Những bộ quần áo do Lý Văn Thư tự thiết kế và phối hợp bán chạy, khiến cô và Lý Đa Mỹ vui mừng khôn xiết. Sau khi dặn dò Lý Đa Mỹ trông coi cửa hàng cẩn thận, Lý Văn Thư chuẩn cùng Giản Vân Đình trở về thì chợt thấy Trương Tĩnh Mỹ đang lẻ loi cửa hàng mới của , lạc lõng với khí náo nhiệt xung quanh.
Cô vội vàng mở cửa, định kéo Trương Tĩnh Mỹ bên trong để cô cùng cảm nhận sự nhộn nhịp hân hoan , nhưng Trương Tĩnh Mỹ biến mất.
Lý Văn Thư nghĩ rằng lẽ nhầm, vì giờ là giờ mở cửa hàng, chắc Trương Tĩnh Mỹ đang bận rộn ở cửa hàng của chính cô . Chỉ là lâu gặp Trương Tĩnh Mỹ, cô chút nhớ nhung nên mới nảy sinh ảo giác như .
Thực tế, Trương Tĩnh Mỹ Giản Tâm Nhu kéo . Cả hai cùng lên tầng hai của cửa hàng Giản Tâm Nhu.
Khi kéo cửa hàng của Giản Tâm Nhu, Trương Tĩnh Mỹ đưa mắt cách bài trí bên trong, cảm thấy tinh tế, thời thượng, nhưng những bộ quần áo treo ở đó vẻ lạc lõng đến lạ kỳ.
Hơn nữa, cách phối đồ cũng khá kỳ lạ, ví dụ như chiếc áo bó sát kết hợp với quần ống rộng thì vẻ phù hợp, còn chiếc váy dài thiếu điểm nhấn ở eo và hề phụ kiện kèm, chỉ treo đơn độc ở đó. Nếu khách thử mặc, chắc chắn sẽ trông luộm thuộm và thiếu thẩm mỹ.
Cô khựng , chợt giật nhận trong đầu giờ đây là những lời chỉ dẫn mà Lý Văn Thư từng tận tình dạy bảo.
Cảm giác như cô hiện tại trở thành một thợ may lành nghề, do chính Lý Văn Thư đích huấn luyện và chỉ dạy.
"Này! Trương Tĩnh Mỹ! Cô đang nghĩ cái quái gì ! đang chuyện với cô đấy!"
Mèo Dịch Truyện
Giản Tâm Nhu thấy mà đây luôn coi thường giờ đang mải mê suy nghĩ, hề chú ý đến lời , tức giận đến mức đầu bốc khói.
"Hả? Cô gì cơ?" Trương Tĩnh Mỹ lắc đầu, cố gắng tập trung lắng Giản Tâm Nhu.
" , Lý Văn Thư lấy nguồn cung ở ? Nhà cung cấp của cô cướp hết ? Làm cô vẫn thể ung dung mở cửa hàng chứ?" Giản Tâm Nhu bức xúc hỏi dồn.
" ?" Trương Tĩnh Mỹ lắc đầu, " vốn phụ trách phần thu mua, việc rõ lắm, nhưng rằng cô tìm một nhà cung cấp mới, và họ sẽ bao giờ xé bỏ hợp đồng."
Giản Tâm Nhu lạnh nhạt: "Ngây thơ quá, còn bao giờ đổi! Nhà cung cấp của cô chẳng lôi kéo về phía ? Nói gì mà mãi mãi chứ!"
"Cô tìm hiểu về Lý Văn Thư gần đây , điều tra xem bây giờ nhà cung cấp của cô rốt cuộc là ai."
Giản Tâm Nhu ngẩng cao đầu, dùng cái giọng điệu lệnh đầy bề như đối với kẻ .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-753.html.]
Ánh mắt Trương Tĩnh Mỹ trở nên thâm sâu, nhưng cô thêm lời nào mà chỉ lặng lẽ rời .
Sau khi xuống lầu, cô thấy những tiếng thì thầm to nhỏ từ phía khách hàng.
"Cửa hàng quần áo cảm giác thế nhỉ?"
" , thử chiếc quần , thấy nó hợp với chiếc áo đang mặc, nên chỉ mua mỗi chiếc quần thôi."
"Còn bằng sang cửa hàng bên cạnh, chỉ giảm giá đến hai mươi phần trăm, mà chủ cửa hàng phối sẵn quần áo thành từng bộ mắt ."
"Tại cách phối đồ của cửa hàng kỳ lạ đến thế ?"
"Nghe là nước ngoài mở, lẽ họ thích mặc theo kiểu cách đó thôi."
Trương Tĩnh Mỹ khẽ nhướn mày, gì mà tiếp tục bước về phía . Đối diện với cô là một đàn ông nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
Cô đoán chính là "chỗ dựa", là hậu thuẫn của Giản Tâm Nhu, nhờ mà cô mới thể hống hách đến thế.
Trương Tĩnh Mỹ nhớ dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn của Giản Tâm Nhu khi nãy, liền chủ động bắt chuyện với Max: "Anh là chủ cửa hàng ?"
"Phải, thưa quý cô xinh , cô việc gì ?"
Max lịch sự hỏi .
" cứ tưởng cửa hàng của nước ngoài sẽ gì đó khác biệt và độc đáo hơn, nhưng quần áo trông còn hơn cả những cửa hàng may vá của chúng ?"
Câu thẳng thừng của Trương Tĩnh Mỹ như một nhát d.a.o đ.â.m thẳng lòng tự ái của Max.
Chính cũng nhận thấy quần áo ở đây phối mắt chút nào, nhưng cứ tưởng đây là phong cách đặc trưng, độc đáo của Trung Quốc.