Chương 6
Chiếc xe dừng khu chung cư nhà .
mở cửa bước xuống, khẽ :
“Cảm ơn đưa về.”
Tần Dạ đáp, chỉ chằm chằm bóng lưng cho đến khi biến mất cánh cửa.
…
Vừa nhà, điện thoại rung lên.
Là tin nhắn của Hầu Tuấn Phi.
【Hạ Hạ, thật sự sai .
Chỉ cần em tha thứ, sẵn sàng từ bỏ tất cả, kể cả công việc, chỉ để chứng minh lòng .
Anh thể mất em.】
màn hình, lòng lạnh lẽo mệt mỏi.
Thứ cần là những lời hứa suông muộn màng.
đặt điện thoại xuống, dài giường.
Trong đầu ngừng hiện lên hai gương mặt một quen thuộc tám năm, một khắc cốt ghi tâm năm năm .
Tất cả hòa , khiến rối bời đến mức chợp mắt.
Sáng hôm , đến công ty từ sớm.
Vừa bước sảnh, liền thấy một bóng quen đợi.
Là Hứa Lê.
Cô mặc váy liền màu trắng, gương mặt trang điểm nhạt, trông ngoan ngoãn trong sáng, cứ như một đóa bạch liên.
Thấy , cô khẽ mím môi, bước nhanh :
“Chị Kiều, em chuyện với chị một chút.”
nhíu mày:
“Xin , họp.”
Cô chặn ngay mặt , giọng nhỏ nhẹ mà kiên quyết:
“Chỉ vài phút thôi. Chuyện hôm , em thực sự cố ý.
Em chị hiểu lầm, nhưng… em và Tuấn Phi thật sự gì vượt quá giới hạn.”
thẳng đôi mắt ngập nước của cô , nhạt:
“Không vượt quá giới hạn?
Vậy còn chuyện em mặc đồ ngủ của , dép của , tắm trong phòng , ăn cơm trong nhà tân hôn của , thế là vượt ?”
Sắc mặt Hứa Lê thoáng chốc trắng bệch, vội vã lắc đầu:
“Em… em chỉ nhất thời còn cách nào, xin chị đừng hiểu lầm.”
lạnh giọng:
“Dù thế nào, chấp nhận.
Hứa Lê, thánh mẫu, càng chia sẻ tình cảm và vị trí với bất kỳ ai.”
Cô c.ắ.n môi, nước mắt lưng tròng, yếu ớt :
“Chị Kiều, em thật sự cướp gì của chị.
Chỉ là… học trưởng đối với em quá .
Anh giảng bài cho em, quan tâm em, nhiều khi em khống chế cảm xúc của …”
siết chặt nắm tay, lạnh lùng cắt ngang:
“Dừng .
Đừng giả vờ đáng thương mặt nữa.
Cho dù em rơi nước mắt, cũng thể xóa sự thật rằng em chen giữa chúng .”
Hứa Lê nấc nghẹn, nước mắt rơi lã chã, dáng vẻ đáng thương đến cực điểm.
lúc , phía vang lên một giọng trầm lạnh:
“Đủ .”
. Tần Dạ đang bước tới, ánh mắt sắc bén thẳng Hứa Lê.
Bước chân Tần Dạ vang vọng nền đá hoa cương, mỗi bước đều nặng nề, mang theo áp lực khiến Hứa Lê hoảng hốt.
Anh dừng ngay cạnh , ánh mắt lạnh lùng quét qua cô :
“Ở cổng công ty của , cô chặn đường khác, gây náo loạn thế … là ý gì?”
Hứa Lê run rẩy, vội cúi đầu:
“Chủ tịch Tần, em… em cố ý. Em chỉ giải thích với chị Kiều một chút.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-6.html.]
“Giải thích?”
Tần Dạ khẩy, ánh mắt sắc bén khiến dám thở mạnh.
“Cô đủ tư cách.”
Hứa Lê mặt trắng bệch, môi run run:
“Em… em …”
Tần Dạ cắt ngang, giọng trầm thấp mà kiên quyết:
“ thấy cô xuất hiện mặt cô thêm một nào nữa. Nếu còn , đừng trách khách khí.”
Không khí căng thẳng đến mức thể đông cứng.
Một nhân viên ngang qua, thấy cảnh liền vội vã cúi đầu, giả vờ thấy gì.
Hứa Lê c.ắ.n chặt môi, nước mắt rơi lã chã, cuối cùng dám thêm nửa lời, bỏ chạy.
lặng tại chỗ, trái tim đập loạn.
Không ngờ Tần Dạ trực tiếp mặt vì như .
Anh nghiêng đầu , giọng dịu đôi chút:
“Nếu gặp loại , đừng phí lời.
Có ở đây, em cần một đối diện.”
Lời , ấm áp như ngọn lửa len lỏi tận đáy tim .
khẽ gật đầu, môi mấp máy:
“Cảm ơn…”
Ánh mắt sâu thẳm, khóe môi cong nhẹ:
“Em chỉ cần nhớ… đừng bao giờ cúi đầu kẻ đáng.”
Sau sự việc ở sảnh, tin đồn lan nhanh khắp công ty.
Đồng nghiệp thì thầm bàn tán, ánh mắt tò mò dè chừng.
“Nghe chủ tịch mặt bảo vệ cô …”
“Trời ạ, Kiều Hạ thật lợi hại, mới thăng chức Chủ tịch Tần để mắt tới.”
“Không quan hệ hai là gì nhỉ?”
hết nhưng chỉ mỉm bình thản, đáp .
Càng giải thích, càng khiến nghi ngờ.
lúc , phòng nhân sự gửi thông báo:
điều sang nhóm dự án trọng điểm mới thành lập, trực tiếp do Chủ tịch Tần Dạ phụ trách.
Tin công bố, cả văn phòng xôn xao.
Người thì ngưỡng mộ, kẻ thì ghen ghét.
ai dám thẳng, chỉ dám thì thầm lưng.
Buổi chiều, nhận tài liệu dự án và gọi đến phòng họp nhỏ.
Tần Dạ sẵn, khí thế bức .
Anh ngẩng lên, ánh mắt dừng , khẽ gật đầu:
“Từ nay, em sẽ theo sát trong dự án .
Mọi công việc, sẽ trực tiếp giao cho em.”
thoáng khựng , đáp:
“Rõ, Chủ tịch.”
Anh nhếch môi, giọng trầm thấp:
“Đừng gọi xa cách như .
Trong phạm vi công việc thì tuân theo chức vụ, còn ngoài công việc… em vẫn thể gọi như .”
tim run lên, vội né tránh ánh mắt :
“…Tần tổng, sẽ cố gắng thành nhiệm vụ.”
Trong mắt thoáng qua một tia thất vọng, nhưng chỉ nhạt, ép buộc thêm.
Buổi tối tan , mệt mỏi xách túi về khu chung cư.
Vừa rẽ cổng, một bóng dáng quen thuộc lập tức hiện ánh đèn vàng.
Hầu Tuấn Phi.
Anh đó, tay cầm túi ni lông, trong vài hộp cơm nóng bốc khói.
Vừa thấy , ánh mắt sáng lên, nhanh chóng chạy tới:
“Hạ Hạ, em bận, nên mua cơm cho em. Em ăn chút gì , đừng để đói.”