Cao Thúy Lan trình bày sơ lược tình hình cho công an. Hai cán bộ bắt đầu ghi chép tại phòng bệnh của Giản Tâm Nhu. Ban đầu, họ định hỏi Cao Thúy Lan vì cho rằng con gái bà đang bất tỉnh. khi thấy Giản Tâm Nhu tỉnh , họ liền chuyển sang hỏi trực tiếp cô .
Các cán bộ đặt vài câu hỏi đơn giản nhanh chóng thẳng vấn đề chính.
"Giữa cô và hại Chu Định Quốc mâu thuẫn gì ?"
Viên cảnh sát thẳng mặt Giản Tâm Nhu, chất vấn.
"Có ạ."
Giản Tâm Nhu như nhớ về những ký ức đau buồn, khẽ cắn môi , ngập ngừng một lát yếu ớt tiếp: "Trước đây, khi bố nuôi đưa về quê, tìm đến . đó vì mất tiền, đành ở quê. Đến khi bố ruột đón về, nghĩ là mất tiền của và một mực đòi bồi thường, từ đó luôn ôm hận trong lòng."
Giản Tâm Nhu với giọng thều thào, kể , vẻ mặt đầy thống khổ.
Cao Thúy Lan bên cạnh, thoáng chốc phản đối những lời con gái , nhưng nghĩ đến danh dự của con, bà đành nén . Dù thì Chu Định Quốc cũng chết, ân oán với đương nhiên Giản Tâm Nhu quyền định đoạt. Mà Chu Định Quốc dạo ăn , tối ngày la cà cờ bạc, gì ai chứng cho , trừ khi công an tìm mấy bạn cờ của .
"Vậy Tôn Cường quan hệ thế nào với cô và Chu Định Quốc?"
Viên cảnh sát ghi chép hỏi tiếp.
"Anh là bạn học cấp ba của , chỉ thỉnh thoảng đến tìm trò chuyện mà thôi."
Giản Tâm Nhu khẽ rùng một cái, từ tốn trả lời.
"Hôm nay các gặp trong cảnh nào?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-694.html.]
" tìm ."
Giản Tâm Nhu suy nghĩ một chốc, cô vẫn nhân tiện hỏi về chuyện của Trịnh Thanh Thanh, nên mượn cớ : "Gia đình chúng nhận nuôi ba đứa nhỏ, nhưng bọn chúng lạc mất. Anh trai tin tức về bọn trẻ, nên gọi để đón chúng về."
"Rồi giữa đường đột nhiên Chu Định Quốc..." Giản Tâm Nhu run rẩy, giọng khàn đặc: " loáng thoáng hình như đưa tìm ai đó, nhưng cứ liên tục đập đầu tường. choáng váng và buồn nôn, rõ gì nhiều."
Vẻ ngoài yếu đuối và bất lực của Giản Tâm Nhu khiến viên cảnh sát trẻ tuổi khỏi động lòng trắc ẩn, định an ủi cô vài câu, nhưng viên cảnh sát lớn tuổi hơn ngăn kịp thời.
Mèo Dịch Truyện
Sau khi hỏi xong, hai viên cảnh sát rời khỏi bệnh viện. Trên đường , viên cảnh sát trẻ kìm bèn mở lời hỏi: "Sư phụ, nữ đồng chí đó thật sự đáng thương quá, kẻ khác giăng bẫy hãm hại, còn nhắc những chuyện đau lòng khiến cô tổn thương."
Viên cảnh sát già im lặng, một lát mới chầm chậm giải thích về những nghi ngờ của đối với Giản Tâm Nhu. Theo kinh nghiệm phá án nhiều năm của ông, phụ nữ đó vẻ là hạng đơn giản. Hơn nữa, trong lời của cô còn bóng gió rằng Tôn Cường cũng chẳng tử tế gì. Ông cho rằng vụ cần điều tra kỹ lưỡng hơn nữa.
Trong phòng bệnh, Cao Thúy Lan hỏi Giản Tâm Nhu về tình hình lúc đó, nhưng Giản Tâm Nhu một mực khẳng định Tôn Cường thích , còn những gì xảy đó thì cô tài nào nhớ rõ.
Thấy , Cao Thúy Lan hỏi thêm về vụ nữa mà chuyển sang về Trịnh Thanh Thanh và hai đứa em trai.
"Cảnh sát rằng Trịnh Thanh Thanh và bọn trẻ sẽ về nhà ngày mai, còn cùng xe đưa bọn chúng về tận nơi."
Cao Thúy Lan cảm thấy đầu bắt đầu nhức như búa bổ. "Chẳng cần đoán cũng , chắc chắn là thằng trai con đón chúng nó về."
Giản Tâm Nhu gì, nhưng trong lòng cô dấy lên một nỗi hoảng loạn nho nhỏ, bởi vì những việc cô quả thực hề kín đáo chút nào.
Hôm đó, khi đến bách hóa, Giản Tâm Nhu ngấm ngầm tính chuyện bỏ mặc hai đứa trẻ, để chúng tự xoay sở bên ngoài. Cô giả vờ đến quầy kem dưỡng da, lượn lờ một lúc, nhưng hai đứa nhỏ vẫn cứ bám riết rời.