Lý Văn Phương khi bất chợt thấy cảnh sát thì thoáng chút căng thẳng, nhưng nhớ lời chị Văn Thư dặn dò từ , cô bé liền cố trấn tĩnh : “Dạ đúng thưa , nhưng hiện tại chị đang ở xưởng sản xuất, nếu gặp thì cháu thể gọi chị về đây ạ.”
“Được thôi, xin phiền cô bé nhé.” Người cảnh sát gật đầu.
Lý Văn Phương liền nhờ một khác trông coi cửa hàng hộ, vội vàng chạy ngoài tìm Lý Văn Thư.
Giản Minh Lôi, vẫn luôn âm thầm chú ý động tĩnh bên , cảm thấy điều gì đó . Anh liền dặn dò nhân viên cửa hàng ở đối diện tiếp tục trông nom và đón tiếp khách, còn bản thì ngay ở ngưỡng cửa, lẳng lặng quan sát.
Một lát , Lý Văn Thư hớt hải chạy về cùng Lý Văn Phương. Giản Minh Lôi thấy liền vội vã tiến gần.
“Chào , là Lý Văn Thư, xin hỏi chuyện gì ạ?” Lý Văn Thư thấy viên cảnh sát liền bước đến chào hỏi, nhưng hề để ý rằng trong cửa hàng thêm mấy khách lạ.
“Chào cô Lý, cùng một vị khách ngoại quốc, đây cô nhiệt tình giúp đỡ , nên nhất định đích đến đây để cảm tạ cô. Trước cô dẫn đến đồn công an khai báo, đăng ký thông tin , nên mới dẫn qua đây.”
Viên cảnh sát giải thích với Lý Văn Thư, khéo léo để lộ hai đàn ông đang phía .
Mike thấy Lý Văn Thư, mắt sáng rỡ: “Ôi Lý, cuối cùng cũng tìm cô .”
Lý Văn Thư khẽ mỉm , đáp lời .
Thấy còn chuyện gì để can thiệp, mấy chú cảnh sát cũng khẽ khàng rời .
“Để giới thiệu một chút, đây là phiên dịch mới của , tên là Lưu. Giờ thì sợ lạc nữa !” Mike hồ hởi với Lý Văn Thư, vẻ mặt đầy phấn khởi.
“Đây là cửa hiệu của cô đấy ư?”
“Chà chà, bộ bàn ghế chạm hình hổ thật là bắt mắt! Cô tự thiết kế, là nhập về từ nơi khác ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-625.html.]
Mike vốn định bụng sẽ tìm lời lẽ hoa mỹ để khen cô đôi ba câu, nhưng ngờ, những món đồ nội thất ở đây thực sự quá đỗi tinh xảo và đẽ.
Nó phá vỡ những ấn tượng cố hữu của về đồ nội thất Trung Quốc – thứ mà giờ chỉ hình dung là những món đồ gỗ sơn đỏ rực, nặng nề và cồng kềnh, chút tinh tế. Anh vốn mấy thiện cảm với kiểu dáng đó.
Giờ đây, khi chiêm ngưỡng cửa hiệu của Lý Văn Thư với những thiết kế tối giản toát lên vẻ đáng yêu, Mike vô cùng phấn khích, lập tức hỏi cô về nguồn gốc của những món đồ .
“Tất cả đều do tự tay thiết kế, và cũng riêng một nhà máy để sản xuất.” Lý Văn Thư thấy Mike hệt như một đứa trẻ tò mò, cảm thấy thật thú vị, bèn vui vẻ dẫn tham quan một vòng.
Lưu Dương, phiên dịch riêng của Mike, thấy hai họ trò chuyện vô cùng trôi chảy, tạm thời việc gì để .
Thấy Lý Văn Phương vẫn theo , vẻ mặt đầy tò mò, Lưu Dương liền nhanh nhẹn phiên dịch bộ cho cô . Hơn nữa, còn cố ý lớn một chút, để ngài Mike cũng thấy, vì sợ ngài Mike sẽ nghĩ vô dụng sa thải .
“Ôi Lý, cô thực sự là một phụ nữ tài năng xuất chúng!” Mike nhiệt tình khen ngợi Lý Văn Thư, mắt sáng rỡ: “Không may mắn hợp tác ăn với cô ?”
Mèo Dịch Truyện
“Hợp tác ăn ?” Lý Văn Thư nghi hoặc, dò xét.
“ thế. một cửa hàng đồ nội thất ở Anh, quy mô cũng khá lớn, hơn hẳn cửa hiệu một chút. cứ bày bán bán mấy món đồ cũ rích, đến còn cảm thấy ngán ngẩm nữa là.”
“Những món đồ nội thất ở đây quả thực thú vị. cô cô nhà máy sản xuất riêng, cô thể cung cấp hàng cho ? cần lượng lớn, vì cửa hàng của cũng một lượng khách hàng định.”
Lý Văn Thư khẽ vuốt cằm ngẫm nghĩ, còn kịp mở miệng đáp lời thì một khác cắt ngang.
Người đó ai khác chính là Giản Minh Lôi. Anh lén lút len cửa hiệu nội thất, dám gần Lý Văn Thư và ngài Mike, chỉ dám bám theo lưng Lý Văn Phương, cố gắng Lưu Dương phiên dịch.
Nghe thấy ngài Mike ý định đặt hàng những món đồ nội thất mang hình tượng con hổ , liền nghĩ ngay đến Vương Toàn, một thợ lành nghề trong cửa hiệu của cũng thể những món tương tự. Thế là Giản Minh Lôi vội vã tiến lên, nở nụ tươi roi rói, giới thiệu với Mike: “Kính thưa ngài Mike, cửa hàng của chúng cũng những món đồ nội thất tương tự, ngài ghé qua xem xét một chút ?”