Nếu để khác trông thấy cô tìm Trương Tĩnh Mỹ, e rằng Lý Văn Thư và Lý Minh Hạ sẽ nổi trận lôi đình mất.
Giản Tâm Nhu cứ thế lê từng bước trở về khu tập thể. Vừa đặt chân đến cổng, mấy bà hàng xóm bu chặn đường, mỗi một câu hỏi han xoi mói.
"Ôi chao, Tâm Nhu, con bé mà tàn tạ thế ? Trời ơi là trời, ngợm bẩn thỉu đến , cứ như con nít mới chơi bùn về !"
" đấy, Tâm Nhu, dì con chứ, con gái con lứa sắp lấy chồng mà vẫn lười biếng, giữ gìn thế ?"
"Phải , về nhà chồng, kiểu gì cũng chồng chê bai, coi thường cho mà xem."
Giản Tâm Nhu tức đến tím mặt, trông thấy cảnh cô chỉ liếc mắt khinh bỉ, nhưng rằng nếu thì chẳng thể dập tắt chuyện đang xôn xao khắp khu tập thể .
Thế nên cô đành cố nén cơn tức, gượng gạo nở nụ với mấy bà thím: "Ai dè tin tức nhanh , đến cháu đây còn tường tận chuyện sắp kết hôn mà!"
"Vả , dì , cháu vấp ngã nên mới nông nỗi , cần dì bận tâm. Dì nhiều , rốt cuộc là ý gì?"
Bà hàng xóm thấy Giản Tâm Nhu nhún nhường thì chút ngạc nhiên, nhưng lời của cô thực sự chướng tai. Bà nhịn mà ngay: "Chịu khó nhịn xuống ! Giờ trai cô đang ở nhà chọn rể cho cô đó, cô gì ?"
"Vả , đó chẳng cô tiếng khắp xóm ? Giờ còn ai đàng hoàng cưới cô nữa."
"Dì đến hỏi cưới hình như ngót nghét bốn mươi tuổi , còn đến hai đứa con nữa chứ."
" ở lò mổ, chắc chắn là kiếm bộn tiền lắm đấy."
Nghe xong những lời , mặt Giản Tâm Nhu tái mét. Cô gượng giải thích với bà: "Chắc dì nhầm , cháu ngày nào chẳng về nhà, gì chuyện ..."
Mèo Dịch Truyện
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-734.html.]
"Chúng bằng chứng rành rành, thì chẳng dám đồn cảnh sát mà chuyện ."
Giản Tâm Nhu nghiến chặt răng, trừng mắt các bà hàng xóm, lời đe dọa toát từ ánh mắt.
Vừa đến chuyện đồn công an, mấy bà lập tức im bặt, chẳng dám hó hé lời nào. Thấy , Giản Tâm Nhu mới lòng gật đầu.
Sau đó cô vội vã chạy về nhà. Cô cần xem cho nhẽ cái trai "" của rốt cuộc chuyện động trời gì.
Khi Giản Tâm Nhu về đến nhà, Giản Minh Lôi đang tươi trò chuyện với bà mai. Trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, một đàn ông lưng về phía cô . Gã đó trán bóng nhẫy, qua cũng đủ tuổi tác còn nhỏ.
Cô bước đến bên cạnh Giản Minh Lôi, giọng lạnh tanh: "Anh Hai? Anh đang cái trò gì ?"
"Không thấy rõ ? Anh đang tìm chồng cho mày đấy."
Giản Tâm Nhu tức đến lộn ruột, nhưng cô cố gắng nén chặt cơn thịnh nộ, tiếp tục hỏi gặng: "Thế còn ? Mẹ chuyện ? Hay là tự bậy?"
Giản Minh Lôi đặt chiếc bút xuống bàn, ngước mắt Giản Tâm Nhu, giọng đầy quyền uy: "Giờ đây, chuyện trong nhà đều do một tay quyết."
Sau khi xong mấy lời của Giản Tâm Nhu, Giản Minh Lôi càng thêm tức tối. Anh cảm thấy con em gái đang dùng Cao Thúy Lan để gây áp lực, còn chẳng thèm coi gì ngay mặt bao nhiêu .
"Thôi , nếu chuyện gì thì em mau phòng mà yên đó, đừng mà quấy rầy ở đây nữa." Giản Minh Lôi đưa ánh mắt lạnh lùng Giản Tâm Nhu, sang bà mai và gã đàn ông đầu trọc, dáng vẻ dữ dằn ngoài bốn mươi tuổi , gượng : "Con em gái bình thường nó cưng chiều nên năng phần giữ mồm giữ miệng."
Bà mai phe phẩy chiếc khăn tay, miệng tủm tỉm: "Không , gả khắc điều mà ngoan ngoãn thôi."
Giản Tâm Nhu thấy Giản Minh Lôi vẫn hí hửng trò chuyện với bọn họ, còn bên cạnh Trịnh Thanh Thanh thì che miệng khúc khích chế nhạo , Trịnh Văn Bân và Trịnh Văn Cường thì liếc mắt đưa tình, cợt trêu ngươi. Những cử chỉ khiến Giản Tâm Nhu tức đến mức hoa mắt chóng mặt. Cô xông tới, hất đổ tung tóe mâm lễ vật mà bà mai mang tới, bánh trái lăn lóc khắp nền nhà.