Tiểu Triệu đột nhiên chút ghen tỵ với Tiểu Bảo, dù thì vị trí của Tiểu Bảo vai ông Dương còn rộng rãi hơn của cô nhiều.
Phía đối diện, cô bạn ham vui của Tiểu Triệu ngay mặt họ. Một nhóm fan mặc áo thun đang bắt đầu vung gậy phát sáng cổ vũ.
Trước sân khấu, những mặc Hán phục cũng dựng máy ảnh, hướng ống kính về trung tâm sân khấu.
Tiểu Triệu che kín, thể rõ sân khấu phía , định vẫy tay hiệu cho bạn, nhưng bỗng thấy tiếng đàn vang lên.
Đại Hội Thanh Lọc bắt đầu.
Phương Khoa gần hơn một chút, chị thấy rõ ràng thầy Tri Bạch – một sư thầy đầu trọc – đặt tay lên dây đàn cổ cầm, bắt đầu gảy đàn.
"Giả thần giả thánh." Phương Khoa càng chắc chắn rằng đây chỉ là một trò lừa bịp.
Sư thầy đầu trọc mặc áo dài, thì dáng đàng hoàng, nhưng nếu là thầy thực sự tổ chức pháp hội, tại mặc áo tăng?
Hiện nay, các nhà sư nếu mặc áo tăng khi ngoài đều chứng nhận của Cục Tôn giáo. Chỉ riêng điều cũng đủ chứng tỏ sư thầy sân khấu chắc chắn là sư giả.
Phương Khoa soi xét thầy Tri Bạch sân khấu bằng ánh mắt đầy phê phán.
Tiếng đàn quả thực du dương, nhưng thì chứ, thể chỉ là một nhạc sĩ thuê về từ một hội đa cấp nào đó để lừa dối đám đông phía mà thôi.
Phải cảnh giác, Phương Khoa tự nhủ.
Theo từng nhịp điệu của tiếng đàn, tim của Phương Khoa cũng đập nhanh hơn.
Tiếng đàn mang theo một sức hút vô hình, lôi cuốn từng tế bào trong chị, khiến chị tự chủ mà lắc lư theo giai điệu.
Tuy nhiên, chị thể, chị giữ bình tĩnh, chị cần tìm điểm lừa gạt của Đại Hội Thanh Lọc .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-429.html.]
Ngón chân chị căng cứng, bám chặt mặt đất. Đó là điểm tựa duy nhất của chị, chỉ như chị mới thể chống sự cám dỗ đung đưa theo tiếng đàn.
DTV
Còn Tiểu Triệu ở phía thì chút hối hận. Cô về phía bạn đang lắc gậy phát sáng điên cuồng. Cô, cô cũng một chiếc gậy phát sáng!
Khi bản nhạc kết thúc, dẫn đầu đội cổ vũ hô hào vỗ tay, bầu khí vô cùng cuồng nhiệt.
Tiểu Triệu cũng đỏ mặt vỗ tay cuồng nhiệt, nhưng ánh mắt cô liếc về phía Phương Khoa ở phía , nên vội hạ bớt tiếng vỗ tay.
Trong trống chờ đợi khúc nhạc tiếp theo, đám đông xôn xao, Phương Khoa và Tiểu Triệu đảo mắt quanh, mới phát hiện những thành kính mang theo các vật phẩm đang tiến lên phía .
Bài nhạc thứ hai thêm phần ngâm nga!
Đó là ngâm kinh văn, Tiểu Triệu chợt hiểu , hóa những đặt đồ lên phía là để thầy khai quang cho họ.
Tiểu Triệu đắm chìm trong tiếng hát. Giờ thì cô hiểu vì gọi buổi biểu diễn âm nhạc là Đại Hội Thanh Lọc.
Cách gọi đó quả thực chính xác, cô cảm giác như linh hồn thanh lọc, chỉ tiến gần hơn đến thầy, đến với buổi biểu diễn .
"Ủa, kết thúc ?" Sau ba khúc nhạc, Tiểu Triệu thể kiềm chế nổi nữa, tự nhiên thốt lên đầy tiếc nuối, cô quên mất cùng với Phương Khoa.
"Xè xè—xè xè—" Tiếng loa vang lên phía .
"Buổi biểu diễn của thầy Tri Bạch hôm nay kết thúc!" Loa chính thức thông báo.
"Buổi tới, thầy Tri Bạch sẽ biểu diễn miễn phí sáng thứ Bảy tuần tại quảng trường Khách sạn Hà Diệp mới! Đặc biệt, khách nghỉ tại Khách sạn Hà Diệp sẽ cơ hội tham gia buổi hòa nhạc nhỏ của thầy. Số lượng hạn, đăng ký để giữ chỗ nhé!"
Vừa dứt lời, xung quanh lập tức xuất hiện một loạt phát tờ rơi.
Tiểu Triệu và Phương Khoa cũng nhận tờ rơi. Tiểu Triệu tờ rơi, chút băn khoăn, đây chính là phần mà Phương Khoa là "gặt lúa non" ?
cô thấy điều đó thật là hấp dẫn...