Giản Minh Lôi cúi gằm mặt, đôi mắt đỏ ngầu, thốt nên lời.
Giản Vi Quốc thở dài : "Con về phòng nghỉ ngơi , lát nữa cơm xong, bố sẽ bảo mang cho con."
Giản Minh Lôi thất thần lê bước về phòng, khép sập cửa, đoạn sụp xuống mép giường, vùi mặt lòng bàn tay.
Căn phòng chìm trong bóng tối dày đặc, cần che giấu, vẻ mặt u ám của Giản Minh Lôi hiện rõ mồn một.
"Cốc cốc", tiếng gõ cửa sổ khẽ vang lên.
Anh từ giường nhổm dậy, bước tới bên cửa sổ, thấy Trịnh Thanh Thanh đang chờ bên ngoài.
Chẳng cần hỏi cớ sự gì, liền kéo cô , ghì chặt lấy cổ, đẩy mạnh tường vồ vập hôn như nuốt chửng.
Trịnh Thanh Thanh nghẹt thở trong nụ hôn dồn dập của Giản Minh Lôi, cô giơ tay định đẩy nhưng hành động chỉ như châm thêm lửa. Anh nới lỏng tay khỏi cổ cô, song nụ hôn càng trở nên sâu đậm, cuồng nhiệt hơn.
Trịnh Thanh Thanh chạm chiếc bình hoa để cạnh đó, toan đập đầu . Thế nhưng, nghĩ đến kế hoạch của , cô đành buông tay khỏi bình hoa, nhẫn nhịn chịu đựng sự điên cuồng của Giản Minh Lôi.
Khi Giản Minh Lôi buông cổ , Trịnh Thanh Thanh khụy xuống bệt sàn, ôm lấy cổ mà thở hổn hển.
Giản Minh Lôi xổm xuống mặt Trịnh Thanh Thanh, ánh mắt lạnh lùng dò xét cô .
"Tại em dùng bình hoa đập ?"
"Bởi vì Minh Lôi ý định g.i.ế.c em. Anh chỉ đang trong lòng phiền muộn, cần chút gì đó để trút bỏ bực dọc thôi."
Trịnh Thanh Thanh với đôi mắt đẫm lệ , giọng khàn đặc, bởi cổ cô Giản Minh Lôi bóp đến tấy đỏ.
"Em chỉ hy vọng Minh Lôi vui vẻ hơn, nên em ngại chuyện gì cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-645.html.]
Cô ngước mắt lên, ánh chan chứa tình ý, đưa tay vuốt nhẹ má Giản Minh Lôi.
Chưa đợi kịp phản ứng, cô như thể chân chùng xuống, đổ ập lòng , đôi tay vòng qua cổ, khẽ kêu lên một tiếng e ấp.
Giản Minh Lôi vùi đầu n.g.ự.c Trịnh Thanh Thanh, đôi tay từ eo cô chầm chậm lên , đến chỗ gò bồng đảo thì mạnh mẽ nắm chặt.
Anh thấy tiếng rên rỉ đau đớn nén của cô , nhưng những buông tay, mà còn ghì chặt hơn nữa.
Anh cúi đầu, khẽ hôn lên cổ Trịnh Thanh Thanh, để những vệt đỏ đậm như trái dâu chín mọng.
"Thanh Thanh, giúp ." Giản Minh Lôi khàn khàn, giọng trầm đục, mang theo sự ép buộc cho phép ai từ chối.
Mèo Dịch Truyện
Trịnh Thanh Thanh cắn răng, trong lòng vô cùng uất ức. Vừa cấu véo thô bạo, cô cắn răng giúp đỡ. Nếu vì còn giá trị lợi dụng, cô tát cho một cái đuổi ngoài từ lâu .
"Được, chỉ cần là yêu cầu của Minh Lôi, em nhất định sẽ cố hết sức thực hiện. Miễn là thể vui vẻ hơn." Trịnh Thanh Thanh cúi đầu, vẻ mặt dù khó coi nhưng vẫn lời an ủi. Đến cuối, giọng điệu còn cố ý pha thêm chút nũng nịu.
Trịnh Thanh Thanh đưa tay , thì bên ngoài, bà Cao Thúy Lan đập mạnh cánh cửa phòng Giản Minh Lôi.
"Minh Lôi, con ăn cơm nào." Giọng bà chút dè dặt, như thể e ngại nổi giận.
"Không ăn! Đừng phiền con!" Giọng Giản Minh Lôi bất ngờ lớn hẳn, khiến bà Cao Thúy Lan vội vàng dịu giọng dỗ dành: "Được , ăn thì thôi. Mẹ phiền nữa. Con nghỉ ngơi nhé, nếu đói thì gọi Thanh Thanh đồ ăn cho con."
Đợi cho đến khi bên ngoài im lặng trở , Giản Minh Lôi mới khẽ gật đầu hiệu cho Trịnh Thanh Thanh tiếp tục.
Khi trút bỏ hết cơn giận dữ, Trịnh Thanh Thanh lặng lẽ tựa n.g.ự.c , yên vị bên cạnh.
Một lúc , Giản Minh Lôi mới bình tĩnh , nắm lấy tay Trịnh Thanh Thanh, nhẹ nhàng hỏi: "Thanh Thanh, em ?"
"Không , chỉ cần Minh Lôi thể vui vẻ hơn, Thanh Thanh gì cũng ." Ánh mắt Trịnh Thanh Thanh đầy vẻ xót xa dành cho : "Em chỉ thấy chị Tâm Nhu lời lẽ nặng nề quá, Minh Lôi lăn lộn bao nhiêu việc như thế, còn chị chỉ ở nhà sách mà còn mỉa mai . Thanh Thanh thật sự đành lòng."