Chương 4
ngoài, mở tủ rượu, rót thẳng một cốc lớn whisky, uống cạn trong một .
Khói cay và rượu mạnh xộc thẳng lồng ngực, bỏng rát đến tận dày.
Nước mắt trào .
Tiểu Ngư gọi thêm mấy , đều bắt máy.
bất kỳ lời an ủi nào, chỉ để men rượu thiêu đốt tất cả.
lúc , điện thoại rung lên.
Là sếp gọi.
vội lau nước mắt, điều chỉnh giọng điệu:
“Alô, tổng giám đốc?”
“Kiều Hạ, vất vả cho cô . Hợp đồng bên phía Giang Châu, ban giám đốc vô cùng hài lòng.
Ngày mai nhớ đến công ty một chuyến, sẽ giới thiệu cô với chủ tịch, thuận tiện bàn chuyện tăng lương.”
cố gắng nặn một nụ , giọng bình thản:
“Vâng, cảm ơn tổng giám đốc.”
Cúp máy, bệt xuống sàn, ôm chặt chiếc điện thoại.
Trong đầu vang lên lời Tuấn Phi : “đồ thần kinh.”
Mỗi chữ như lưỡi d.a.o xoáy sâu.
Sau tám năm bên , cuối cùng dùng bốn chữ để kết thúc tất cả.
Sáng hôm , tỉnh dậy trong cơn đau đầu dữ dội.
Căn phòng hỗn độn, chai rượu lăn lóc sàn, mùi cồn nồng nặc.
dậy, trong gương, mắt sưng đỏ, tóc tai rối bù.
Không thể để chủ tịch thấy bộ dạng .
cố gắng trang điểm kỹ càng, che quầng thâm, mặc một bộ vest chỉnh tề.
Tới công ty, thẳng lên tầng cao nhất.
Tổng giám đích đón , ánh mắt đầy hài lòng:
“Kiều Hạ, cô lập công lớn. Chủ tịch coi trọng, gặp cô.”
gật đầu, giữ nụ lễ độ.
Trong lòng vẫn còn chút lo âu, bàn tay siết chặt tài liệu đến run.
Cửa phòng họp mở .
Một bóng dáng cao lớn lưng phía .
Người đàn ông mặc âu phục màu đen, dáng thẳng tắp, khí thế bức .
Tổng giám :
“Chủ tịch, đây là Kiều Hạ, nhân viên xuất sắc nhất của chúng .”
Người đàn ông chậm rãi xoay .
Ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o quét tới, dừng hẳn mặt .
sững sờ, bước chân khựng .
Trái tim đập dồn dập như trống trận.
Là .
Người đàn ông … từng quen.
Khoảnh khắc , như hóa đá.
Người đàn ông mặt, gương mặt sắc nét, ánh mắt sâu thẳm, khí thế lạnh lùng mà quen thuộc vô cùng.
Tổng giám ân cần giới thiệu:
“Đây là Chủ tịch tập đoàn, cũng chính là trực tiếp phê chuẩn hợp đồng Giang Châu .”
thấy trái tim như hụt mất một nhịp.
Cái tên vang lên, chấn động cả tâm trí:
Tần Dạ.
… Chính là đàn ông năm năm từng yêu, từng khắc cốt ghi tâm.
Anh khẽ nheo mắt, khóe môi cong lên một nụ lạnh nhạt, thẳng :
“Là em?”
Giọng trầm thấp, từ tính, như từng dòng điện chạy dọc sống lưng.
cố kìm nén cảm xúc, giữ nụ cứng nhắc:
“Chủ tịch Tần, xin chào.”
Trong đầu cuồn cuộn ký ức.
Năm , nghiệp, thêm ở một quán cà phê.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-4.html.]
Anh thường tới đó, yên lặng một góc, sách hoặc xử lý công việc.
Chúng quen từ những trò chuyện ngắn ngủi .
Anh khi đó vẫn chủ tịch tập đoàn lớn, chỉ là một thanh niên trẻ tuổi, nhưng toát khí chất khác biệt.
Anh dạy cách pha cappuccino chuẩn vị, còn kiên nhẫn giúp sửa bài luận.
từng ngỡ sẽ cùng suốt đời.
… một biến cố xảy .
Mọi thứ tan vỡ.
và cắt đứt liên lạc, từ đó còn gặp .
Không ngờ hôm nay, trở thành ở vị trí cao nhất, còn là nhân viên trướng.
Tần Dạ dậy, bước chậm rãi về phía , đôi mắt dõi thẳng, thở áp sát.
“Kiều Hạ, nhiều năm gặp, em… vẫn khỏe chứ?”
hít sâu, cố giữ nụ bình thản:
“Cảm ơn Chủ tịch Tần quan tâm, khỏe.”
Tần Dạ khẽ nhướng mày, ánh mắt như xuyên thấu trái tim .
“Khỏe ? Vừa thấy hốc mắt em đỏ, hình như… mới .”
khựng , bất giác cụp mắt xuống.
Trang điểm kỹ lưỡng như , mà vẫn nhận .
Tổng giám đốc vội vàng phá tan bầu khí căng thẳng:
“Chủ tịch, Kiều Hạ trở về từ Giang Châu, lập công nhỏ. định đề cử cô trưởng bộ phận kinh doanh Hoa Đông.”
Tần Dạ liếc qua , khóe môi nhếch nhẹ:
“Ừ, nếu việc , sẽ tự sắp xếp.”
Anh dừng một chút, giọng trầm thấp:
“Còn nữa, lập tức chuyển Kiều Hạ dự án trọng điểm mới của tập đoàn.”
Tổng giám đốc ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý.
nhất thời bối rối, mừng lo.
Dự án trọng điểm … vốn dĩ đến lượt .
Rõ ràng, Tần Dạ đang thiên vị.
Sau khi tan họp, lượt rời .
Chỉ còn và trong phòng họp rộng thênh thang.
Tần Dạ bước tới, dừng cách chỉ một sải tay.
“Kiều Hạ, năm năm gặp… em đổi nhiều thật.
Trước , em luôn rạng rỡ, chẳng bao giờ để lộ yếu đuối.
Còn bây giờ, ngay cả đôi mắt cũng giấu đầy mỏi mệt.”
mím môi, đáp thế nào.
Quá khứ từng nghĩ chôn vùi, giờ khẽ khàng khơi dậy.
Anh , chậm rãi hỏi:
“Người đàn ông bên cạnh em… khiến em đau khổ?”
Câu hỏi như lưỡi dao, cắt vết thương kịp lành.
run lên, vội né tránh ánh mắt :
“Chủ tịch Tần, chuyện riêng của … cần ngài bận tâm.”
Tần Dạ bật , giọng khàn khàn:
“Em vẫn bướng bỉnh như xưa.”
Tan họp, rời khỏi công ty.
Trời tạnh mưa, gió xuân vẫn còn se lạnh.
Vừa bước khỏi sảnh, thấy một bóng quen thuộc đợi.
Hầu Tuấn Phi.
Anh gầy thấy rõ, hai mắt thâm quầng, quần áo xộc xệch như mấy ngày liền mất ngủ.
Vừa thấy , lao đến, cướp lấy vali trong tay:
“Hạ Hạ, giải thích.”
lùi một bước, ánh mắt lạnh như băng:
“Không cần. Giữa chúng … hết .”
Tuấn Phi cuống quýt, giọng khàn đặc:
“Anh sai. Hôm đó quá nóng giận mới bậy.
Em là yêu nhất, chúng tám năm tình cảm, thể bỏ là bỏ.”