Lớp học thư pháp của thầy Thôi Phụng Nhất hôm nay thêm hai học viên nước ngoài.
Những học viên bước lớp khỏi ngoái đầu hai nước ngoài , họ ngạc nhiên: "Có cả học viên nước ngoài đến học ? Họ hiểu ?"
Alan và Jacob tất nhiên hiểu tiếng Trung, nhưng Jacob bám lấy Mina nhờ cô dịch một kiến thức về thư pháp cho . Jacob tự tin rằng chắc chắn sẽ .
Ngồi bàn, Jacob tràn đầy tự tin, sang Alan, tươi và : "Alan, dạy ?"
Alan với vẻ khó chịu: "Anh tránh xa một chút, bốc mùi lắm. thông minh hơn nhiều, lo mà tự chăm sóc bản ."
Jacob gãi mũi: "Có mùi hôi ? thấy cũng mà, chắc là thơm quá, Alan, giống như dùng nước hoa ."
Alan phản bác: " dùng nước hoa, đó là hương tự nhiên của ." Alan, tắm xong, cảm thấy vô cùng hài lòng với mùi hương cơ thể .
Jacob nhăn nhó: "Ồ, đúng là buồn nôn."
Hai cứ cãi qua như thế cho đến khi thầy Thôi Phụng Nhất bắt đầu buổi học, cả hai mới ngừng tranh luận.
Alan nghiêm chỉnh, chăm chú lên màn hình. Mặc dù hiểu thầy Thôi đang gì, nhưng thể bắt chước mà.
DTV
Đôi mắt Alan chăm chú theo dõi từng cử động của thầy Thôi bục giảng. Mặc dù rào cản ngôn ngữ khiến khó hiểu phần giải thích của thầy, nhưng điều đó giảm sự tò mò và nhiệt huyết của đối với nghệ thuật thư pháp.
Anh quan sát kỹ từng động tác của thầy Thôi, mỗi nét bút, mỗi cử chỉ đều như chứa đựng bí mật của môn nghệ thuật cổ xưa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kinh-doanh-sieu-khong-gian/chuong-367.html.]
Chiếc bút lông trong tay thầy Thôi nhảy múa tờ giấy Tuyên, vệt mực đen dần dần hiện đầu bút, tạo nên những ký tự Hán tự tuyệt .
Alan bắt đầu bắt chước các động tác vận bút của thầy.
Anh học cách cầm cây bút lông nhẹ nhàng giữa ngón cái và ngón trỏ, với ngón giữa và ngón áp út hỗ trợ, ngón út khẽ nhấc lên để tạo thành một tư thế cầm bút vững chắc.
Động tác của ban đầu còn vụng về, bút lông thường xuyên trượt khỏi tay và rơi xuống giấy, nhưng Alan vẫn nghiêm túc và tập trung.
Sau khi định cây bút, Alan hít một sâu, nhúng ngập đầu bút mực, từ từ đặt bút lên tờ giấy Tuyên.
Động tác của lúc đầu còn run rẩy, nhưng nhanh chóng trở nên định. Anh theo dõi cẩn thận các nét bút của thầy Thôi và bắt đầu mô phỏng từng nét bút một.
Để đảm bảo đúng, Alan liên tục ngẩng đầu lên để quan sát thầy Thôi, đó cúi xuống tiếp tục tập luyện. Các nét bút của dần trở nên mượt mà hơn, vệt mực tờ giấy phản ánh sự đổi trong lực nhấn và nhịp độ của từng nét.
Càng tập luyện, động tác của Alan càng thành thạo.
Cổ tay của bắt đầu xoay linh hoạt hơn, ngòi bút di chuyển tờ giấy, tạo nên các đường nét của từng ký tự Hán tự.
Mặc dù Alan hiểu ý nghĩa của các ký tự , nhưng gương mặt hiện lên một nụ hài lòng. Anh cảm thấy tự hào về những nỗ lực và sự tiến bộ của .
Alan dần dần chìm đắm việc học nghệ thuật .
Anh bắt đầu cảm nhận nhịp điệu của thư pháp, và thấu hiểu cảm giác tinh tế khi đầu bút tiếp xúc với giấy. Anh cuốn hút bởi môn nghệ thuật .