Chương 7
dừng , hộp cơm , trong lòng dâng lên một cơn mệt mỏi vô tận.
“Tuấn Phi, còn hiểu ? Giữa chúng … kết thúc .”
Anh cuống quýt, giọng khàn khàn:
“Không, tin! Em chỉ giận nhất thời thôi.
Anh thề, từ nay về sẽ dính dáng gì đến Hứa Lê nữa, sẽ cắt đứt với cô .
Anh chỉ yêu em. Hạ Hạ, chúng bắt đầu ?”
nhạt, ánh mắt lạnh băng:
“Anh cắt là cắt ?
Tình cảm cái áo, lúc nào thì .
Huống chi… lòng em c.h.ế.t .”
Sắc mặt Tuấn Phi tái nhợt, lảo đảo như trúng đòn.
Anh run rẩy đưa túi cơm tới mặt :
“Anh em ăn. Dù em ghét , xin em cũng đừng hành hạ bản .”
thở dài, gạt tay :
“Giữ mà ăn .
Anh đ.á.n.h mất cơ hội , Tuấn Phi.
Đừng đến tìm nữa.”
Nói xong, thẳng, ngoảnh .
Sau lưng, tiếng gọi khàn đặc, tan đêm gió lạnh:
“Hạ Hạ… em thật sự cần nữa ?”
siết chặt nắm tay, bước nhanh hơn.
Nước mắt nóng hổi lăn dài, nhưng … trong lòng chỉ còn sự dứt khoát.
Sáng hôm , đến công ty từ sớm.
Vừa đặt túi xuống, thư ký của Chủ tịch gọi :
“Kiều tiểu thư, Chủ tịch gặp cô ở phòng việc.”
thoáng sững , nhưng vẫn gật đầu, chỉnh trang phục bước .
Cửa phòng mở , khí bên trong yên tĩnh, mùi cà phê phảng phất.
Tần Dạ đang cửa sổ sát đất, một tay đút túi quần, một tay cầm tách cà phê, dáng vẻ tao nhã nhưng toát lên khí thế bức .
Nghe tiếng động, , ánh mắt dừng hẳn , sâu thẳm khó dò.
“Ngồi .”
Anh khẽ hiệu, giọng bình thản mà kiên định.
xuống ghế đối diện, cố giữ bình tĩnh:
“Chủ tịch tìm việc gì ạ?”
Tần Dạ đặt tách cà phê xuống bàn, chậm rãi :
“Kiều Hạ, từ hôm nay trở , bất kể trong công việc ngoài đời, nếu em gặp rắc rối gì… hãy trực tiếp tìm .”
giật , vội lắc đầu:
“Không cần . Đây là chuyện riêng của , thể tự giải quyết.”
Anh khẽ , ánh mắt dịu :
“Năm năm , từng bỏ lỡ em một .
Lần , sẽ để em một nữa.”
Lời như mũi tên xuyên thẳng lòng .
c.ắ.n môi, tim đập loạn, dám thẳng .
Sau cùng, hít một thật sâu, cố gắng bình thản đáp:
“Cảm ơn Chủ tịch Tần. … xin ngài đừng vượt quá giới hạn.”
Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, song giọng điệu vẫn dịu dàng:
“Được, sẽ chờ.
Chờ đến khi em bằng lòng , dù chỉ một .”
Rời khỏi phòng việc của Tần Dạ, trở về bộ phận.
Không khí bỗng trở nên vi diệu, nhiều ánh mắt âm thầm dõi theo, trong đó ít là ánh ghen ghét, soi mói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-7.html.]
Một đồng nghiệp nữ ghé sát tai bên cạnh, thì thầm nhưng đủ để thấy:
“Có chỗ dựa là khác ngay, mới lên chức bao lâu phân dự án trọng điểm, còn trực tiếp báo cáo với Chủ tịch.”
Người khẩy:
“Chẳng nhờ năng lực nhờ… cách khác.”
rõ từng chữ, nhưng chỉ mỉm lạnh nhạt, buồn phản bác.
Càng đôi co, càng khiến bám lấy để thêu dệt thêm.
Buổi chiều, nhóm dự án bắt đầu phân công nhiệm vụ.
nhận phần công việc nặng nhất, đó là lập kế hoạch diện cho chiến dịch quảng bá trong vòng ba ngày.
Rõ ràng đây là sự sắp xếp nhằm gây khó dễ.
Một đồng nghiệp nam , nở nụ đầy ẩn ý:
“Kiều Hạ, việc vốn định để ba cùng , nhưng nếu cô Chủ tịch coi trọng, chắc chắn năng lực gánh vác.
Chúng sẽ phối hợp theo chỉ đạo của cô.”
Nghe qua thì giống khen ngợi, nhưng thực chất là đẩy hết trách nhiệm lên vai .
bình tĩnh đáp:
“Được, nhận.
cũng mong đúng phần việc của . quen ôm đồm khác.”
Không khí trong phòng thoáng chốc cứng đờ.
Có kẻ mím môi, kẻ đỏ mặt.
Còn , chỉ cúi đầu tập trung tài liệu, để ai cơ hội châm ngòi thêm.
Đêm đó, khi vẫn còn ở công ty tăng ca, điện thoại bất ngờ sáng lên, là tin nhắn từ một lạ:
【Cẩn thận, chơi cô trong dự án .】
nhíu mày, tim khẽ run.
chằm chằm tin nhắn lạ , trong lòng dấy lên một cơn bất an.
Số điện thoại xa lạ, lưu tên, cũng chẳng để dấu vết.
Là ai?
Vì nhắc nhở ?
Hay đây chỉ là một cái bẫy khác?
suy nghĩ lâu, cuối cùng vẫn cất điện thoại , tiếp tục tập trung bản kế hoạch.
Hai ngày liền, gần như thức trắng đêm.
Tài liệu chất thành chồng, mắt đỏ hoe, nhưng từng bước một, bản kế hoạch dần hình thành.
Đến ngày nộp, ôm tài liệu bước phòng họp.
Vừa đặt xuống bàn, liền phát hiện chỗ bất thường, vài liệu quan trọng trong bản thảo sửa đổi.
nhớ rõ ràng hôm qua kiểm tra cuối, hề .
Rõ ràng động tay động chân.
ngẩng đầu, ánh mắt quét qua đồng nghiệp trong phòng.
Một cô gái phía đối diện, đang mím môi khẽ.
Tên cô là Triệu Dao, nổi tiếng giỏi nịnh bợ, luôn bất mãn khi thấy giao dự án trọng điểm.
Trái tim trầm xuống.
Quả nhiên là cô .
Ngay lúc đó, Tần Dạ bước , khí thế lập tức áp đảo cả căn phòng.
Ánh mắt đảo qua, dừng bản kế hoạch trong tay .
“Bắt đầu .”
hít sâu, kiên định bước lên thuyết trình.
Mỗi lời đều dứt khoát, mạch lạc, mặc kệ trong lòng thấp thỏm.
Khi kết thúc, một đồng nghiệp nam giả vờ lật bản kế hoạch, cố tình cất giọng:
“Kiều Hạ, liệu ở đây hình như vấn đề.
Nếu đối tác phát hiện , hậu quả sẽ nghiêm trọng.”
Cả phòng ồ lên, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía .