Kiều Hạ - Ba Tấc Nguyệt Quang - Chương 16
Cập nhật lúc: 2025-10-03 15:52:29
Lượt xem: 37
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 16
Tất cả đều chứng minh: chính Hầu gia ép buộc trì hoãn ca phẫu thuật, dẫn đến cái c.h.ế.t oan uổng.
Khi cầm tập hồ sơ trong tay, tim run rẩy đến mức khó thở.
Bao năm chìm trong bóng tối, cuối cùng sự thật cũng phơi bày trọn vẹn.
Tần Dạ bên cạnh, ánh mắt nghiêm nghị:
“Hạ Hạ, đêm mai, phiên điều trần sẽ diễn .
Em trực tiếp đối mặt với kẻ chuyện ?”
im lặng hồi lâu.
Hình ảnh giường bệnh, nét chữ run rẩy để lời cảnh báo, cùng những năm tháng sống trong bóng đêm dồn dập hiện về.
Cuối cùng, ngẩng đầu, giọng kiên định:
“Muốn.
Đã đến lúc… chính tay em thẳng họ, và rằng em hề c.h.ế.t vô ích.”
Tần Dạ lâu, khẽ gật đầu.
“Được. Anh sẽ luôn ở ngay lưng em.”
Đêm hôm , phiên điều trần chính thức mở .
Phòng xử chật kín, báo chí chen chúc ngoài hành lang, ánh đèn flash lóe sáng ngừng.
ở hàng ghế nhân chứng, tay nắm chặt đến mức lạnh buốt.
Bên , cha của Hầu Tuấn Phi — kẻ cầm đầu vụ việc năm xưa — xuất hiện với dáng vẻ ung dung, như thể tất cả chỉ là một trò .
Ông xuống, ánh mắt lướt qua , lạnh lẽo và đầy khinh miệt.
Khoảnh khắc , bỗng nhớ tấm ảnh cũ để , cùng dòng chữ run rẩy: “Hạ Hạ, hãy cẩn thận Hầu gia.”
Thẩm phán gõ búa, tiếng vang dội khắp phòng.
Phiên điều trần bắt đầu.
Luật sư của Tần Dạ trình bày từng bằng chứng, từ hợp đồng giả mạo cho đến bản ghi âm.
Từng mảnh ghép ghê tởm xâu chuỗi , tất cả đều chỉ về một , ông Hầu.
Khi những tài liệu cuối cùng công khai, bầu khí trong phòng gần như đông cứng.
Mọi ánh mắt đều dồn cả về phía ông .
Ông Hầu vẫn giữ nụ lạnh, giọng khinh miệt vang lên:
“Cô gái nhỏ, cô nghĩ vài tờ giấy nát và một đoạn ghi âm mơ hồ thể lật đổ Hầu gia ?
Ngây thơ quá.”
bật dậy, nước mắt lăn dài nhưng giọng kiên định:
“Ông thể che giấu bao năm, nhưng hôm nay… tất cả đều thấy.
Mẹ c.h.ế.t vì bệnh, mà vì sự tham lam và độc ác của các .
Dù Hầu gia quyền thế đến , cũng thể vĩnh viễn chôn vùi sự thật!”
Tiếng vang vọng, khiến cả khán phòng lặng .
Tần Dạ siết c.h.ặ.t t.a.y bàn, ánh mắt tràn đầy quyết liệt:
“Hạ Hạ, em . Từ đây, để tiếp tục.”
Ông Hầu vẫn đó, gương mặt lạnh băng, kiên quyết phủ nhận:
“Tất cả chỉ là lời vu khống. Không nhân chứng thì đừng hòng kết tội .”
Cả phòng xôn xao.
lúc , Tần Dạ chậm rãi lên, hiệu cho thư ký.
Cửa phòng xử mở , một bóng chống gậy bước .
Đó là y tá trưởng năm , trực tiếp phụ trách ca bệnh của .
Bà mất tích suốt nhiều năm, ai cũng nghĩ bà rời khỏi thành phố.
Không khí lập tức chấn động.
Người phụ nữ tóc bạc, ánh mắt kiên định thẳng hội đồng:
“ là trực tiếp nhận chỉ thị năm đó.
Chính ông Hầu gọi điện, ép chúng trì hoãn ca phẫu thuật, để ưu tiên một bệnh nhân đặc biệt khác.
còn giữ sổ ghi chép ca trực, tất cả đều ở đây.”
Bà run run rút một cuốn sổ nhỏ, những trang giấy úa vàng nhưng chữ vẫn rõ ràng.
Tiếng xì xào dâng lên khắp phòng, nhiều phóng viên vội vã ghi từng chi tiết.
Gương mặt ông Hầu thoáng chốc trắng bệch, nụ lạnh tan biến.
Ông đập mạnh tay xuống bàn, gào lên:
“Ngươi câm miệng! Ngươi đang gì ?”
Người phụ nữ bình thản đáp:
“ . im lặng suốt năm năm, mỗi đêm đều dằn vặt.
Hôm nay, trả công bằng cho mất, và cho cả cô con gái .”
Bà đầu , đôi mắt đỏ hoe:
“Xin , Hạ Hạ. Là chậm trễ quá lâu.”
Nước mắt tuôn rơi, run rẩy, nghẹn ngào đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kieu-ha-ba-tac-nguyet-quang/chuong-16.html.]
“Cảm ơn… cảm ơn bà.”
Sự xuất hiện của nhân chứng như một nhát búa giáng xuống, khiến cả phòng xử chấn động.
Các cổ đông vốn còn chần chừ lập tức đổi sắc mặt, thì thầm bàn tán ngớt.
Trước những bằng chứng và lời khai trực tiếp, Hầu gia gần như còn đường chối cãi.
Một vài phóng viên vội vã truyền tin ngoài, tiêu đề “Hầu gia thao túng bệnh viện, tội ác phơi bày” lập tức chiếm trọn các bản tin nóng.
Ông Hầu gương mặt xám ngoét, cố vùng vẫy:
“Không! Đây là âm mưu! Tất cả là cái bẫy mà Tần Dạ dựng lên!”
ai còn tin lời ông .
Thẩm phán gõ búa, tuyên bố:
“Với bằng chứng và lời khai nhân chứng, vụ việc sẽ chuyển sang cơ quan điều tra hình sự.
Tạm thời, ông Hầu tước bỏ quyền lợi cổ đông và quản lý.”
Tiếng búa gõ vang lên, như chấm dứt một kỷ nguyên.
lặng, nước mắt lã chã, đau đớn nhẹ nhõm.
Cuối cùng, sự công bằng mà bà xứng đáng.
Tần Dạ nắm c.h.ặ.t t.a.y , giọng khẽ nhưng chắc nịch:
“Hạ Hạ, chuyện kết thúc .
Từ nay, em thể sống mà còn bóng ma đè nặng.”
sang , trong ánh mắt mờ lệ, chỉ còn thấy nụ kiên định và ấm áp của .
Trong khoảnh khắc , thoát khỏi quá khứ đầy m.á.u và nước mắt, để bước sang một chương mới của đời .
Sau phiên điều trần, tin tức về Hầu gia lan truyền khắp nơi.
Cả tập đoàn từng hùng mạnh sụp đổ chỉ trong vài ngày, các công ty con lượt tuyên bố phá sản hoặc niêm phong.
bên cửa sổ căn hộ, dòng xe cộ tấp nập ngoài , trong lòng nhẹ nhõm phức tạp.
Mọi thù hận phơi bày, nhưng trống trong tim dễ dàng lấp đầy.
Buổi chiều, nhận một tin nhắn ngắn ngủi:
【Hạ Hạ, cho gặp em cuối.】
Người gửi là Tuấn Phi.
chần chừ lâu, cuối cùng vẫn đồng ý.
Địa điểm là công viên nhỏ ven hồ.
Anh ghế đá, dáng vẻ tiều tụy đến mức suýt nhận .
Khi thấy , Tuấn Phi gượng , đôi mắt đỏ hoe:
“Hạ Hạ… chuyện kết thúc .
Anh , từ nay em sẽ bao giờ tha thứ cho nữa.
vẫn lời tạm biệt.”
lặng im, nước mắt rơi lặng lẽ.
Tuấn Phi hít sâu một , giọng nghẹn ngào:
“Anh từng nghĩ, chỉ cần giữ em ở bên, thứ khác đều quan trọng.
cuối cùng, chính sự ích kỷ của hại em đau khổ suốt bao năm.
Từ nay… sẽ rời khỏi nơi , bắt đầu ở một thành phố khác.
Chỉ mong em hạnh phúc, dù là bên ai nữa.”
Anh dậy, bước qua , đầu .
Bóng dáng dần khuất hàng cây, để trong lòng một trống vô tận.
Những ngày đó, sóng gió dần lắng xuống.
Tin tức về Hầu gia chìm dần giữa hàng loạt sự kiện mới, chỉ còn trong trí nhớ như một vết nhơ thể xóa bỏ.
dọn căn phòng cũ, cẩn thận xếp hộp gỗ của tủ kính.
Lần , còn rơi lệ nữa.
Bởi , cuối cùng bà cũng minh oan.
Một buổi sáng, Tần Dạ đưa đến một nơi ngoại ô.
Đó là một mảnh đất rộng, gió thổi mát rượi, xa xa những rặng cây xanh biếc.
Anh nắm tay , giọng trầm ấm:
“Hạ Hạ, xây ở đây một ngôi nhà.
Không xa hoa, ồn ào, chỉ để em một mái ấm bình yên, còn sợ hãi quá khứ.”
ngẩng đầu , đôi mắt ngập tràn xúc động.
Từng bước qua, từ bóng tối đến ánh sáng, luôn là che chở và dìu dắt .
mỉm , gật đầu trong làn gió sớm:
“Được. Chúng bắt đầu từ đây.”
Anh ôm chặt lòng, thì thầm bên tai:
“Từ nay, chỉ còn tương lai thuộc về chúng .”
Ánh mặt trời buổi sớm chiếu xuống, xua tan bóng đen, mở một khởi đầu mới.