêu tám xúc tu, Thương bao giờ bằng hai chân thẳng .

Khi thấy đôi chân của , chút ngơ ngác, thử bước một cách cẩn thận, nhưng cuối cùng ngã rầm xuống đất.

Trước khi kịp phản ứng, Lý Thật và nhân viên đón tiếp đỡ lên xe lăn.

Câu hỏi của Lý Thật khiến Thương trả lời thế nào, lo lắng sai nên giữ im lặng, điều khiến Lý Thật tưởng rằng đập đầu.

Giờ đây, khi Tô Hà xác nhận danh tính của và gọi tên , Thương mới dám ngẩng đầu lên đáp .

Tô Hà cảm ơn Lý Thật nhiệt tình giúp đỡ đẩy Thương trở về văn phòng của cô.

Bạch tuộc yêu vẫn đang nghiêm túc xem video hướng dẫn, thấy Tô Hà đến, nó lập tức nở một nụ tươi tắn, lấy lòng: "Bà chủ, xem xong hai video ạ."

Ánh mắt của bạch tuộc yêu lướt qua Thương đang xe lăn, cái mũi to của nó khẽ động, ngửi thấy mùi biển cả quen thuộc. Dù giờ đây Thương còn đuôi cá, nhưng bạch tuộc yêu vẫn nhận đây chính là giao nhân đưa nó đến Khách sạn Hà Diệp. Nó nở nụ càng thêm thiện.

Tuy nhiên, khi Thương thấy nó, co rúm , lùi sâu xe lăn.

Ngồi xe lăn, Thương giống như một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc tinh xảo. Cơ thể gầy gò, như thể chỉ cần một cơn gió cũng thể thổi bay. Đôi mắt xanh thẳm của ánh lên nỗi buồn sâu lắng.

Mái tóc dài như tảo biển của nhẹ nhàng buông xuống, che phủ làn da trắng như tuyết, trông phần bệnh tật.

Có một vết sẹo chạy dài từ cằm xuống đến xương quai xanh của Thương, nhưng vết sẹo đó trông , mà ngược , còn tăng thêm nét quyến rũ đặc biệt, khiến trông càng yếu ớt, dễ khơi gợi lòng thương cảm.

Nhìn thấy Thương chút sợ hãi, Tô Hà kìm với bạch tuộc yêu: "Cậu đừng dọa , sợ đấy."

Bạch tuộc yêu lập tức giơ bốn cái xúc tu lên, vẻ vô tội. Nó chỉ đơn giản cảm ơn giao nhân vì đưa nó ngoài mà thôi.

DTV

Tô Hà bỏ qua vẻ mặt ấm ức của bạch tuộc yêu, cô xổm xuống Thương và nhẹ nhàng giới thiệu: " là bà chủ của Khách sạn Hà Diệp, bây giờ cũng là nhân viên ở đây . Nếu vấn đề gì, cứ với , đừng sợ."

Thương im lặng gật đầu.

Tô Hà bắt đầu giảng giải cho về những kiến thức cơ bản của xã hội hiện đại. Mỗi khi thấy biểu cảm của Thương chút lưỡng lự, cô lập tức chậm để giải thích cẩn thận.

Bạch tuộc yêu đang xem video cũng chen gần, gật gù. Nó cảm thấy bà chủ giảng còn dễ hiểu hơn xem video nhiều, chỉ hiểu tại bà chủ giảng cho nó mà bắt nó xem video.

Bạch tuộc yêu nghĩ rằng bà chủ thích nó, nhưng vẫn hiểu tại bà chủ . Nghĩ mãi thông, nó cuốn hai cái xúc tu với .

Sau khi giảng xong, bạch tuộc yêu nhanh nhẹn dùng xúc tu nhấc ly nước bàn và đưa cho Tô Hà. Nó nghĩ sẽ bà chủ khen, nhưng Tô Hà : "Cậu luyện tập để giấu xúc tu của kỹ hơn, để lộ mặt khách."

Bạch tuộc yêu quan tâm, nó chỉ chú ý đến một điều: "Cảm ơn đại vương ban tên!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-473.html.]

Là một tiểu yêu ở Long Cung, bạch tuộc yêu tên riêng. Trước mặt các hoàng tử và công chúa của Long Vương, nó luôn tự xưng là "tiểu yêu". Ở Long Cung còn nhiều bạch tuộc khác, nên cái tên "bạch tuộc" cũng chẳng dành riêng cho nó.

Nhìn thấy vẻ mặt phấn khích của bạch tuộc yêu, Tô Hà xoa mũi, dịu giọng: "Được , cứ gọi là Chương Dư ,"Dư" trong câu "năm nào cũng dư dả"."

Tô Hà tên "Chương Dư" lên một tờ giấy.

Điều cho bạch tuộc yêu phấn khích thôi, nó quên luôn việc thu xúc tu của , các xúc tu vung vẩy trong trung. Mãi ba bốn giây , nó mới nhận đang quá phấn khích và vội vàng thu xúc tu , miệng ngừng lẩm bẩm "Chương Dư, Chương Dư."

Nhìn bộ dạng vui vẻ của nó, Tô Hà cảm thấy cũng nên bao dung với "kẻ nhập cư trái phép" hơn một chút.

sang Thương. Anh giao nhân yếu ớt và đẽ luôn khiến trỗi dậy lòng thương cảm. Khi chuyện với , Tô Hà cũng kìm mà nhẹ nhàng hơn: "Anh còn thắc mắc gì ?"

Lần đầu tiên Thương cất tiếng , giọng khàn khàn như d.a.o cạo.

Giọng của như một lưỡi d.a.o rỉ sét, nhẹ nhàng lướt qua khí, mỗi cọ xát phát âm thanh chói tai. Tuy nhiên, trong âm thanh thô ráp thỉnh thoảng xuất hiện một chút dịu dàng, khiến sự đối lập trở nên lạ lùng quyến rũ.

"Không sẽ gì ở khách sạn?" Thương xong liền cúi mắt xuống, tay khẽ chạm vết sẹo cằm và xương quai xanh.

Hệ thống ký hợp đồng với . Chỉ khi trở thành nhân vật thẻ ba , mới thể giành tự do. Và để thăng cấp thành nhân vật ba , việc tại khách sạn.

thể gì đây?

Thương nở một nụ tự giễu.

Là giao nhân, luôn rằng chúng là loài thần thánh ban phước. Vẻ ngoài của chúng tinh xảo như những viên san hô biển, rực rỡ và thanh tao. Nước mắt của chúng thể hóa thành những viên ngọc quý, mỗi viên đều giá trị lớn.

Giao nhân nam giọng hát quyến rũ, cất lên những bài ca của biển cả, âm thanh ngọt ngào và mê hoặc khiến đắm chìm. Đây là vũ khí của họ để săn bắt, vì tiếng hát của họ thể biển, giúp họ dễ dàng bắt con mồi.

Còn giao nhân nữ thì hình uyển chuyển và nhanh nhẹn, họ thể dệt nên những tấm lụa giao mỏng nhẹ như bọt sóng biển, mỏng manh và trong suốt.

Giao nhân nam săn, còn giao nhân nữ thì dệt lụa, cả tộc giao nhân sống một cuộc sống tự cung tự cấp.

lẽ sự ban phước của thần linh cũng mang theo sự ghen tị từ loài . Khi loài phát hiện mỡ của giao nhân thể chế thành những ngọn đèn trường minh, thể cháy sáng mãi mãi, họ bắt đầu săn lùng giao nhân để lấy mỡ.

Những giao nhân nữ ép rời khỏi đại dương yêu dấu của họ, đưa lên đất liền khô cằn và xa lạ. Họ buộc dệt lụa ngừng, việc mà đây họ yêu thích giờ trở thành nguồn gốc của đau khổ.

Những đôi tay từng uyển chuyển trong làn nước biển giờ đây chỉ còn thể thực hiện những động tác máy móc khung dệt thô ráp. Ánh mắt họ tràn đầy mệt mỏi và buồn bã, mỗi dệt như thể đang dệt nên nước mắt và linh hồn của họ.

Còn những giao nhân nam, vì loài sợ giọng hát quyến rũ của họ, nên cắt đứt thanh quản của họ, nhốt họ trong những chiếc lồng tối tăm và nhỏ bé để ép họ ngọc. Nếu đủ một đấu ngọc mỗi ngày, họ sẽ trừng phạt.

Và khi giao nhân thể dệt lụa hoặc ngọc nữa, điều chờ đợi họ chính là cái chết, khi họ lột da để lấy mỡ, hóa thành những ngọn đèn trường minh.

Nhớ những chuyện qua, Thương khỏi run rẩy. Anh tự hỏi thể gì ở Khách sạn Hà Diệp?

Loading...