“Chúng sẽ đưa đến bệnh viện.” Nghe Lý Văn Thư , Lâm Tuyết liền lên tiếng.
Mèo Dịch Truyện
Lý Văn Thư gật đầu. Bởi vì Giản Vân Đình cứu Quách Hưng Đức, nếu cô để Lâm Tuyết và Quách Đào giúp đỡ, chắc chắn họ sẽ cảm thấy áy náy khôn nguôi. Tốt nhất là để họ cùng đưa Giản Vân Đình đến bệnh viện. Hơn nữa, họ trông chừng, sẽ thể lén bỏ qua việc băng bó vết thương.
“Vậy cũng , lát nữa sẽ cùng cô đưa Gia Thiện đến sở cảnh sát. Nhanh thôi, chỉ cần để cảnh sát kiểm tra tình trạng của bé và hỏi vài câu là xong.” Mạnh Lôi gật đầu, sẵn lòng hỗ trợ.
Thế là Giản Vân Đình sắp xếp đấy, còn một kẽ hở nào để phản bác.
Giản Vân Đình kịp lên tiếng thì xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt. Khách khứa từ nhà hàng đổ dồn theo Lâm Tuyết xuống xem tình hình. Khi thấy hùng cứu đứa trẻ, ai nấy đều bằng ánh mắt kính trọng và ngưỡng mộ.
Lý Văn Thư bước đến bên Lâm Tuyết, nhẹ nhàng nhắc: “Chị nhớ đưa Hưng Đức kiểm tra luôn nhé, xem thằng bé hoảng sợ .”
“Chị , Văn Thư, thật sự cảm ơn em.” Lâm Tuyết nắm c.h.ặ.t t.a.y Lý Văn Thư, giọng nghẹn .
“Cảm ơn gì chứ, mau bệnh viện .” Lý Văn Thư đưa tay vén mái tóc rối của Lâm Tuyết, ôm cô nhẹ nhàng, thì thầm bên tai: “Chị yên tâm, em sẽ tìm thủ phạm. Em chị chăm sóc Hưng Đức chu đáo.”
“Ừm…” Lâm Tuyết nép mặt cổ Lý Văn Thư, khẽ nấc lên đáp. Là một , khi những lời xì xào của xung quanh, cô vô cùng đau lòng. điều quan trọng nhất lúc là tìm Hưng Đức, chứ đôi co với những cố gắng minh oan cho .
Khi nghĩ , Lâm Tuyết thấy lòng đầy oan ức. Cô bỏ bao nỗ lực thầm lặng mà ai thấy, mà chỉ vì vài lời vô căn cứ, họ dễ dàng tổn thương cô. ít nhất vẫn hiểu và trân trọng, vì khi tựa đầu vai Lý Văn Thư, nước mắt cô khẽ rơi, tiếng động.
Lý Văn Thư cảm nhận vai ướt đẫm. Cô thở dài, vỗ nhẹ lưng Lâm Tuyết. Khi thấy cô bình tĩnh hơn, cô mới hiệu cho Lâm Tuyết dậy, bởi cô còn về giải quyết công việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-820.html.]
Sau đó, Lý Văn Thư và Tiểu Triệu dẫn bảo vệ mời các vị khách trở nhà hàng, tránh gây cản trở Lâm Tuyết và Giản Vân Đình.
Ông cụ Giản và Chu Văn Bác thấy Lý Văn Thư bước từ cửa nhà hàng, cả hai đều dậy, ánh mắt dồn về phía cô như hỏi han tình hình. Lý Văn Thư mỉm , vẻ mặt thoải mái hơn nhiều so với khi nãy, một dấu hiệu cho thấy chuyện thỏa.
Dù Quách Hưng Đức Giản Vân Đình cứu, nhưng việc thằng bé thể xuất hiện ở đó vẫn là một bí ẩn lớn. Một đứa bé mới chỉ một tuổi rưỡi, thể tự trèo lên tầng hai với những bậc thang khá dốc như ? Lý Văn Thư tin nổi.
Hơn nữa, nếu đứa bé tự leo lên, chắc chắn sẽ nhiều để ý. khi vệ sĩ Tiểu Lý của ông cụ Giản báo cáo , một ai nhận việc Quách Hưng Đức biến mất. Điều chứng tỏ bé hề tự lạc.
Lý Văn Thư dẫn Tiểu Triệu căn phòng lầu, cẩn thận tiến về phía chiếc bàn mà lúc nãy cô thoáng thấy núp đó. Cô bất ngờ lật tung tấm khăn trải bàn, bụi bay mù mịt khiến cô ho sặc sụa, nhưng bên trống .
Đôi mày thanh tú của cô khẽ nhíu . Cô chắc chắn ôm Hưng Đức lên đây trốn chiếc bàn , nhưng để bất kỳ chút dấu vết nào, quả thực thể hiểu nổi.
“Để xem thử ?” Tiểu Triệu thấy Lý Văn Thư bất động, trán nhăn như gặp điều khó hiểu, bèn lên tiếng hỏi.
Lý Văn Thư vội vàng tránh sang một bên, bởi những chuyện chuyên môn như thế , nhất vẫn nên để chuyên môn xử lý. Cô am hiểu, nên để Tiểu Triệu xem xét.
Tiểu Triệu cúi xuống, lật tấm khăn lên kiểm tra kỹ lưỡng. Không thấy điều gì bất thường, đang định lên thì bất chợt một vật thể đất phản chiếu ánh sáng lọt mắt .
Anh kéo chiếc khăn trải bàn thêm, để ánh nắng chiều hắt từ cửa sổ rọi thẳng góc khuất gầm. Ngay lập tức, Tiểu Triệu chú ý tới một vật lấp lánh.