Bà từng nghĩ rằng chủ tiệm là một cô gái trẻ măng.
“Xin , những chuyện chúng tiện ạ.”
Lý Văn Thư phụ nữ chẳng ý định mua sắm gì, khẽ mỉm , bước đến chắn Từ Tú Liên. Giọng cô tuy nhẹ nhàng nhưng ẩn chứa sự cứng rắn, dứt khoát.
“Không thì thôi chứ, gì mà giấu giếm…”
Sắc mặt bà chợt đổi, hậm hực đầu , lườm nguýt một cái rõ dài.
Mèo Dịch Truyện
chẳng chịu rời ngay, cứ thế tiếp tục săm soi, ngắm nghía đống quần áo.
“Ôi chao, lạ thật, chẳng mua sắm gì mà cứ đây săm soi mãi thế !”
Lý Đa Mỹ từng gặp kiểu khách như , tức đến đỏ bừng cả mặt.
“Mặc kệ bà .”
Lý Văn Thư điềm nhiên vỗ vỗ lưng Lý Đa Mỹ.
Loại như , học theo thì cũng chẳng trụ lâu bền . Chắc là bà thăm dò để mở một cửa hàng quần áo giống đây mà.
Thấy thái độ bình thản của cô em chồng, Lý Đa Mỹ cũng dần nguôi giận. Cô hít một sâu, chuyên tâm công việc của , niềm nở tiếp đón các vị khách khác bước .
“ là con hồ ly tinh, tủm tỉm chẳng là cho thằng cha nào xem!”
Người phụ nữ thấy ai để ý đến , bĩu môi, buông một câu ác ý về Lý Văn Thư khi nụ rạng rỡ vẫn tươi rói gương mặt cô.
Sau đó bà lưng rời , rẽ một con ngõ nhỏ tối tăm.
“Tình hình , moi móc gì ?”
Một phụ nữ khác, với chiếc khăn che kín gần hết gương mặt, sốt ruột hỏi.
“Kín như bưng, chẳng moi chữ nào, chỉ là họ nhập hàng từ tỉnh ngoài về thôi.”
Người phụ nữ gầy gò lắc đầu.
“Thôi , là đủ . Vài hôm nữa sẽ liên lạc với bà .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-608.html.]
Người phụ nữ che mặt khẽ nhíu mày, lộ rõ vẻ khó chịu, đưa cho bà một tờ tiền lớn.
Nếu Lý Văn Thư mặt ở đây, cô thể nhận ngay phụ nữ mặt chính là Giản Tâm Nhu!
Người phụ nữ gầy gò cầm tờ tiền lớn tay, híp cả mắt , còn Giản Tâm Nhu thì bực bội rời . Đồng thời, cô cẩn thận kéo chiếc khăn che mặt lên một chút và quan sát xung quanh.
Mấy bận nay, cô cứ ru rú trong nhà đến là bí bách, nhưng chẳng dám ló mặt ngoài, chỉ vì sợ gặp Chu Định Quốc.
Lúc , mà cô gặp nhất là Chu Định Quốc, đang ở nhà rầu rĩ than phiền.
"Con mà việc gì thì cứ đến nhà Giản Tâm Nhu mà chờ chực, dù bên ngoài cũng rõ chuyện hai đứa xảy như thế nào , đón cô về dâu cho xong chuyện thôi..."
Mẹ Chu lo lắng cho chuyện hôn sự của Chu Định Quốc. Hai ngày nay bà cũng ngừng tìm mai mối giúp đỡ.
cho dù bà tốn bao nhiêu tiền chăng nữa, thì khi đối tượng là một từng tù, chẳng ai chịu gặp gỡ, tất cả đều tìm cách từ chối.
Hiện tại, hy vọng duy nhất của bà là Chu Định Quốc thể cưới Giản Tâm Nhu về nhà.
"Biết ."
Chu Định Quốc bực bội ngoáy ngoáy lỗ tai. Sáng sớm trời vẫn còn lành lạnh, nào đến nhà Giản Tâm Nhu quá sớm, chờ chực như kẻ gác cổng.
Hơn nữa, Giản Tâm Nhu rõ ràng là gặp , hiển nhiên là kết hôn với .
Chu Định Quốc cắn một nửa chiếc bánh mì, ánh mắt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
"Mẹ ơi, con thật sự lấy Chu Định Quốc, chính là một kẻ lưu manh mà!"
Ở một bên khác, Giản Tâm Nhu về đến nhà thì Cao Thúy Lan đến chuyện về việc hôn sự.
Thấy phản ứng dữ dội của con gái, trong lòng Cao Thúy Lan cũng cảm thấy khó xử.
"Vậy giờ đây? Tâm Nhu , con là con gái nhà lành, tên đó chiếm mất ..."
"Chuyện ai mà rõ ? Chỉ cần con cắn chặt thừa nhận, ai thể ép buộc con chứ?"
Đôi mắt Giản Tâm Nhu lộ rõ sự tàn nhẫn, giọng lạnh lùng.