Sắc mặt Giản Tâm Nhu trở nên khó coi, ánh mắt đáng sợ khiến cho vẻ vốn của cô cũng giảm ít phần.
Lý Văn Thư hề mảy may sợ hãi, thẳng thắn mắt cô , giọng điệu kiên quyết: " hại cô ư? Tất cả những gì cô gánh chịu hôm nay đều là do cô tự chuốc lấy thôi!"
Giản Tâm Nhu tức đến nghiến răng. Những ngày tháng qua, cô đêm nào thể chợp mắt yên giấc.
Mới hôm qua, cái tên khốn Chu Định Quốc còn mặt dày mò đến tìm cô , còn dám lớn tiếng khoe khoang về mối quan hệ nhơ nhuốc giữa hai , hệt như thiên hạ đều rõ .
Giản Tâm Nhu tỏng ý đồ của Chu Định Quốc, dùng cách để trói buộc cô , ép buộc cô kết hôn với . Nực , thể!
Ngoài cái mác nhà chút của ăn của để, Chu Định Quốc chẳng gì đáng giá. Một kẻ như , xứng với cô ? là con cóc ghẻ đòi thịt thiên nga!
Nhìn kẻ đầu sỏ của rắc rối đang chễm chệ mặt, Giản Tâm Nhu dán chặt mắt gương mặt Lý Văn Thư rạng rỡ hơn cả hoa hồng. Nụ , trong mắt cô , thật kiêu căng và giễu cợt, khiến cô hận đến mức chỉ xé nát nó .
Cô hít một thật sâu, cố nén cơn tức. Đây là nơi để mặt. Giản Tâm Nhu gằn giọng: "Cô tưởng như là thắng chắc ? cho cô , còn lâu mới !"
"Giản Vân Đình thể che chở cô cả đời . Sẽ ngày chán ngấy cô thôi, nên đừng tự cho là cái rốn vũ trụ nữa."
"Cô là cái thá gì mà dám ở đây lăm le chỉ trỏ?"
Lý Văn Thư khẽ nhếch khóe môi, song trong mắt chẳng hề gợn chút ý .
Đương nhiên cô sẽ chẳng thèm để tâm đến mấy lời khiêu khích của Giản Tâm Nhu. Lý Văn Thư liền nhẹ nhàng phản đòn: "Chúc cô và Chu Định Quốc trăm năm hạnh phúc nhé. Nghe hai sắp kết hôn cơ mà? Chúc mừng!"
"Đồ đàn bà độc ác!"
Giản Tâm Nhu tức đến tím mặt, chỉ dám lí nhí chửi thầm.
Lý Văn Thư quả nhiên đ.â.m trúng tim đen của ả !
Cô thể nán thêm nữa, vội vã kéo chiếc khăn quàng cổ lên tận cằm, bỏ một cách vội vã.
Mắt Giản Tâm Nhu đỏ hoe, trong lòng điên cuồng nguyền rủa Lý Văn Thư, tự nhủ rằng con nhỏ cũng sẽ ngày hối hận. Cô nhất định sẽ dẫm đạp Lý Văn Thư gót chân !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/kiep-nay-ta-la-nu-chinh/chuong-590.html.]
Đuổi Giản Tâm Nhu , Lý Văn Thư mới thản nhiên trở chỗ , tiếp tục dùng bữa.
Mèo Dịch Truyện
Giản Tâm Nhu rời trong cơn tức nghẹn, hề một cái bóng đen đang lặng lẽ theo sát phía .
Vừa điên cuồng nguyền rủa Lý Văn Thư trong bụng, Giản Tâm Nhu rẽ vội một con hẻm nhỏ.
Chợt, một bàn tay từ phía bất ngờ túm lấy chiếc khăn quàng cổ của cô , kéo giật mạnh khiến cô đập lưng bức tường cũ kỹ.
"Ái da! Đau điếng..."
Lời thốt kịp thành tiếng, Giản Tâm Nhu thấy Chu Định Quốc sừng sững mặt. Cả cô run lẩy bẩy, vô thức mím chặt môi.
Hắn bám theo từ bao giờ? Sao cô chẳng gì hết!
"Cuối cùng cũng tóm cô , Tâm Nhu yêu quý."
Chu Định Quốc dùng giọng điệu ngọt ngào giả lả như tình nhân, ghé sát Giản Tâm Nhu, bàn tay thô ráp vuốt ve gương mặt trắng bệch của cô .
Giản Tâm Nhu chỉ thấy lạnh xương sống, khắp nổi da gà, cảm giác như đang một con rắn độc trườn bò, siết chặt.
Đối mặt với ánh mắt lạnh lẽo như băng của Chu Định Quốc, Giản Tâm Nhu khẽ đảo mắt xuống, bất chợt đôi mắt cô mở trừng.
Cô thấy một vật sáng bạc lóe lên trong tay Chu Định Quốc, sống lưng cô lập tức toát mồ hôi lạnh.
"Định Quốc, định gì ? Chúng thể chuyện đàng hoàng ..."
Giản Tâm Nhu cố dùng giọng điệu dịu dàng nhất để xoa dịu .
Chu Định Quốc khẩy: "Lần cô suýt chút nữa phế cái , món nợ còn tính kỹ với cô đấy."
" cố tình mà, Định Quốc. Anh nể tình tha cho , chỉ là quá đỗi hoảng sợ thôi mà..."