Tiêu Nhã cúi gằm mặt xuống, giọng đầy vẻ đáng thương: "Chị Trương, chị ? Chẳng lẽ chị cũng nghĩ rằng em xứng với Giản Đoàn trưởng ?"
Nghe giọng nghẹn ngào của cô , chị Trương chút đành lòng, nhưng nghĩ bụng thà đau một còn hơn kéo dài, chị liền thẳng với Tiêu Nhã: "Không , Tiểu Nhã , em là một cô gái . Giản Đoàn trưởng yêu ."
"Cái gì!" Tiêu Nhã lùi vài bước, vẻ mặt đầy kinh ngạc, nước mắt chực trào nơi khóe mắt.
"Không , Tiểu Nhã. Mọi đều là em hề chuyện Giản Đoàn trưởng yêu." Chị Trương bước tới, vỗ nhẹ vai cô để an ủi.
chị với Tiêu Nhã về chuyện quần áo mà Lý Văn Thư phát, vì chỉ cô thêm đau lòng mà thôi.
Tiêu Nhã trả lời, chỉ rời với dáng vẻ thất thần, lảo đảo.
Chị Trương lắc đầu, thầm nghĩ sẽ nhờ Chủ nhiệm La giúp đỡ, giới thiệu cho Tiêu Nhã một vài quân nhân độc phù hợp.
Về đến chỗ ở, vẻ thất thần gương mặt Tiêu Nhã lập tức biến mất, đó là sự tức giận tột độ. Cô đập hết thứ bàn xuống đất.
Hai tay cô siết chặt, đ.ấ.m mạnh xuống mặt bàn gỗ: "Đáng ghét, cái đồ tiện nhân! Chỉ bắt chước! Thấy đến đơn vị nên cũng vác mặt đến đây ư!"
"Hừ, cô cũng chỉ ở đây vài ngày thôi. Vân Đình vẫn đính hôn, vẫn còn cơ hội." Tiêu Nhã cắn chặt móng tay cái, mắt lóe lên vẻ mưu mô: "Phải nghĩ cách để Vân Đình tự nguyện đến với ."
"Nếu chủ động, thì những trong đại viện cũng sẽ thể dị nghị nữa." Tiêu Nhã phịch xuống ghế, bắt đầu vắt óc suy tính.
Trong khi đó, Lý Văn Thư và Giản Vân Đình đang tận hưởng thời gian riêng tư của hai , tay trong tay dạo bước ở trung tâm thương mại.
"Anh mua gì ?" Lý Văn Thư tò mò Giản Vân Đình.
"Tất nhiên là đưa em chọn đồ , em gì cứ chọn thoải mái, sẽ trả hết!" Giản Vân Đình tự hào khoe khoang: "Bạn gái của nở mày nở mặt như , thưởng lớn chứ!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-637.html.]
Nói móc tiền từ lớp lót trong của áo khoác, đưa hết cho Lý Văn Thư: "Tất cả đều là của em, thích gì cứ mua !"
Thấy dáng vẻ tự hào đến mức chút khoe mẽ của , Lý Văn Thư thấy lòng ngứa ngáy, cô hiệu cho cúi thấp xuống một chút.
Đợi khi cúi , ghé tai gần cô.
Lý Văn Thư nhẹ giọng thì thầm: "Nếu thưởng cho em, chi bằng để em sờ tay và cơ bụng săn chắc của ."
Vừa dứt lời, cô nghiêng hôn chụt lên má Giản Vân Đình một cái, tinh nghịch nhoẻn , nhanh chóng chạy vọt tới quầy hàng.
Dù cô cũng rõ, lỡ khơi ngọn lửa tình thì mà dập tắt, chỉ sợ tự rước họa .
Ngay tức thì, vành tai Giản Vân Đình đỏ lựng. Thấy Lý Văn Thư vẫn đang mải mê ngắm đồ phía , bước nhanh đến, vòng tay ôm lấy eo cô, kéo sát cô lòng .
Giản Vân Đình ghé sát tai cô thì thầm: "Lát nữa về, em sẽ thế nào là trêu chọc đấy nhé. Giờ mà còn định bày trò ở đây nữa ."
Lý Văn Thư chỉ nghĩ đang cố vẻ, bởi dù gì tối nay Giản Vân Đình cũng về đơn vị báo cáo, thể ở ngoài với cô. Cô chỉ xem như đang khoác lác mà thôi.
Cô tinh nghịch bĩu môi với Giản Vân Đình khoác c.h.ặ.t t.a.y , kéo dạo tiếp trong khu thương xá đông đúc.
"Em dạo chán đấy?" Giản Vân Đình thấy cô chẳng thèm để tâm lời , bèn nhướng mày hỏi.
"Cũng tàm tạm ạ. Mấy thứ cần kíp thì em cả . Như chiếc đồng hồ máy nhắn tin sắm cho, quần áo thì ở cửa hiệu của em còn chất đầy, kem dưỡng da cũng vẫn còn." Lý Văn Thư giơ tay , đếm từng món.
Giản Vân Đình thậm chí còn chẳng nhớ mua những gì cho cô, nhưng dáng vẻ hớn hở của yêu, chợt thấy lòng bồn chồn, chỉ đưa cô về nhà khách thật nhanh để gần gũi.
Mèo Dịch Truyện
"Vậy thì chúng mua kem dưỡng da, mua xong là về nhé." Giản Vân Đình nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo về phía quầy mỹ phẩm, bước chân càng lúc càng gấp gáp.