Trịnh Thanh Thanh nhắm nghiền mắt , chìm giấc mộng. Khi cô tỉnh giấc nữa, trời sáng rõ. Ngôi nhà vắng lặng, Giản Đa Noãn cũng chẳng thấy , lẽ con bé học . Trịnh Thanh Thanh mặt nặng mày nhẹ bước buồng vệ sinh để rửa mặt.
"Chị hai, chị dậy ?" Trịnh Văn Cường ở bàn ăn, vắt chân lên ghế như một ông cụ non đang ăn sáng.
"Mấy món ở mà ?" Trịnh Thanh Thanh đĩa bánh bao, dầu cháo quẩy và ly sữa đậu nành mặt em trai , nhướng mày hỏi.
"Còn của ai nữa chứ, chẳng là của rể Giản ." Trịnh Văn Cường hinh hích, bộ dạng như mèo ăn vụng, nhưng ánh mắt ngập tràn vẻ giễu cợt, chua chát. "Ha ha ha, hổ danh là kẻ khôn lỏi của nhà họ Trịnh."
Trịnh Thanh Thanh hài lòng gật đầu: "Chứ , em cứ nghĩ chị là đứa ăn hại gì cơ đấy?"
"Đợi chút nữa em bắt Đa Noãn về đây cho chị. Mấy ngày nay chị chịu khổ sở ở nhà con bé, bây giờ để Đa Noãn trả hết cho chị." Trịnh Thanh Thanh nhớ đến chiếc giường lạnh lẽo bên cạnh khi cô thức dậy, lập tức nụ tan biến, mặt sầm lệnh.
Trịnh Văn Cường lập tức tìm Trịnh Văn Bân, cả hai cùng đến trường của Giản Đa Noãn để canh chừng.
Đến trưa, Giản Đa Noãn từ trường , định dùng tiền cho sáng nay để mua bữa trưa.
Con bé xoa bụng đói đang réo ùng ục, đưa mắt quanh hai bên đường.
Mỗi khi đến giờ tan học, gần trường sẽ nhiều gánh hàng rong. Con bé thể dùng ít tiền để mua một chút thức ăn, ăn lót .
Vì khi nào mới cho tiền tiêu vặt, nên Giản Đa Noãn vô cùng tiết kiệm.
Dạo khí ngột ngạt trong nhà, con bé cảm nhận , cũng hiểu. con bé sợ đánh nên dám lên tiếng, cũng dám tham gia những cuộc cãi vã.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-671.html.]
Con bé nghĩ những ngày tới, thể sẽ dẫn chị ngoài ăn, trai sẽ dẫn ác quỷ ăn, chỉ con bé giống như một kẻ ăn trộm, lén lút tìm đồ ăn thừa.
Giản Đa Noãn định tiến đến một quán để xem đồ ăn thì hai bóng đổ ập xuống mặt.
"Đa Noãn, tan học ? Về nhà với bọn em . Chị Thanh Thanh nấu bữa trưa ngon lành chờ chị ." Trịnh Văn Bân nhe răng cô bé.
Giản Đa Noãn cảm giác lạnh toát. Bởi vì Trịnh Thanh Thanh ngoài đầu tiên khi mới đến nhà họ Giản giả bộ hiền lành, thì đó bao giờ bếp.
Hơn nữa, hai đối xử càng tử tế với cô bé, thì khi về nhà, cô bé càng hành hạ đến thê thảm.
Giản Đa Noãn khỏi run cầm cập, chân lùi một bước, con bé bỏ chạy, chờ đến tối khi tan học, cũng về nhà, con bé mới dám về.
Trịnh Văn Bân đoán ý định của cô, khi Giản Đa Noãn ý định bỏ chạy, lập tức tiến lên, vẻ đỡ cô, nhưng thực chất là giữ chặt lấy tay, cho cô vùng chạy.
Mèo Dịch Truyện
Cậu giả lả kêu toáng lên một cách cường điệu: "Chị Đa Noãn! Sao chị trông như sắp ngất thế . Anh Văn Cường, chúng mau , đưa chị Đa Noãn về ăn trưa thôi."
Những màn kịch giả dối y như Trịnh Thanh Thanh, quả thật đúng là chị em ruột.
Màn diễn khiến những xung quanh và cảm thán: "Đứa trẻ nhà ai thế, đúng là dạy dỗ tử tế."
Trịnh Văn Bân vẫn giữ bộ dạng lịch sự, đưa Giản Đa Noãn về nhà.